Chương 17: Luận võ cao trào (2)

Chương 17:

Ngô Quân là một nam tử mặc thái giám y màu đen, thân hình gầy gò, so với những thái giám khác có chỗ khác lạ.

Chính là khí tức.

Hắn không có thấp kém, hèn mọn, vô thần như những kẻ khác. Hắn âm trầm.

“Lục quý phi, đây là “Ám Ảnh tộc” bệ hạ nhắc tới sao?”

Lưu Thu Thuỷ hứng thú hỏi nữ tử áo vàng, một bên thoáng qua xem xét Ngô Quân. Nàng chỉ liếc một cái nhìn ra cảnh giới của Ngô Quân, Luyện Khí tầng bảy. Chỉ là có chút âm trầm, đem tới cảm giác tà ác.

“Đinh! Phát hiện tàn chi Ám Ảnh tộc. Cần mở ra công năng huyết mạch để lần nữa phát động nhiệm vụ!”

Hàn Thiên còn đang theo dõi Ngô Quân, hệ thống bất chợt bên tai vang lên thông báo làm hắn nhíu mày. Nhiệm vụ Bạch Hổ huyết mạch còn chưa có hoàn thành, lại tới một nhiệm vụ ẩn nữa.

Xem ra hậu cung Tần quốc không đơn giản, hắn không có xuyên qua tại hoang dã mà tại đây, cũng là chủ ý của hệ thống...

Ngô Quân tới cách Phượng Kiếm năm trượng, chắp tay cúi đầu hành lễ với Lưu quý phi. Được nàng gật đầu một cái, hắn mới là ánh mắt ngưng tụ, phát ra khí tức.

Lạnh lẽo, âm trầm.

Nhiệt độ tẩm cung dường như hơi thấp xuống một chút, mấy ngọn đèn cũng lay động tối om, cả đại điện một mảnh âm trầm, mơ hồ nghe thấy tiếng hét xa xăm.

Mấy kẻ yếu bóng vía đã sớm bị doạ tới im thít, trong mắt là kinh hoàng thuần tuý. Thậm chí mắt thường cũng thấy trên nóc cung điện hiện ra vô số hư ảnh mờ ảo khói đen, tà ác vô cùng, há miệng vô hình gào thét như muốn thôn phệ cả toà lầu các lẫn đám người bên trong.

Việc này không liên quan tới tu vi của Ngô Quân, đó là do huyết mạch của hắn bị thôi phát mà xuất hiện. Nơi này âm thịnh dương suy, nếu không phải có sự xuất hiện của Hàn Thiên sợ rằng thuần một sắc âm khí, ám ảnh huyết mạch của Ngô Quân lại càng được tăng phúc.

Ngô Quân vẫn đứng bất động như người chết, hoàn toàn không có ý ra tay. Phía xa xa, Phượng Kiếm như bị bao bọc bởi khí tức gì rất khủng bố, làm cho nó chán ghét, lúc này ngọc bội bên trên sáng lên, mơ hồ có tiếng oanh minh phượng hoàng, kiếm khí phô thiên cái địa bộc phát ra.

Ngô Quân thân ảnh hư mờ, dưới con mắt của mọi người dần trở nên vặn vẹo, chưa đầy ba giây, hắn toàn bộ tan thành làn khói đen, biến mất không thấy.

“Người đâu?”

“Đáng sợ quá..”

“Ta cảm giác bị sát khí bủa vây.”

“Tên này thật đáng sợ, còn đáng sợ hơn Tạ Hằng a...”

Lưu Thu Thuỷ trên cao thì đôi mắt khẽ sáng, khoé miệng treo cười mỉm. Có Ngô Quân, nàng sợ gì thất thế trong cuộc đua tứ viện.

Dưới sàn, Phượng Kiếm bộc phát quang mang càng lúc càng chói mắt, âm thanh phượng khiếu tê minh liên tục vang lên. Hơn trăm đầu cự đại kiếm ảnh thổi quét ra tứ phương, lại không có chém được cái gì.

Hàn Thiên thân thể có cảm giác khao khát mãnh liệt, Tà khí dưới đan điền cuồn cuộn hưng phấn vận chuyển, muốn xông ra ngoài hấp thu khí tức ám ảnh, lại giống như bị thứ gì đó kìm hãm, khiến hắn vô cùng khó chịu.

“Uuuuu”

Trong đại điện vang lên âm thanh quỷ khóc. Ngô Quân thân thể khói đen dần tụ tập, khi xuất hiện đã ở ngay bên cạnh Phượng Kiếm. Hắn đưa tay chộp lấy chuôi kiếm, muốn đem nó rút lên.

“Ngao!”

Kiếm khí điên cuồng bộc phát, bắn thẳng về phía bàn tay đen kịt của Ngô Quân. Ngô Quân bàn tay hiện lên hắc quang thâm trầm, đem kiếm ảnh chấm động chệch hướng, vặn vẹo bắn ra bốn xung quanh. Hắn lúc này thêm một bước dụng lực, bàn tay đẩy tới, gần như nằm vào chuôi kiếm.

Chỉ còn cách một tấc.

“Minhhh!!!”

Thanh âm phượng khiếu vang vọng cả đại điện, bội ngọc trên chuôi kiếm phát ra cường quanh vô cùng mãnh liệt, giống như hai đôi con mắt xé toang khí tức ám ảnh. Ngô Quân sắc mặt biến đổi, mấy ngón tay cong lại thành trảo, muốn chụp lấy chuôi kiếm.

Thế nhưng hắn còn chưa có thành công, ánh mắt đã hiện lên đau đớn cùng hoảng sợ, bàn tay không hiểu ra sao bị cường quang ăn mòn tới trơ trọi, hoá thành khói đen bốc hơi.

Mà hắn cũng không kiến trì lâu, vù một tiếng lần nữa biến mất.

Phượng Kiếm dần an tĩnh lại, Ngô Quân sắc mặt tái nhợt thâm trầm đứng ngoài năm trượng, hung ác nhìn kiếm ảnh trước mặt, hận không thể đoạt lấy.

Cả quá trình diễn ra chưa đầy mười hô hấp, vài người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chiến đấu đã kết thúc.

“Haha, Ngô Quân đúng không. Tốt ! Ngươi tạm thời là đệ nhất!”

Lưu Thu Thuỷ cười vô cùng thoả mãn. Kẻ này tuy tu vi yếu một chút, nhưng huyết mạch thần thông đặc thù, tất sẽ đem đến bất ngờ trong tứ viện tranh tài.

Đến tận đây, người trong viện mới bừng tỉnh từ trong kinh ngạc, nhỏ giọng xì xầm bàn tán. Cũng không có ai hô hào cổ vũ Ngô Quân, bởi hắn thực sự quá đáng sợ, hắn giống như không phải con người mà là một con quỷ vậy.

Hàn Thiên thể nội cũng dần bình tĩnh trở lại, hắn liếc Ngô Quân đang trở về kia một cái, trong lòng không biết nghĩ tới cái gì.

Tỷ võ tiếp tục, từng người nối đuôi lên nếm thử thử thách. Chuyện tình Ngô Quân cũng dần bị mọi người quên đi, bởi phía sau cũng có nhân tài so với hắn càng mạnh mẽ.

...

“Tôn Hạ Vũ tiến sát Phượng Kiếm, đối kháng kiếm ảnh mười mấy giây, phiêu nhiên rút lui.”

...

“Giai Nghi tay nắm phượng kiếm, chạm tới hư ảnh phượng hoàng.”

...

“Bạch Nam ngón tay búng trên thân kiếm, chất nát trăm đầu kiếm ảnh.”

...

“Từ Tử Đằng lay động thần kiếm, đem lưỡi kiếm rút lên gần hết.”

...

“Nhạc Tư Duệ được Phượng Hoàng Kiếm chấp nhận, ngộ ra một đạo đấu kỹ.”

...

Luận võ vòng đầu diễn ra hai canh giờ, vô số nhân tài tây viện hậu cung toả sáng, mà thứ tự dần dần cũng được xếp ra.

Đứng đầu. Từ Tử Đằng, cận vệ Từ quý phi.

Thứ hai, Giai Nghi, khuê cung nữ của Liễu quý phi.

Thứ ba, Bạch Nam...

Thứ tư, Ngô Quân...

Hàn Thiên xem đến hoa mắt, đối với thế giới này càng thêm khâm phục. Nhân loại tại đây thật mãnh mẽ, thật cao cường, trình độ tu luyện hơn xa mấy cái phim ảnh kiếp trước hắn thấy. Hắn càng thêm hướng tới sức mạnh. Đám hạ nhân này đã có thực lực vậy, đám chủ công của bọn chúng thì sao, lại đám cười càng mạnh hơn thì sao.

“Triệu Nghiên Dương, nghe nói tên nô tài của ngươi vì quá sợ hãi bỉ võ mà cáo bệnh về quê đúng không? Đúng là chủ tớ hèn nhát như nhau!... Hay hắn vì nguyên nhân thầm kín dơ bẩn nào đó mà phải từ bỏ. Hắc hắc!!!”

Đúng lúc này, Hàn Thiên bên tai nghe được một giọng điệu châm chọc chanh chua. Ở giữa đại điện đang chìm trong không khí hưng phấn sục sôi, quả thực là vô cùng chói tai, thế nhưng cũng tràn đầy hiệu quả hạ bệ.

Người khác ở chỗ này thể hiện tài năng cống hiến sức lực cho quốc gia, ngươi lại sợ hãi đến không dám tham gia mà bỏ trốn, quả thật vô cùng hèn nhát.

Hàn Thiên không khỏi liếc lại, thật gặp được người quen, kia không phải Tống Tịnh Kỳ thì còn là ai nữa. Nàng ta hôm nay chỉ mang theo một nữ hầu gái, xem ra tiểu Bích bị hắn chơi phế rồi.

“Ngươi!”

Triệu Nghiên Dương tức giận tới khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay chỉ Tống Tịnh Kỳ liên tục run rẩy. Nhưng nàng ta nói cũng có điểm đúng a, tên tiểu Xuân tử kia.

Tống Tịnh Kỳ càng xem Triệu Nghiên Dương tức giận thì càng thoả mãn. Đêm qua hầu gái của nàng đi thăm dò khuê phòng của tiện nhân Nghiên Dương, không ngờ lại bị Tần hoàng đế bắt gặp. Chẳng những thế, người hầu của nàng còn là bị chơi tới kiệt sức, gần như sụp đổ, chắc chắn là tiện nhân kia bày mưu cho bệ hạ hành hạ nàng ta. Cũng nói rõ bệ hạ là tìm tới tiện nhân này vui vẻ.

Nếu là nàng đi, đã tránh cho tiểu Bích bị hành hạ rồi. Ừ, chính là giúp hầu gái khỏi bị tổn thương.

“Quý phi, để ta lên đi.”

Đúng lúc Triệu Nghiên Dương cùng Tống Tịnh Kỳ còn mải dùng ánh mắt giết nhau, Hàn Thiên phía sau bất chợt lên tiếng.

Triệu Nghiên Dương ánh mắt sáng lên. Đúng vậy, còn có Hàn Thiên a, Hàn Thiên thực lực so với tiểu Xuân tử cao cường hơn rất nhiều. Chỉ là phía trước nhiều người ưu tú như vậy, hắn ngược lại biểu hiện có thể vượt qua bọn họ sao. Nếu là không, nàng thanh danh vẫn như cũ bị bôi nhọ.

Hàn Thiên không thèm để ý nàng lo lắng. Nói đùa, hắn cũng có suy nghĩ của riêng minh, đâu phải dựa theo tâm tình người khác làm việc. Lúc này bước xuống dưới đài, đối với Lưu quý phi chắp tay hành lễ.

Tống Tịnh Kỳ nhíu mày nhìn lấy Hàn Thiên, cẩn thận dò xét. Nàng thấy tên này thật khác lạ, trước đây chưa từng trông qua, lại có vẻ như không nghe lấy tiện nhân kia chỉ huy.

Có lẽ a miêu a cẩu ở đâu Triệu tiện nhân tìm tới thế thân.

Lưu Thu Thuỷ cũng gật đầu nhìn Hàn Thiên, cũng không có xem trọng hắn quá mức. Hôm nay tây viện đào được ra bao nhiêu là nhân tài, nàng đã cô cùng thoả mãn, cũng không tin lại có kỳ tích xuất hiện.