Cầm Tiểu Tiên là một học viên cực kì bình thường ở Võ viện, chờ nàng học xong “Chín năm giáo dục bắt buộc”, nàng sẽ phải về nhà làm một cái phụ nhân bình thường, lấy chồng sinh con đẻ cái, nuôi dạy con của hai người cả đời.
Tuy rằng Võ viện là giáo dục miễn phí, nhưng Võ viện cũng không đem tài nguyên lãng phí vào người thường, Cầm Tiểu Tiên mặc dù có linh chủng, nhưng cũng chỉ là hoàng cấp hạ phẩm, phẩm giai kém cỏi nhất trong các phẩm, thiên tư ngộ tính cũng bình thường.
Nếu nàng sinh ở nơi như Trần gia đại gia tộc sẽ có khả năng được bồi dưỡng thành dưỡng linh cảnh cao thủ, ít nhất ở trong thành coi như cao thủ hạng ba.
Mặc dù Cầm Tiểu Tiên vô cùng nỗ lực tu luyện, nhưng nàng cũng chỉ đạt tới Luyện Thể cảnh bảy trọng thiên, so với Võ viện chủ luyện khí cảnh một vài trọng thiên kém khá xa, so Trần Thái Huyền Luyện Khí cảnh năm trọng thiên càng kém thật lớn.
Nàng tuy rằng còn dư lại mấy tháng học tập miễn phí, nhưng nàng đã sớm tìm một phần công tác không tồi cho mình, sở hữu vũ lực giá trị vẫn luôn nhận được đãi ngộ tốt.
Thời điểm nàng chuẩn bị đi ra ngoài, nghênh diện đi tới một người, thiếu niên này lớn lên bộ dáng rất soái, nhưng nàng lại sợ hãi vô cùng vì thiếu niên trông anh tuấn này là đại ma đầu, ác mộng của mọi người.
Cũng may là bản thân nàng lớn lên diện mạo bình thường, tư sắc của một người qua đường, dáng người cũng bình thường, không cao không lùn, không mập không gầy, bất cứ tiêu chuẩn nhan sắc bình thường đều là nàng bản thân.
Cho dù nghĩ như vậy vẫn muốn cúi đầu nhanh chóng sang bên qua đi.
- Cái kia, đồng học……
Đồng học?
Kêu ai?
Không phải đâu, ngươi kêu ta, đừng mà, ta chỉ là nữ hài bình thường, ngươi đừng tìm ta, chúng ta còn có rất nhiều xinh đẹp, dáng người tốt nữ đồng học.
Ngươi nhìn bên trái phía trước ngươi xem, bên kia liền có chúng ta Võ viện trứ danh tiểu mỹ nhân, không mà, chạy mau……
Ta có thể chạy sao?
- Vị đồng học này.
Thiếu niên anh tuấn đã đi tới.
Cầm Tiểu Tiên hiện tại rất muốn xoay người bỏ chạy, nhưng hai chân không nhin được bị dọa run rẩy khiến nàng không thể di chuyển dù chỉ một bước.
Lúc này, phía xa nhìn qua mọi người đều vì Cầm Tiểu Tiên bi ai, đồng thời cũng đối việc này chú ý tò mò, bởi vì bọn họ trước nay chưa thấy qua ma đầu này hứng thú với loại hình Cầm Tiểu Tiên, không nhẽ nói khẩu vị hắn thay đổi?
Đây là cái tin tức rất quan trọng, nhất định phải quan sát kĩ càng, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng.
Thiếu niên từng bước một lại gần……
- A, ngươi không cần lại đây a!
Cầm Tiểu Tiên hoảng sợ mà kêu lên.
- Nga.
Thiếu niên thật sự dừng lại, đối với Cầm Tiểu Tiên hơi hơi mỉm cười, nụ cười đều làm Cầm Tiểu Tiên hơi động tâm, sáng lạn như ánh mặt trời, thật thoải mái vô cùng, nụ cười và hắn ma đầu danh hiệu tựa hồ có điểm không giống.
Không nên bị bề ngoài mê hoặc, Cầm Tiểu Tiên! Hắn nhất định có âm mưu nào đấy, chẳng lẽ
Hắn tưởng gạt tiền tiết kiệm của ta hơn hai ngàn bạc sao?
Thiếu niên nói:
- Đồng học, không cần sợ hãi, ta có chuyện nhờ ngươi giúp đỡ, ngươi giúp ta mua một ít đồ vật, ta cho ngươi chạy chân phí.”
- Chân chạy phí bao nhiêu? Không, ta sẽ không giúp ngươi mua mê dược.
Cầm Tiểu Tiên lập tức cự tuyệt.
Thiếu niên cười cười:
- Mê dược? Đồng học ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn ngươi mua đồ vật thực bình thường, sẽ không vi phạm quy định nội dung đâu, ta nhờ ngươi giúp ta mua văn phòng tứ bảo, tốt nhất bút mực vài cây, bình thường giấy trắng mua cho ta trăm trương, giấy Tuyên Thành mười trương, giấy Hoài Nam mười trương…… Còn mực, mực Huy Châu, Yên Huân mực, chu sa mực mấy loại, đều mua lại đây cho ta, không cần giúp ta tiết kiệm tiền.
- ……
- Nơi này là một ngàn bạc ngân phiếu, ngươi cầm mua đồ, nhất định mua đồ tốt, dư lại cho ngươi cầm.
Thiếu niên cười nói.
- Dư lại đều cho ta cầm sao? Nếu dư rất rất nhiều đây?
Cầm Tiểu Tiên không khỏi động tâm.
- Vậy cũng cho ngươi.
Thiếu niên không sao cả trả lời, thật giống tiêu không phải tiền của hắn.
Lúc này, Cầm Tiểu Tiên thiếu nữ tâm hơi si mê, nếu đối phương không phải đại ma đầu mà nói, thì đây quả thực là rùa vàng bộ dáng soái nhiều tiền.
- Trần Thái Huyền!!
Gầm lên giận dữ.
- Ai nha, nhị ca tới đấy à… Đồng học ngươi mau đi mua đồ đi, mua xong đến Tàng Kinh Các tìm ta.
Thiếu niên phân phó Cầm Tiểu Tiên rời khỏi, bản thân tiến lên ngăn cản Trần nhị ca.
Không sai, thiếu niên chính là Trần Thái Huyền, mà người đến là Trần nhị ca.
Trần nhị ca sở dĩ tới để chất vấn Trần Thái Huyền
- Hôm qua có phải hay không ngươi đánh ngất ta, đánh ngất ta cũng không tính, ngươi trộm đồ vật cũng vậy, vì sao còn đánh nát mấy món đồ bảo bối đó, ngươi biết chúng ta tổn thất nhiều ít hay không!
Trần nhị ca nhìn những đồ vật bị đập nát, trong lòng kêu đau, hắn thà để Trần Thái Huyền đánh cắp, ít nhất còn có thể đòi trở về.
Trần Thái Huyền đối chuyện này đương nhiên không thừa nhận:
- A, nhị ca, ngươi đang nói cái gì thế, ta không có đánh ngất ngươi, càng không trộm đồ vật, cũng không có đánh nát quý trọng bảo vật, ngươi nhất định có hiểu lầm.
Nga, thì ra không phải hỏi Thất thiếu sự tình, nghe nói hắn ta đều bị đánh sưng lên, không có việc gì đi?
- Hiểu lầm? Hiểu lầm cái rắm, ngày hôm qua cũng chỉ có ngươi sau khi ta vào đến đó, còn nữa, nếu không phải ngươi, nhìn thấy ta ngất xỉu như thế nào lại không gọi người.
Trần nhị ca đã tra qua, sau khi hắn vào nhà kho, căn bản không có ai tiến vào, chỉ có khả năng là Trần Thái Huyền.
Quan trọng nhất chính là, Trần Thái Huyền từ trong tay hắn cầm đi khế nhà đất, tuyệt đối không thể không nhìn thấy hắn té xỉu.
- Ngươi hôn mê? Ta còn tưởng rằng ngươi mệt mỏi quá đi ngủ chứ, nên liền không quấy rầy ngươi.
- ……
Ngươi nói lời này ai tin?
Trần Thái Huyền nói tiếp:
- Nhị ca, ngươi phải nghĩ lại, ta vì cái gì đi đánh nát vài thứ kia, đối ta cũng không có chỗ tốt……
- Có chỗ tốt hay không chúng ta không biết, nhưng ngươi đập phá đồ vật còn thiếu sao? Đặc biệt ngày hôm qua, ngươi liền phòng ngủ đều hủy, những cửa hàng kia lão bản hiện tại nháo muốn thắt cổ không ít.
Trần Thái Huyền tỏ vẻ thực vô tội:
- Đó là người khác truy ta đập hư, cũng không phải ta làm, được rồi, nhị ca à, ngươi không có chứng cứ liền đừng tới tìm ta, ta rất bận, ta bây giờ muốn độc lập, không giống thiếu gia ngươi.
Ngụ ý chính là không chứng cứ đừng tìm ta.
Ý tứ này Trần nhị ca cũng nghe ra tới, hắn thẳng thắn nói:
- Ngươi vẫn là giao ra đây, bằng không, ngươi cho rằng gia tộc sẽ nhắm mắt cho qua sao?
- Ta đã bị Trần gia đuổi đi, cho qua hay không đối ta ảnh hưởng lớn sao?
Trần Thái Huyền vẻ mặt không sao cả biểu tình.
- Ngươi bị đuổi đi, nhưng không phải Trần gia kẻ thù.
Trần nhị ca nói, giữa hai bên vẫn có khác biệt rất lớn.
Trần Thái Huyền lại xua xua tay:
- Chính là…… Ta thực mang thù đây.
- ??
Trần nhị ca trong nhất thời không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh minh bạch.
Trần Thái Huyền tiếp tục nói:
- Dù sao cũng làm kẻ thù, vậy sớm một chút hôm nay làm cũng không vấn đề.
- ……
Trần nhị ca nhìn Trần Thái Huyền, qua thật lâu sau:
- Ngươi chắc chắn muốn thế này?
- Còn có đường sống vãn hồi sao?
Trần Thái Huyền hỏi ngược lại.
- Cái này……
Trần nhị ca trầm mặc, thật lâu mới nói ra một câu
_ Ngươi quả là điên rồi.
- Nhị ca, xem con người ngươi không tồi, ta khuyên ngươi vẫn sớm đi máng khác ăn cùng ta hỗn, những người cùng ta đối nghịch, chú định chết thực thảm.
Trần Thái Huyền cười nói.
Trước kia, hắn không dám mấy câu này, sợ da trâu thổi lớn, hiện tại không nói vậy có vẻ khiêm tốn quá mức, khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng quá mức cũng không tốt, ngươi thấy đúng sao?
- Điên rồi!
Trần nhị ca ném xuống hai chữ rời đi, mà phụ cận người nhìn quá trình cũng giống nhau cảm thấy Trần Thái Huyền bị điên, nếu không điên thì như thế nào nghĩ đối nghịch cùng Trần gia.
Kể cả trước đây cha mẹ và tỷ tỷ ngươi khỏe mạnh, cũng không dám nói lời này.
Tốc độ cực nhanh chóng toàn thành bắt đầu truyền một việc
- Các ngươi nghe nói chứ? Trần Thái Huyền ma đầu kia điên rồi!
- Biết biết, đây đều là mấy ngày trước chuyện cũ.
- Không không, đây là mới nhất, hiện tại Trần Thái Huyền hoàn toàn điên rồi, hắn muốn cùng Trần gia khai chiến.
- ??Không phải đâu, điên lên không ngờ người nhà cũng đánh.
-Là chính hắn cũng không chừa đường sống cho mình.
- ……