- Chỉ có điều...... Hà Nhi, ngươi không phải là người của Tiêu Gia....
Tiêu Chiến cố nén giọng nói. Tiêu Hà nghe tin như sét đánh ngang tai. Nàng không thể tin vào đôi tai của mình nữa. Nàng không phải người của Tiêu Gia? Vậy nàng xuất thân từ đâu?
Nhìn thấy nàng có biểu hiện suy sụp, Tiêu Phương Anh lúc này mới lên tiếng an ủi nàng:
- Hà Nhi.... Ngươi nên bình tĩnh lại. Nghe Tộc trưởng giải thích đã.
Tiêu Hà lúc này chỉ biết im lặng. Tiêu Chiến thấy vậy thở dài:
- Thực ra thân thế của ngươi ta đã cho người điều tra, nhưng ta không muốn ngươi phải chịu một cú sốc nặng nề nên mới không nói cho ngươi biết chuyện này.
- Vậy tại sao đến bây giờ các người mới nói cho ta biết?
Tiêu Hà tức giận hét lên. Tiêu Phương Anh tiến lên an ủi nàng:
- Ngươi bình tĩnh lại đi. Ngươi nên để tộc trưởng nói hết đã.
- Bình tĩnh? Các người bảo ta bình tĩnh như thế nào đây?
Tiêu Hà nhìn nàng cười khẩy. Tiêu Chiến liền ra hiệu cho Tiêu Phương Anh im lặng. Hắn tiếp tục lên tiếng:
- Hà Nhi. Ta biết lúc này nói ra cho ngươi sẽ khiến ngươi bị thương tâm. Nhưng ngươi nên nghĩ cho đại cục.
Tiêu Chiến nói rồi đưa cho nàng phong thư của Dương Thiết Tâm gửi cho nàng. Tiêu Hà cầm phong thư trên tay liền mở ra. Từng dòng chữ quen thuộc nàng đọc qua dường như phảng phất hiện hữu trong đầu nàng. Sau khi xem xong nàng liền im lặng, im lặng đến mức đáng sợ. Tiêu Chiến nhìn nàng thương tâm như vậy liền nói:
- Đây cũng là nguyên nhân mà ta phải nói ra sự thật cho ngươi. Bây giờ ngươi nên suy nghĩ thật kỹ. Đi hay ở là do ngươi quyết định, chúng ta không ép. Nhưng ngươi nên nhớ rằng dù ngươi đi hay ở ngươi vẫn là một thành viên của Tiêu gia.
Tiêu Hà nghe vậy nước mắt lưng tròng, chạy ra khỏi đại sảnh. Tiêu Phương Anh muốn đuổi theo nàng thì bị Tiêu Chiến ngăn lại:
- Được rồi. Phương Anh. Muội không cần đuổi theo đâu. Ta nghĩ nên để cho nàng có thời gian suy nghĩ thêm trước khi nàng đưa ra quyết định này.
Tiêu gia hậu viện......
Trong phòng của Tiêu Sơn phát ra thanh âm của hai nữ một nam.
- Điêu Thuyền, Hằng Nga. Các ngươi nói cho ta biết tại sao các ngươi vừa xuất hiện đã xảy ra đại chiến như vậy?
Tiêu Sơn thắc mắc. Thấy hắn hỏi vậy, Điêu Thuyền và Hằng Nga đồng thanh đáp:
- Chủ Công.
- Tướng công.
Sau đó hai người quay mặt nhìn nhau.
- Ngươi nói trước đi.....
Cả hai người đồng thanh nói. Tiêu Sơn thấy vậy liền phân bua:
- Được rồi. Hằng Nga. Nàng nói trước đi.
- Vâng. Tướng công..... Sự việc là như thế này.... Thiếp khi vừa xuất hiện ở trước cửa của Tiêu Tộc thì cảm nhận được khí tức của cường giả Đấu Tông đang ở trong khu vực ngoại thành Gia Mã Đế Quốc. Thiếp cảm nhận được sự nguy hiểm ở đó và lo lắng khí tức này sẽ gậy hại cho tướng công nên đã lăng không đến đó để xem xét tình hình. Khi thiếp vừa xuất hiện ở đó thì nàng đã tấn công thiếp. Thiếp bất đắc dĩ phải đáp trả.....
- Không đúng...... Ngươi nói như thế là không đúng sự thật.
Điêu Thuyền nghe vậy liền trợn trắng mắt nhìn nàng.
- Điêu Thuyền. Nàng cứ để nàng ấy nói hết đã.
Hằng Nga đang định giải thích thêm thì bất chợt xuất hiện tiếng gõ cửa:
Rầm..... Rầm....
- Tiêu Sơn ca ca..... Huynh có ở đó không?
Bên ngoài xuất hiện thanh âm của thiếu nữ vọng vào.
- Muội chờ ta một chút.
Thấy Tiêu Hà vừa đến, Tiêu Sơn liền phân phó hai nàng tạm thời lánh đi. Ban đầu hai nữ cũng nghi hoặc nhưng một phen miệng lưỡi hống hai nàng nên hai nàng mới tiêu thất. Tiêu Sơn thầm thở ra một ngụm, sau đó nói vọng ra:
- Cửa không khóa. Muội vào đi.
KẼO KẸT...............
Xuất hiện trước tầm mắt của Tiêu Sơn là một thân ảnh thiếu nữ mặc y phục màu trắng. Trong mắt nàng hiện lên một mảng u sầu. Tiêu Sơn thấy vậy liền bước ra dắt tay nàng vào trong.
- Tiêu Hà muội có chuyện gì sao?
Thấy Tiêu Hà im lặng hắn nhìn nàng hỏi:
- Là kẻ nào dám bắt nạt muội cứ nói cho huynh, huynh sẽ sử lí hắn....
- Tiêu Sơn ca ca!
Chưa kịp nói hết câu Tiêu Hà đã ngắt lời hắn.
- Nếu muội không phải người trong Tiêu Gia huynh có còn quan tâm đến muội nữa không?
Tiêu Sơn nghe vậy liền thở phào một hơi:
- À...... Thì ra là chuyện bức thư, Tiêu Chiến thúc thúc đã kể cho muội ấy nghe rồi sao?
Hắn thất thần suy nghĩ một lúc......
Thấy Tiêu Sơn ngồi một lúc ngơ ngẩn trong lòng Tiêu Hà tràn ngập bất an:
- Chẳng lẽ mình không phải tộc nhân Tiêu Gia, huynh ấy sẽ không quan tâm đến mình nữa thật sao?
Tiêu Sơn thấy Tiêu Hà vẻ mặt không vui một chút nào thì hắn liền xoa đầu nàng và nói:
- Muội muội ngốc! Muội là người ở cùng với ta từ nhỏ đến lớn tình cảm đã sớm không còn khoảng cách. Cho dù muội không phải tộc nhân trong Tiêu Gia hay là ai đi chăng nữa muội vẫn luôn là muội muội của ta.
Tiêu Hà nghe vậy trong lòng cảm thấy như được rót mật vào. Trong thâm tâm nàng rất cao hứng, tuy nhiên chưa được bao lâu thì nàng liền suy nghĩ đến chuyện về bức thư, việc nàng sẽ phải trở về Trung Châu để giải quyết chuyện gia tộc của nàng. Nghĩ đến những ngày tháng nàng sẽ phải rời xa Tiêu Sơn ca ca, người mà nàng yêu thương nhất trong lòng liền cảm thấy buồn bã.
Tiêu Sơn nói xong câu vừa rồi thấy sắc mặt Tiêu Hà đã tốt hơn một chút. Tuy nhiên chưa được bao lâu hắn thấy nàng lại xụ mặt xuống, hắn liền nhéo má của nàng hỏi:
- Sao vậy, muội còn có chuyện gì phiền lòng nữa sao?
Tiêu Hà nhìn hắn dường như muốn nói lại thôi. Nàng không muốn cho Tiêu Sơn biết mình sẽ phải rời xa huynh ấy, nàng sợ huynh ấy sẽ buồn. Vì nếu mình đi sẽ không còn ai lo lắng cho huynh ấy, sẽ không ai trong gia tộc này đến để làm huynh ấy vui hàng ngày. Thế nhưng để chắc chắn một điều, nàng quyết định vẫn nói ra. Tiêu Hà cắn răng nói:
- Tiêu Sơn ca ca..... Muội....... Muội sẽ phải rời xa huynh một thời gian.
Lúc này Tiêu Sơn mới hiểu được tại sao nàng này xụ mặt xuống. Thì ra là vì chuyện này, Tiêu Sơn thấy vậy âm thầm thở phào một hơi.
- Hà Nhi..... Muội đã quyết định sẽ trở về gia tộc của mình sao?
Tiêu Sơn biết rồi vẫn hỏi.
- Tiêu Sơn ca ca...... Huynh...... làm sao biết được?
Tiêu Hà ngạc nhiên hỏi lại hắn.
Tiêu Sơn suy nghĩ một hồi liền thừa nhận.
- Thật ra chuyện về bức thư từ Gia tộc của muội gửi đến Tiêu Chiến thúc thúc đã kể cho ta rồi.
Tiêu Hà không nghĩ rằng Tiêu Sơn đã biết về chuyện của mình từ trước trong lòng vui vẻ nói.
- Vậy huynh nghĩ sao về việc muội sẽ trở về? Huynh sẽ không buồn sao?
- Về chuyện đó trong bức thư đã nói gia tộc muội gặp chuyện nên việc về gia tộc ta nghĩ muội lên trở về để giải quyết.
Tiêu sơn suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Vậy huynh muốn muội trở về sao? Lần này muội trở về có lẽ thời gian sẽ khá dài. Huynh liệu có buồn không ?
Sau câu hỏi này Tiêu Hà đột nhiên cảm thấy da mặt mình đang đỏ rực lên, trong lòng thầm nghĩ:
- Mình hỏi như vậy có quá thất thố rồi không? Nếu trong lòng hắn mình không quan trọng được như vậy thì mình phải làm sao?
Tiêu Sơn để ý thấy mặt của Tiêu Hà bỗng nhiên trở lên đỏ rực, hắn không hiểu nàng bị làm sao liền lại nói:
- Ta thừa nhận rằng muội đi ta sẽ rất buồn..... Nhưng muội nghĩ mà xem. Dương gia đó mới chính là gia tộc của muội. Gia đình của muội ở đó nên ta nghĩ muội nên trở về một chuyến để họ cảm thấy an tâm hơn.
- Nhưng muội sẽ phải rời xa huynh, muội không muốn như vậy...... Tiêu Sơn ca ca.......
Nhìn đôi mắt nàng rưng rưng dường như sắp khóc, Tiêu Sơn cười rồi xoa đầu nàng rồi nói:
- Muội muội ngốc....... Sắp trở thành thiếu nữ rồi mà vẫn còn dính lấy ca ca như vậy sao? Muội không sợ sau này không lấy được chồng sao? Với lại ta đâu có nói là chúng ta sẽ không gặp lại nữa? Vì vậy trong thời gian này muội phải cố gắng tu luyện đến khi chúng ta gặp lại thấy muội có kết quả tốt, ta sẽ cho muội một bất ngờ.
Tiêu Hà nghe thấy hắn gọi mình là muội muội ngốc thì càng cảm thấy xấu hổ hơn, từ nhỏ đến lớn là nàng lớn nên cùng hắn, cho dù không phải là ruột thịt nàng vẫn chơi với hắn, kể cả khi hắn trở thành phế vật trong mắt mọi người àng vẫn không từ bỏ việc quan tâm đến hắn. Chính vì vậy nàng không dính hắn thì dính ai? Nàng xấu hổ bĩu môi:
- Thối ca ca..... Đừng có gọi muội như vậy nữa. Muội cũng đã lớn rồi, với lại muội cùng huynh lớn lên không dính huynh thì dính ai. Được rồi....... Muội sẽ trở về Dương Gia nhưng Huynh phải đáp ứng với ta một điều kiện.
- Được muội nói đi.
Tiêu Sơn gật đầu nói. Hắn nói xong câu này thầm oán trách chính bản thân hắn đã quá chiều chuộng nàng. Chẳng may nàng lại muốn hắn cho nàng một đứa con thì trời có sập hắn cũng không dám.
- Lần này xa cách thời gian có lẽ là khá dài.......... Muội muốn lần tới mà gặp lại huynh thì huynh sẽ có đủ bản lĩnh để bảo vệ người huynh yêu thương.
Tiêu Hà nói xong mắc cỡ cúi mặt xuống, hai bên má đỏ hết cả lên. Hai tay nàng liên tục đan chéo vào nhau.
Nghe xong lời này Tiêu Sơn liền rung động:
- Tiểu ni tử này cũng biết lo lắng cho ta đây. Yên tâm.... Ta sẽ không cô phụ mong muốn của nàng đâu....
Trong lòng quyết tâm của hắn dần được xây dựng lên, hắn nhìn nàng trả lời:
- Muội cứ yên tâm lên đường, sau này gặp lại huynh nhất định sẽ trở thành một cường giả khiến cả đại lục này nể phục. Muội là người lớn lên cùng ta, cho dù muội phải hay không phải tộc nhân của Tiêu Gia đi chăng nữa, với ta, ta vẫn sẽ coi muội là người ta mà ta yêu thương nhất.
- Cảm ơn Tiêu Sơn ca ca........
Nói xong nàng tựa đầu vào vai Tiêu Sơn. Nàng tựa vào vai hắn, tham lam hít lấy hơi thở của hắn. Bất giác, nàng chìm vào giấc ngủ. Hắn thấy nàng tựa vào vai mình liền im lặng. Chỉ trong chốc lát, hắn nghe được tiếng thở đều của nàng. Nhìn nàng tựa vào vai hắn ngủ ngon lành, Tiêu Sơn thầm thở dài:
- Có lẽ sự việc lần này khiến một cô nương chưa trưởng thành như nàng là quá sức. Nếu đã như vậy thì cứ để nàng nghỉ ngơi như vậy đi.....
Bên ngoài tiền viện, nhìn thấy cảnh này khiến cho Điêu Thuyền và Hằng Nga ở ngoài từ nãy đến giờ ganh tị không thôi.
Một lúc sau nàng chợt tỉnh giấc. Nhìn lấy Tiêu Sơn cũng ngồi như vậy nhắm mắt dưỡng thần, khóe môi nàng bất giác mỉm cười. Nhận thấy sắc trời cũng đã tối. Mặc dù không nỡ rời khỏi bờ vai ấy nhưng nàng vẫn phải nói:
- Trời cũng đã tối rồi huynh nên nghỉ ngơi sớm đi. Muội trở về chuẩn bị hành lý. Tiêu Chiến thúc thúc nói ngày mai bắt đầu khởi hành.
- Nhanh như vậy sao? Thời gian gấp gáp như vậy muội cũng nên trở về để chuẩn bị đi.
Mặc dù Tiêu Chiến đã nói cho hắn về chuyện bức thư từ trước nhưng không nói là nhanh như vậy.
- Vậy ngày mai gặp lại......... Tiêu Sơn ca ca.
Tiêu Hà đứng dậy đi ra ngoài thì thấy hai nha hoàn xinh đẹp vừa nãy vẫn đứng ở ngoài của thì xấu hổ nhìn thẳng vào Tiêu Sơn bên trong phòng.
- Thối ca ca..... Hỗn đản ca ca..... Tại sao lúc nào bên cạnh ngươi lại nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy?
Biết rằng ca ca của nàng rất ưu tú nhưng đâu cần phải nhiều nữ nhân xinh đẹp như thế. Lần trước không biết hắn làm gì cả một đêm mà để hôm sau phải khiến nàng phải cực khổ chăm sóc cho hắn. Âm thầm ghi nhớ trong lòng, nàng một mạch về thẳng phòng. Tiêu Sơn thấy cảnh này cũng bị làm cho đến giật mình. Nhìn thấy ánh mắt có chút khác thường của nàng hắn cũng không hiểu tại sao? Sau khi Tiêu Hà rời đi Điêu Thuyền cùng Hằng Nga mới xuất thì hắn mới hiểu ra rằng tại sao Tiêu Hà chuẩn bị về rồi lại quay mặt tức giận trừng hắn.
- KENG... Hoàn thành nhiệm vụ. Chi tiết Phần thưởng xem thông báo!
- Chúc mừng kí chủ nhận được:
.+ Một thẻ triệu hoán chỉ định!
.+ Trữ vật giới chỉ Trung cấp.
Ngày mai Tiêu Hà sẽ khởi hành đến Trung Châu. Trong quá trình di chuyển có lẽ sẽ gặp phải không ít nguy hiểm. Tiêu Sơn đang suy nghĩ có lẽ nên cho một trong số ba nữ nhân hắn vừa triệu hoán kia đi theo để bảo vệ nàng. Vừa lúc nhận được một thẻ triệu hoán kia có lẽ nên dùng để triệu hoán một nhân vật đủ mạnh để bảo vệ Tiêu Hà trên đường trở về.
Đang suy nghĩ xem nên triệu hoán nhân vật nào thì hai người vừa bước vào phòng bỗng nhiên cởi hết trang phục chỉ để lại nội khố và áo yếm lộ làn da trắng nõn nà. Tiêu Sơn nhìn cảnh này âm thầm nuốt nước bọt nói:
- Hai người các ngươi định làm gì vậy?
- Tướng công.
- Chủ công.
- Đêm nay bọn ta sẽ chăm sóc cho ngài.
Nghe xong câu này Tiêu Sơn lông tóc dựng đứng cả lên khiếp sợ nói:
- Không cần. Ta không cần chăm sóc. Hai người các ngươi nhanh lui ra đi ta đang có chuyện cần làm.
Nhưng mặc cho hắn ra lệnh hai người kia vẫn không ngừng tiến tới đè hắn xuống giường...... Tiêu Sơn cắn răng thầm nghĩ :
- Sao ta lại khổ thế này????.
Sau đó trong phòng vang lên những thanh âm rên rỉ không ngừng của nam nhân......
Ở một căn phòng khác...... trong hậu viện, Tiêu Huân Nhi đang không biết làm sao để hỏi Tiêu Sơn về sự việc kia. Nàng muốn chứng thực nỗi lo của mình suốt mấy ngày hôm nay nhưng lại không có can đảm để đến trước mặt Tiêu Sơn để hỏi về việc này. Đang suy nghĩ một hồi nàng liền nảy ra một ý, nàng sẽ đi hỏi Tiêu Viêm, người nàng yêu thương và tin tưởng nhất.
Đến gian phòng của Tiêu Viêm nàng cảm nhận được hắn đang tu luyện, mở cửa ra nàng nhìn thấy thân ảnh một thiếu niên đang điên cuồng tu luyện. Cảm nhận được đấu khí của hắn đã tăng lên không ít nàng liền cảm thấy vui vẻ:
- Thiên phú của huynh ấy đã trở lại rồi sao???
Cảm nhận được có người xuất hiện, Tiêu Viêm liền mở mắt, thấy Tiêu Huân Nhi đang tươi cười nhìn mình hắn vui vẻ hỏi:
- Huân Nhi....... Muội nhìn lén ca ca tu luyện à?
- Tiêu Viêm ca ca...... Chúc mừng huynh thiên phú của huynh đã trở lại.
Nghe xong câu này Tiêu Viên đắc chí hỏi:
- Muội cũng nhận ra rồi sao? Đúng vậy......... Thiên phú của ta đã trở lại..... ha ha.
- Chúc mừng ca ca..... Sau bao nhiêu lỗ lực cuối cùng cũng đã có tiến bộ, muội chắc rằng tương lai huynh sẽ trở thành cường giả của Gia Mã Đế Quốc.
Tiêu Viêm nghe xong câu này cảm nhận được miệng của mình có lẽ đã kéo dài đến mang tai:
- Đây thật sự là Huân Nhi sao? Nàng học được công phu vỗ mông ngựa này ở đâu vậy?
- Tiêu Viêm ca ca..........
Trong khi hắn đang vui vẻ cảm nhận khí tức của bản thân đã tiến bộ lên không ít thì Tiêu Huân Nhi kêu hắn khiến hắn bị lôi kéo trở lại hiện thực. Tiêu Viêm giật mình hỏi:
- Huân Nhi.... Muội có chuyện gì sao?
- À.... Huynh có nhớ lúc trước muội bị di chứng của Dị Hỏa thiêu đốt, lúc đó huynh đến truyền đấu khí trị thương cho muội, huynh có nhớ lúc đó muội đã từng hứa với huynh điều gì không?
Huân Nhi nói xong liền nhìn chằm chằm vào hắn, dường như nàng đang muốn biết chân tướng sự thật vậy. Cảm giác bị nàng nhìn chằm chằm, trong lòng Tiêu Viêm bỗng có chút chột dạ. Nhưng hắn rất nhanh trí đáp:
- Ah...... Thì ra là chuyện này sao? Muội có hứa gì với ta sao?
Tiêu Huân Nhi nghe xong câu này thì sững người lại:
- Hắn không phải là người truyền đấu khí cho ta. Như vậy trước kia là mình ngu ngốc mà nhận nhầm? Chẳng lẽ người thật sự đã chăm sóc cho mình lúc đó lại là Tiêu Sơn, người mà bản thân nàng đã chẳng mấy quan tâm trong suốt quãng thời gian đó mà hắn vẫn hết lòng vì mình để ôn dưỡng kinh mạch?
Thấy Tiêu Huân Nhi im lặng một lúc lâu Tiêu Viêm liền gãi gãi đầu cười trừ:
- Ha ha...... Huân Nhi. Muội đừng tránh huynh ngu ngốc..... Có lẽ lúc đó ta còn trẻ con nên qua một quãng thời gian cũng dài có lẽ ta cũng đã quên mất chuyện đó. Như vậy đi, bây giờ muội nhắc lại có lẽ huynh sẽ nhớ.
Nghe xong câu này Tiêu Huân Nhi liền đứng dậy. Nàng không muốn nghe bất cứ điều gì nữa. Bây giờ nàng đã chứng minh được sự thật nên trong long nàng đã nới lỏng rất nhiều rồi. Điều nàng cần làm bây giờ là phải đi hỏi Tiêu Sơn cho dù bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải bắt hắn thừa nhận được sự thật này.
- Bỏ đi. Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua đi....
Thanh âm Huân Nhi lạnh lùng nói.
- Ha ha...... Muội yên tâm... Có thể tạm thời ta quên mất, nhưng ta dám bảo đảm hai đến ba ngày nữa sẽ nhớ lại được.
Tiêu Viêm cười cười đáp.
- Nếu thiên phú của huynh đã trở lại như vậy thì huynh phải cố gắng nhiều hơn nữa. Chặng đường phía sau còn rất dài.
Huân Nhi nghe vậy liền hạ giọng.
- Huynh biết rồi.
Tiêu Viêm nghe những lời như vậy liền cảm thấy vui vẻ.
- Được rồi. Trời cũng muộn rồi. Huynh nghỉ ngơi cho sớm đi. Muội cũng phải trở về thôi.
Nói xong nàng liền quay đầu đi thẳng.
- Vậy muội nghỉ ngơi sớm đi nhé.
Tiêu Viêm âm thầm hạ quyết tâm. Nếu nàng đã động viên hắn thì dù có khó khăn bằng trời hắn cũng phải cố gắng.... cố gắng để được nàng ghi nhận. Nghĩ đến một thân ảnh trong lòng Tiêu Viêm bất giác run lên, hai tay nắm chặt thành quyền.
Ở Trong một căn phòng nào đó......
Âm thanh rên rỉ của thiếu niên vừa dứt...........
- Phù......... Thủ pháp của hai nàng khiến ta bội phục....
Tiêu Sơn cảm thấy vừa thoát khỏi 18 tầng địa ngục vậy...... Thật kinh khủng.....
- Xùy. Ngươi có muốn thử nữa không?
Điêu Thuyền và Hằng Nga thấy vậy liền bĩu môi. Mặc dù hai nàng được hắn khen cảm thấy rất cao hứng. Được phục vụ Tiêu Sơn là một niềm vinh hạnh của hai nàng. Vừa rồi hai nàng ở bên ngoài thấy hắn cùng Tiêu Hà tâm sự nên tỏ ra rất đố kị nên đã đồng lòng hợp tác sử dụng kỹ thuật mát xa gia truyền của Điêu Thuyền để trị tên này.
- Thôi thôi..... Hôm nay đến đây là đủ rồi. Nếu còn làm nữa ngày mai thân thể này của ta hỏng mất.
Tiêu Sơn lắc đầu nói.
" Có mà điên.... Để cho hai nàng hùa vào với nhau bắt nạt ta.... Để xem đến khi các nàng đạt độ hảo cảm 100% xem ta trị các nàng như thế nào?"
Tuy trong đầu hắn nghĩ đủ mọi biện pháp để trị các nàng nhưng ngoài miệng vẫn phải tỏ vẻ mình đang cười để tránh hai nàng nghi ngờ. Chợt nhớ đến ngày mai còn đưa Tiêu Hà xuất tộc, hắn nhìn hai nàng nghiêm túc nói:
- Được rồi. Hai nàng ngồi xuống đây, ta có chuyện quan trọng cần phân phó cho hai nàng.
- Vâng... Chủ công người cứ phân phó.
- Tướng công. Ngươi có chuyện gì cần làm cứ giao cho thiếp thân.
Điêu Thuyền và Hằng Nga bốn mắt nhìn nhau xong đồng thời ngồi xuống bên cạnh hắn. Thấy vậy hắn âm thầm gật đầu nói:
- Hai nàng vừa rồi ở bên ngoài cũng biết được phần nào rồi nên ta cũng không muốn nói dài dòng..... Lần này Hà Nhi trở về Dương gia thập phần nguy hiểm, trong lòng ta luôn cảm thấy bất an, mà hai nàng đều là cường giả Đấu Tông..... Ta muốn hành động lần này ta cần hai nàng âm thầm đi theo Hà Nhi bảo vệ nàng ấy.
Hai nàng nghe xong, lâm thời rơi vào im lặng. Tiêu Sơn nhìn hai nàng nhất thời không biết phải nói ra làm sao, dứt khoát liền im lặng chờ quyết định của hai nàng. Rốt cuộc Hằng Nga lúc này cũng lên tiếng:
- Tướng công. Chi bằng để thiếp thân đi thôi là đủ rồi. Không nhất thiết phải đi cả hai người đâu? Nếu chàng quyết định như vậy thì ai sẽ là người bảo vệ tướng công?
Điêu Thuyền lúc này cũng bắt đầu lên tiếng:
- Đúng vậy chủ công. Ngươi nên để Hằng Nga đi thôi. Không nhất thiết phải đi cả hai người đâu. Mặc dù nàng mới chỉ là Đấu Tông Nhị tinh, nhưng ta tin với khả năng của nàng chắc chắn sẽ hộ tống Tiêu Hà về đến Dương gia an toàn. Còn an nguy của Chủ công ta sẽ đảm nhiệm. Chủ công thấy như thế nào?
Nói rồi hai nàng ánh mắt tròn xoe nhìn hắn trông thật dễ thương. Tiêu Sơn thấy vậy liền ho ra tiếng:
- Khụ...... Khụ..... Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta. Ta tâm ý đã quyết thì sẽ không thay đổi. Hai nàng cứ hộ tống Hà Nhi về Dương Gia, mọi việc khác ta tự khắc an bài.
Nhìn ánh mắt u oán của hai nàng đang nhìn mình như cầu khẩn, Tiêu Sơn thầm giật mình:
- Hai nàng không phải đang diễn sâu đấy chứ? Nếu như là người khác thì chắc chắn sẽ bị ánh mắt đólừa mà không qua được cửa ải này. Chỉ tiếc hai nàng đã gặp phải ta.....
Đúng lúc này, phía cửa chính lại có tiếng gõ cửa:
- Rầm ..... rầm....... Tiêu Sơn ca ca......
Nghe tiếng gọi cửa, Tiêu Sơn nhận ra đó là tiếng của Huân Nhi muội muội. Muộn như vậy rồi nàng còn đến làm gì nhỉ?
Chợt nhận ra hai nàng vẫn còn ở đó mà chưa rời đi, biết hai nàng lo cho an nguy của mình trong tâm hắn thật cao hứng, tuy nhiên, hắn thấy vậy liền phân phó:
- Hai nàng tạm thời tránh mặt đi. Ta không muốn bị hiểu lầm lần thứ hai đâu.
Nói xong hắn nhìn hai nàng ánh mắt tỏ vẻ chờ mong. Hai nàng hiểu ý của hắn liền biến mất.
- Muội vào đi. Ta ở trong này....
Thân ảnh Tiêu Huân Nhi xuất hiện. Tiêu Sơn nhìn nàng liền ngẩn người trong giây lát. Hôm nay nàng xuyên trang phục thật xinh đẹp. Một bộ tiểu váy ngắn, một đôi hài xăng đan, một trương búp bê khuôn mặt, nhìn qua vô cùng kiều diễm. Tiêu Sơn nhìn lấy cái kia thướt tha dáng người âm thầm hít sâu một hơi. Phải nói, hôm nay nàng rất đẹp. Tuy nhiên, Tiêu Sơn rất nhanh tỉnh lại, liền lớn tiếng trêu chọc nàng:
- Đêm hôm như vậy nàng đến tìm ta là gì hả tiểu mỹ nhân? Hay muội nhớ đến ta nên không ngủ được phải chạy sang đây cho thỏa nỗi nhớ đúng không?
- Chán ghét...... Hỗn đản Tiêu Sơn ca ca.
Tiêu Huân Nhi khuôn mặt nhỏ trở nên đỏ chót. Nàng hận không thể tìm một cái lỗ nào mà chui vào. Mặc dù vậy trong lòng nàng vẫn nghi vấn:
- Chẳng lẽ Tiêu Sơn ca ca này hay trêu đùa với những người khác như vậy sao?
- Ha ha.... Ta chỉ đùa một chút thôi. Vậy muội sang tìm ta có chuyện gì không?
Tiêu Sơn cười nói. Tiêu Huân Nhi lúc này dần bình tĩnh lại. Hỗn đản Tiêu Sơn cứ chọc nàng, xém chút nàng đã quên mất chuyện chính. Nàng hít sâu một hơi, nghiêm túc rồi nhìn qua Tiêu Sơn hỏi:
- Tiêu Sơn ca ca..... Hôm nay muội có chuyện muốn hỏi ca ca...... Ca ca phải trả lời thật cho muội, không được giấu giếm nửa lời.
Tiêu Sơn nghe vậy thầm giật mình:
- Cái quái gì vậy? Tiểu ni tử này lại muốn hỏi điều gì đây?
Tuy nhiên, hắn rất nhanh đáp lại:
- Được, Ta đồng ý. Chỉ cần trong phạm vi ta biết ta đều nói cho muội biết.
- Tiêu Sơn ca ca.... Ngươi biết không? Ngày trước lúc Huân Nhi bốn tuổi đến sáu tuổi, mỗi ngày buổi tối đều có một người vào phòng ta, sau đó dùng một loại rất ngốc nghếch thủ pháp cùng với không hùng hậu đấu khí, ôn dưỡng ta kinh mạch cùng cốt cách, mỗi lần đều tự mình đổi mồ hôi đầm đìa mới mỏi mệt rời đi. Tiêu Sơn ca ca, ngươi nói hắn là ai?
Tiêu Sơn nghe xong, mặt đều đen, vội vàng cười giải thích:
- Ha ha..... Huân Nhi cứ đùa ta..... Chuyện của muội, thời gian cũng qua lâu lắm rồi, muội đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này sao?
Tiêu Huân Nhi biết hắn da mặt mỏng, lên tiến tới nói:
- Tiêu Sơn ca ca. Huynh nghĩ hay thật đấy? Người ta là con gái mà. Đêm hôm cứ có người lẻn vào phòng của người ta rồi sờ mó cơ thể người ta....... Hừ..... muội đã âm thầm thề là biết được tên nào làm chuyện này muội sẽ rút gân, lột da hắn đem cho thú ăn...
Tiêu Sơn nghe đến đây trong lòng liền hốt hoảng:
- Hỏng bét... Nàng ta mà biết ta đã làm chuyện này thì xong.......
Chưa đợi Tiêu Sơn ngắt dòng suy nghĩ, nàng tiếp tục nói tiếp:
- Thế nhưng muội lại cảm nhận được khí tức đó khá quen thuộc với muội nên muội sẽ không trách người đó nữa..... Tiêu Sơn ca ca, huynh thấy người đó có đáng ghét không?
Huân Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ trực chờ câu trả lời của hắn mà thôi. Tiêu Sơn lúc này liền thở dài:
- Ta biết trong lòng muội đã có câu trả lời rồi. Muội hà tất phải hỏi ta như vậy chứ?
Huân Nhi liền mỉm cười, nàng sau đó vung lên bên tai một sợi tóc, thanh âm nàng vang lên như tiếng chuông bạc:
- Tiêu Sơn ca ca..... Chỉ là muội muốn khẳng định người đó có phải là huynh hay không thôi?
Nhìn thấy Tiêu Sơn chỉ lắc đầu im lặng, Huân Nhi cắn cắn môi, trong thanh âm mang theo 3 phần xấu hổ. Nàng biết mình từ trước tới giờ đều nhận lầm Tiêu Viêm chính là người truyền đấu khí cho nàng nên chỉ quan tâm đến mỗi Tiêu Viêm mà quên đi mất Tiêu Sơn mới chính là người đó. Bây giờ nàng đã biết được chân tướng sự thật rồi, nàng rất muốn dành thời gian tới để bên cạnh hắn để bù đắp khoảng thời gian trước đây.
Nhưng nàng lại nghĩ bên cạnh hắn còn có nữ nhân khác oanh oanh yến yến, bất giác lời nói trong cổ họng nàng dường như nghẹn lại, không nói được ra thành lời. Tiêu Sơn đang ở trong giao diện hệ thống nên không hề hay biết điều này. Vừa rồi hệ thống đã thông báo hủy bỏ nhiệm vụ của Tiêu Sơn nên hắn rất bực mình. Có lẽ hắn phải tự mình đến phòng của Tiêu Viêm mới được.
Rời khỏi giao diện này, hắn giật mình nhìn thấy Huân Nhi đang nghi hoặc quơ quơ bàn tay nàng trước mặt hắn và đánh tiếng:
- Tiêu Sơn ca ca. Huynh làm sao vây?
- Ah..... Ta không sao...... Vừa rồi chỉ là nghĩ đến một số chuyện nên hơi mất tập trung.
Mặc dù Huân Nhi nghi hoặc nhưng rất nhanh nàng đã không còn để ý đến lời nói toàn sơ hở của hắn. Tiêu Sơn thấy vậy âm thầm thở phào một hơi. Huân Nhi nhìn hắn cười nói:
- Tiêu Sơn ca ca...... Muội nghe Tiêu Chiến thúc thúc thông báo ngày mai là Tiêu Hà sẽ khởi hành trở về Trung Châu đúng không?
- Uh... Ngày mai sẽ khởi hành.....
Tiêu Sơn trả lời một tiếng, thanh âm bình đạm ôn hòa.
- Tiêu Sơn ca ca... Huynh không phải vì điều đó mà không vui chứ? Huynh yên tâm, nếu huynh buồn thì ngày mai chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa? Được không nào?
Huân Nhi ngữ điệu hòa nhã nói ra.
- Muội nha....... Thừa nước đục thả câu đấy hả?
Tiêu Sơn ngữ khí trêu chọc đến hỏi.
- Nào có..... Tiêu Sơn ca ca nếu bận thì thôi.
Huân Nhi ngữ khí trùng xuống. Nàng hung hăng quay mặt sang một bên kiểu
" Ta và ngươi không có quen biết ý".
Tiêu Sơn thấy vậy chỉ biết lắc đầu:
- Thôi được rồi.... Muội thắng..... Ngày mai sau khi ta giải quyết xong công việc của ta sẽ dẫn muội đi Phường thị. Như vậy đã đủ để khiến tiểu muội muội hài lòng chưa?
- Coi như huynh có lương tâm.....
Huân Nhi giơ nắm đấm nhỏ lên hướng về Tiêu Sơn cười khẽ.
- Được rồi. Cũng muộn rồi đấy. Muội cũng nhanh về nghỉ ngơi sớm đi.
Tiêu Sơn nhẹ giọng.
- Muội biết rồi. Huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Huân Nhi dứt lời liền quay người bước đi... Nhìn hình bóng nàng khuất dần trong bóng tối, ánh mắt Tiêu Sơn lóe lên.....