“Đó là…..”
Lâm Chấn Huy nhìn về phía trước, dưới này không có rộng lớn như hắn tưởng. Nó chỉ tương đương một sân bóng mà thôi. Bảo vật, kho tàng, nguyên kỹ hay truyền thừa gì đều không thấy đâu.
Tất cả có ở dưới này chỉ là một thứ ở trước mặt hắn lúc này. Ở đó có một cái giường như được đúc lên từ loại nguyên liệu vượt trên cả những nguyên liệu hắn nhận thức. Trông cực kỳ lung linh cũng không kém phần huyền ảo.
Cơ mà đó không phải điểm chính của nơi này. Mà là thứ nằm trên cái giường tinh xảo lấp lánh đó!
Gọi một thứ thì không phải rồi, bởi vì nằm trên đó là một nữ nhân!
Một nữ nhân với nhan sắc cực phẩm, khuynh quốc khuynh thành. Chấn Huy trong tiềm thức lập tức nhận ra đây không phải ai xa lạ cả.
Đó chính là nữ nhân điên kia, Ninh Thần Hi!
Chỉ là lúc này nàng đang bận một bộ y phục trắng như tuyết. Nằm im không nhúc nhích trên cái giường bảo thạch kia. Đôi mắt long lanh khẽ nhắm, ánh sáng trắng dịu dàng không rõ từ đâu chiếu thẳng xuống nàng.
Điều này khiến cho dung mạo khi an tĩnh ngủ như này càng thêm mỹ lệ!
Đẹp quá! Đây là hai từ đầu tiên xuất ra khỏi miệng của Lâm Chấn Huy ngay khi hắn nhìn rõ dung mạo của nàng.
Lâm Chấn Huy hắn có sở thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Tiếp xúc không ít nữ nhân, thánh nữ hay là tiểu la lỵ thậm chí là nữ nhân đã có chồng. Mỗi người đều có nhan sắc hiếm có trong vạn người.
Cơ mà chưa từng thấy ai đẹp như nữ nhân nằm trên cái giường bảo thạch trước mắt.
“Dù ấn tượng gặp mặt có chút oái oăm. Cơ mà ta cũng không phủ nhận là cô ta thực sự rất đẹp!”
Chấn Huy bên trong tiềm thức cũng biết được suy nghĩ của Lâm Chấn Huy. Hắn cũng không khỏi gật gù mà đồng tình với cái suy nghĩ này.
Lâm Chấn Huy ngay sau đó liền đứng dậy mà tiến tới phía trước. Càng tới gần hắn càng thấy rõ nhan sắc của nữ nhân này. Từ xa nhìn thoạt qua đã đủ thấy nàng đẹp cỡ nào, tới gần thì càng bị vẻ đẹp đó hút hồn.
Không chỉ vậy, khí tức tản mạt ra từ nàng. Lâm Chấn Huy biết được nàng ta mạnh cũng xấp xỉ hắn. Kèm theo một cảm giác gì đó rất là khiến hắn bị thu hút, có lẽ là một loại khí chất đặc biệt nào đó.
“Đù! Cô ta trong bộ đồ công sở thì vẻ đẹp thành thục quyến rũ. Hiện tại thì trong y phục trắng tinh khiết, toát lên vẻ thiếu nữ thuần khiết. Quả là mỹ nhân dù có như nào vẫn đều đẹp a! Mỗi tội lại là nữ nhân điên!”
Chấn Huy ngồi tay chống cằm ở bên trong tiềm thức Lâm Chấn Huy mà quan sát tỉ mỉ dung mạo Ninh Thần Hi lúc này.
Hiện tại thì nàng đẹp không khác trong thực tại. Nhưng lại mang vẻ ngây thơ, thuần khiết của một thiếu nữ khiến người ta không khỏi dang tay bao bọc.
Xoẹt!!!
“Ạch! Vậy mà có trận pháp bảo vệ?”
Lâm Chấn Huy thất thần ngắm nhìn Ninh Thần Hi, không tự chủ được đưa tay ra muốn vuốt ve gương mặt nàng. Nào ngờ đâu mới gần chạm đến thì đụng phải một lớp màn chắn bao xung quanh cả nàng và cái giường bảo thạch.
Hắn liền thanh tỉnh lại mà rụt tay về vì suýt chút nữa bị trận pháp bảo hộ này thổi bay cánh tay. Hắn đã là một Nguyên Khí Tông Sư, vậy mà có thể suýt nữa dễ dàng thổi bay cánh tay hắn thì trận pháp bảo hộ này ít nhất phải đạt Bậc 7.
Xuy….xuy….
Đột nhiên khi hắn vừa rút tay về thì trận pháp bảo hộ xung quanh nàng phát sáng lên. Lâm Chấn Huy liền vội vàng lui ra sau, bày ra tư thế phòng thủ. Nếu như trận pháp đó mà có thể phát động cả tấn công thì hắn ăn đủ.
Cơ mà lại không, trận pháp bảo hộ rực sáng. Chỉ thấy nó chiếu lên không gian, từng dòng chữ bắt đầu được hình thành, lơ lửng phía trên Ninh Thần Hi.
Đây là toàn bộ thông tin về Ninh Thần Hi!
Đại khái nó nói rằng, nàng là con gái độc nhất của một gia tộc trưởng gia tộc tồn tại từ rất rất lâu rồi. Căn cơ, sức mạnh đều thuộc hàng cao nhất!
Thế nhưng đã gặp một biến cố nào đó mà bị diệt tộc. Cha của Ninh Thần Hi đã dùng một phương thức để đưa nàng tới tương lại. Bảo toàn nàng nằm trên một cái giường bảo thạch đúc từ Thời Không Huyền Thạch.
Trên đó khắc không ít trận pháp Bậc 9 Cực Phẩm để bảo hộ nàng. Hắn cũng đã đánh ra một tấm bản đồ, truyền nó đi ngẫu nhiên tới tương lai cùng thời điểm với Ninh Thần Hi.
Kẻ nào thực sự có duyên lấy được bản đồ, tìm đến nơi mà nàng mới có thể phát hiện ra nàng nhờ liên kết giữa hai trận pháp trên bản đồ và cái giường của nàng.
Bởi có một trận pháp che dấu luôn giúp nàng tránh được Nguyên Khí Thánh Nhân Viên Mãn trở xuống. Đến khi tìm được nàng, thông qua khảo nghiệm được đặt bên trong cái giường kia.
Nếu đạt đủ yêu cầu sẽ phó thác nàng cho kẻ đó cùng vô số tài nguyên trong giới chỉ trên tay nàng.
Còn không, kẻ đó không đủ điều kiện thì trực tiếp bị trận pháp oanh tạc mà chết. Tấm bản đồ cũng lần nữa được truyền tống đi nơi khác ngẫu nhiên chờ đợi kẻ thực sự đáng tin.
“Mẹ kiếp! Vậy mà lại là trận pháp bậc 9! Mẹ kiếp, tý thì chết!” - Lâm Chấn Huy đọc xong mớ thông tin về nàng thì thầm đổ mồ hôi.
“Hừm! Có nên thử không ta? Nếu thành công thì vừa được mỹ nhân và tài nguyên đầy ắp! Thất bại thì…………”
Lâm Chấn Huy đảo mắt lại qua nơi Ninh Thần Hi nằm một hồi mà thầm nghĩ. Song hắn chợt nở một nụ cười lạc quan mà tự nói:
“Haha! Ta đây sợ gì chứ! Cùng lắm là chết thôi mà, thành công thì không những có mỹ nhân bầu bạn. Thậm chí có một lượng lớn tài nguyên đi kèm, tội gì không thử.”
Hắn chưa bao giờ là sợ chết, nên là rất nhanh Lâm Chấn Huy liền sảng khoái đưa ra quyết định của mình.
“Má ơi! Đây mà thực sự là kiếp trước của ta. Như này thì độ dại gái còn hơn cả ta bây giờ a!”
Chấn Huy ngồi trong tiềm thức thấy vậy thì không khỏi khóe miệng co quắp mà thầm nói. Hắn cũng không khỏi thầm than là kiếp trước hắn như này thì khá là vô trách nhiệm.
Trêu hoa ghẹo nguyệt cho lắm xong lại còn kêu không bao giờ sợ chết. Như vậy khác gì không để ý đến cảm nghĩ của những nữ nhân mà hắn khiến các nàng rơi vào lưới tình của hắn.
“Hừm! Có lẽ đây là nguyên nhân mà nữ nhân điên này điên tiết khi nhìn thấy mặt ta a!”
Chấn Huy vuốt cằm ngẫm nghĩ tự thoại nói. Tự dưng gây dựng một mối quan hệ, khiến nữ nhân kia có cảm tình với mình rồi sau đó không nói không rằng lăn ra ngỏm vì cái lý do ngu xuẩn là khám phá thế giới không sợ chết.
Hỏi xem người ta có vừa giận vừa buồn không. Không mới là lạ đó!
“Haiz! Nếu đây thực sự là kiếp trước của ta, như này kiểu gì cũng phải kiếm cách bù đắp cho nàng rồi!” - Chấn Huy thở dài mà ảo não thầm nói.
Sau khi Lâm Chấn Huy hạ quyết định, hắn trức tiếp tiến tới màn chắn bảo hộ kia. Một tay khẽ đưa ra áp nhẹ lên màn chắn.
Ngay lập tức hắn khuỵu xuống đất, linh hồn hắn được trận pháp thiết lập sẵn đưa thẳng vào một vùng không gian biệt lập để khảo nghiệm.
………..
Thời gian cứ thế trôi qua vài ngày!
Mấy ngày này Chấn Huy bên trong thân xác không thể cử động này khá là chán. Đến một hôm, linh hồn Lâm Chấn Huy quay trở lại. Hắn đứng dậy vặn mình vài cái, trên mặt nở một nụ cười sảng khoái.
Hiển nhiên hắn còn sống, tức có nghĩa là hắn đã thông qua khảo nghiệm. Chấn Huy cũng tò mò rốt cuộc khảo nghiệm là gì và tên này làm sao thông qua được a!
Vừa vặn mình vài cái xong, tấm màn bảo hộ xung quanh Ninh Thần Hi dần dần tản đi. Mỹ nhân chìm sâu trong giấc ngủ hàng ngàn năm cuối cùng cũng dần dần khôi phục ý thức mà mí mắt khẽ giật.
Đôi mắt long lanh từ từ mở ra, nàng khẽ đảo mắt hai bên. Câu hỏi đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng đương nhiên là bản thân đang ở đâu.
“Mỹ nữ tỉnh rồi à!”
Đột nhiên Lâm Chấn Huy ló cái mặt ra trước ánh mắt nàng mà cười cười nói.
“Á! Ngươi là ai??”
Bốp!
“Ạch! Mặt ta!”
Ninh Thần Hi giật mình theo bản năng vung mạnh một quyền trúng thẳng mặt hắn. Lâm Chấn Huy ôm mặt lui ra sau mà rên rỉ.
Ninh Thần Hi vội vàng ngồi dậy, ánh mắt dè chừng nhìn Lâm Chấn Huy đang ôm mặt ngồi dưới đất.
“Này ta nói nhé mỹ nhân! Ta tốn không ít công sức mới gọi tỉnh được nàng. Ấy vậy mà vừa mở mắt điều đầu tiên là nàng đấm vào mặt ta a!”
Lâm Chấn Huy từ từ đứng dậy xoa xoa cái mũi đỏ ửng chảy ra một dòng máu một bên lỗ mũi mà nhìn Ninh Thần Hi nói.
“Hả? Gọi tỉnh ta? Đ-Đây là đâu?” - Ninh Thần Hi nghe vậy thì khó hiểu nói.
“Hửm? Bộ nàng không biết chuyện xảy ra với bản thân à?” - Lâm Chấn Huy tiến tới gần nàng mà nói.
“Chuyện…..xảy ra với ta? A!”
Ninh Thần Hi rơi vào trầm tư lẩm bẩm nói, nàng đang cố sắp xếp lại đống ký ức hỗn loạn của bản thân. Đột nhiên nàng kêu lên một tiếng, có vẻ như nàng đã nhớ ra điều gì đó.
“P-Phụ thân ta! G-Gia tộc của ta! Bọn họ đâu cả rồi??”
Nàng đột nhiên bày ra một vẻ hoảng hốt mà vội vã nói. Sau khi lục lọi đống ký ức hỗn loạn của mình, nàng mới nhớ ra trước đó khi mà gia tộc bị kẻ địch tập kích.
Phụ thân và mẫu thân nàng đã làm gì đó khiến nàng ngất đi.
Sau đó thì nàng không có biết chuyện gì xảy ra nữa. Cho đến hiện tại, khi mở mắt ra nàng đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ rồi.
“Haiz! Nữ nhân tội nghiệp! Nếu ta nói cho nàng ta toàn bộ sự việc, liệu nàng có hoàn toàn sụp đổ không đây?”
Lâm Chấn Huy nhìn Ninh Thần Hi đang trong trạng thái bàng hoàng mà thầm nghĩ. Cơ mà khỏi phải nói thì chắc chắn là có rồi. Chỉ sau một giấc ngủ, toàn bộ gia tộc, cha mẹ đều mất sạch.
Ai mà không sụp đổ cho được cơ chứ! Chấn Huy ở bên trong tiềm thức cũng có suy nghĩ giống hệt, không khỏi thấy cảm thương cho nàng.
“Được rồi! Nàng bình tĩnh lại và nghe ta nói này! Dù rằng sẽ rất khó để chấp nhận, nhưng ta sẽ bằng mọi cách giúp nàng vượt qua nó!”
Lâm Chấn Huy đắn đo một hồi lâu thì hắn quyết định kể hết cho nàng. Dù sao thì sớm hay muộn nàng cũng sẽ biết đến điều đó. Chi bằng kể luôn cho nàng, đau sớm còn hơn đau muộn.
Tốn công sức đi tìm hiểu để rồi sau này biết sẽ càng thêm đau đớn!
“M-Mau nói cho ta đi!” - Ninh Thần Hi vội vàng tóm lấy vạt áo hắn mà giọng có chút run run nói.
“Được rồi! Nàng nghe kỹ này! Mọi chuyện là……..”
Lâm Chấn Huy thở ra một hơi, hắn nắm hai vai nàng rồi nhìn thẳng nàng và bắt đầu nói cho nàng về kết cục của gia tộc nàng. Cũng như tại sao nàng lại xuất hiện ở đây và tại sao đến giờ nàng mới tỉnh lại.
Càng nghe, sắc mặt của nàng càng thêm tái nhợt như không còn một cắt máu nào. Đôi mắt long lanh lệ đổ như mưa, từng giọt nước mắt chảy dài trên gò má của nàng. Ninh Thần Hi lúc này đã gần như hoàn toàn sụp đổ.
Nàng không thể nhịn được mà lớn tiếng gào khóc, gục đầu vào ngực hắn mà nức nở từng hồi. Lâm Chấn Huy biết lúc này lời lẽ cũng vô dụng, hắn chỉ có thể dang tay ôm lấy nàng mà cố an ủi nàng.
Dù có là Nguyên Khí Tông Sư đi chăng nữa, Ninh Thần Hi cũng đã khóc vô cùng thương tâm. Đến độ một hồi lâu sau nàng liền bất tỉnh luôn.
Lâm Chấn Huy cũng không có đánh thức nàng, hắn ngồi dựa lưng vào cái giường Thời Không Huyền Thạch kia. Để cho Ninh Thần Hi nằm trong lòng mình và hắn cứ thế ngồi đợi nàng tỉnh lại.
Bên trong khảo nghiệm, hắn đã hứa với một tia phân thân của phụ thân nàng. Chắc chắn sẽ chăm sóc kỹ cho nàng rồi.
“Móe! Mùi mẫn quá ha!” - Chấn Huy nhìn cảnh này cũng không khỏi mỉa mai nói.
Anh zai nào phú ông có lòng thì donate e a!
- BIDV - 12810000786434 - Nguyen Duc Anh Huy - CN Chương Dương