Chương 23: Sự Kiện Quen Thuộc!

Phụp!

Chấn Huy sau khi diệt Boss, ngồi đả tọa đợi cho thuốc hồi phục phát huy tác dụng thì hắn liền rời khỏi bãi quái. Hắn xuất hiện ngay trong phòng, bộ dạng tả tơi không tả được.

Hiện tại bên ngoài là sáu giờ sáng, còn khoảng một giờ nữa Chấn Huy mới phải vác xác đến học viện. Hắn liền tranh thủ chui vô nhà tắm để mà tẩy rửa đống máu bám trên người và thay bộ đồ mới.

Dù rằng với cấp độ của hắn hiện tại thì cũng chả cần đến cái học viện này làm gì nữa. Cơ mà hắn vẫn quyết định tiếp tục đến, chủ yếu là kiếm thêm gái và gặp Tần Mộng Vi. Dù sao thì nàng ta vẫn phải theo cái học viện này dài dài.

“Phù! Để xem hôm này ở cái học viện này có trò gì vui không! Nếu không thì bắt đầu hành trình đi thu gái nơi thế giới khác vậy!”

Chấn Huy sau một lúc thì cũng tắm rửa xong, cơ thể hắn sau một cuộc cày cuốc bên trong Bãi Quái giờ đây chi chít một đống sẹo. Từ vế đâm cho tới cắt, bỏng đủ kiểu không hề thiếu loại nào.

Nhưng mà điều này cũng rèn luyện cho thân thể hắn trở nên cứng rắn hơn rất nhiều! Hắn có thể mua bình thuốc hồi phục cao cấp hơn nữa để xóa toàn bộ vết tích trên người. Nhưng mà hắn không nỡ vì tới 5000 Vàng một lọ cơ.

Nghe thì sẽ thấy đắt quá mức cho phép, thậm chí còn đắt ngang cả một cái Kỹ Năng bậc D+ như Rasenshuriken. Cơ mà cái gì nó cũng có lý do tại sao nó có giá trị, không ngoại trừ cái lọ thuốc hồi phục đó.

Lọ thuốc hồi phục này có công dụng cực mạnh, chỉ cần còn lại một hơi thở cực nhỏ. Nó cũng lập tức cứu được, không những thế còn lập tức khôi phục nguyên trạng trong nháy mắt luôn.

Điểm trừ duy nhất là nó chỉ có tác dụng với Lv30 đổ xuống mà thôi. Nếu muốn có tác dụng với người có cấp bậc hoặc cảnh giới cao hơn thì phải nôn thêm Vàng để mà mua loại xịn xò hơn.

Quay lại vấn đề chính!

Chấn Huy sau khi tắm rửa thay đồ và nghỉ ngơi một lúc thì đã bảy giờ kém rồi. Thế là hắn liền bật dậy mà rời khỏi phòng của mình.

Ngay khi vừa ra ngoài hành lang thì đã bắt gặp ngay Lâm Nhược Tích đang đứng đợi hắn bên ngoài rồi. Chấn Huy cũng không lạ gì với việc này nữa, cả một tháng vừa rồi ngày nào nàng chả đợi hắn rồi cùng đi đến trường.

“Hừ! Cả ngày hôm qua chui rúc trong phòng, tối nay nhớ ‘đền bù’ cho ta!”

Ra khỏi cửa nhà, Lâm Nhược Tích lập tức ôm chặt một cánh tay của hắn mà phụng phịu nói.

“Haha! Được thôi, tối nay đệ sẽ khiến tỷ sáng hôm sau không rời khỏi giường được luôn!”

Chấn Huy cũng không có ngạc nhiên gì khi nàng nói ra câu đó. Căn bản từ sau lần đầu nếm trải việc đó cùng hắn, Lâm Nhược Tích đã nghiện luôn rồi. Chỉ cần một tối hắn không cùng làm với nàng thôi, cơ thể nàng rạo rực cực kỳ khó chịu.

Cả ngày hôm qua hắn chui trong Bãi Quái để mà cày cấp, Lâm Nhược Tích nhiều lúc muốn đạp cửa xông vào. Thế nhưng hắn đã dặn mọi người rồi, đặc biệt là nàng - người đã được nâng max hảo cảm với hắn.

Thì lời của hắn thì dù trời có sập xuống nàng cũng vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Nên là cả ngày hôm qua nàng chỉ có thể ngồi mà tự xử thôi. Hiện giờ nàng rất là ngứa ngày, hận thời gian sao không trôi thật nhanh đến đêm luôn.

Lâm Nhược Tích cứ bám lấy Chấn Huy, bộ ngực bạo mãn không ngừng cạ vào cánh tay hắn. Chấn Huy không ngại mà tận hưởng, đến khi gần tới học viện thì tự tách ra để đỡ bị ai biết quan hệ của nàng và hắn thân thiết quá mức như này.

Chấn Huy một đường tiến thẳng lên lớp. Bước vào trong lớp, cả đám vẫn còn đang nhao nhao lên, đứa thì ngồi tám nhảm, đứa thì đang chuẩn bị đấm nhau như cái hồi hắn mới bước vào cái lớp này.

Có một điều thay đổi duy nhất là chả tên nào trong này còn tơ tưởng đến Tần Mộng Vi nữa. Đơn giản sau vụ thi đấu kia thì cả đám fanboy của Tần Mộng Vi đã nhận ra chả thể nào thắng nổi Chấn Huy nữa.

Cộng thêm việc hắn với Tần Mộng Vi cũng công khai yêu nhau mọe nó rồi. Không như quan hệ mập mờ như Lâm Nhược Tích, về phần Tần Mộng Vi thì hắn hoàn toàn có thể công khai ra bình thường.

Chả có gì mà phải giấu diếm cả!

Chấn Huy mặc kệ cái đám dở hơi nhảy nhót này, hắn liền ngó xem Tần Mộng Vi đã đến chưa. Nhìn về phía cuối lớp thì nàng vẫn đang ngồi nghiên cứu một cuốn sách về các loại phương pháp tu luyện.

Tần Mộng Vi thoạt nhìn thì là một cô nàng nhút nhát hay xấu hổ vậy thôi. Thực ra nàng là một người cực kỳ cuồng tu luyện, đó là lý do tại sao trước khi Chấn Huy đến. Thực lực của nàng là đứng đầu toàn bộ cái lớp này.

Chấn Huy như một bóng ma luồn lách qua đám loi choi kia mà xuất hiện đằng sau Tần Mộng Vi.

“Òa! Bảo bối đang làm gì mà chăm chú vậy?”

“Hyaa!”

Chấn Huy liền không kiêng kỵ chốn đông người, ôm chầm lấy nàng từ đằng sau mà cười nói. Tần Mộng Vi đang mải mê nghiên cứu cuốn sách, bị một hành động này của hắn làm cho giật bắn mình khẽ kêu lên một tiếng.

“A! Th-Thiếp chỉ đang nghiên cứu một vài phương pháp tu luyện mới thôi!”

Tần Mộng Vi quay ra thì cái mặt nhởn nhơ quen thuộc của Chấn Huy thì khẽ đáp lại hắn.

“Hừm! Vậy à, cơ mà sao nàng không tìm hiểu mấy phương pháp tu luyện cổ xưa xem sao!”

Chấn Huy nghe vậy thì gật gù đáp lại, dù rằng lúc bước vào lớp đã thấy rõ cái cuốn nàng đang cầm trên tay là gì rồi.

“Ừm! Nhưng mà có vẻ chàng không biết chứ! Những phương pháp tu luyện cổ xưa hoàn toàn không bằng ngày nay đâu!”

“Hả? Thật á?” - Chấn Huy có chút ngạc nhiên nói.

“Ưm! Đúng vậy, thế giới ngày càng phát triển, những phương pháp tu luyện mới liên tục được nghiên cứu ra! Có lẽ những thứ duy nhất giá trị bên trong những di tích hay bí cảnh cổ xưa là những pháp bảo mạnh mẽ mà thôi! Chứ những thứ như công pháp còn chả bằng hiện giờ nữa a! Cơ mà trừ một số công pháp thực sự khủng bố thì còn gái trị!”

Nhắc đến tu luyện là Tần Mộng Vi bắt đầu vào trạng thái nhiệt huyết, nàng liên tục giải thích cho hắn.

“Ồ, thì ra là vậy à!” - Chấn Huy nghe nàng kể như vậy thì bày ra một mặt khá ngạc nhiên. Song hắn lại thầm nghĩ:

“Vậy là thế giới này khác những thế giới huyền huyễn mà mình đã đọc khi còn ở Địa Cầu a!”

Như hầu hết các bộ truyện hắn đọc khi còn ở Địa Cầu thì đều là thời đại sau kém hơn thời đại trước. Lúc nào cũng đi truy tìm bí cảnh thời thượng cổ, cổ đại để kiếm cơ duyên, công pháp thất truyền này nọ.

Không ngờ thế giới này lại ngược lại, càng về sau càng phát triển hơn. Thứ duy nhất có giá trị chắc chỉ là số ít công pháp thực sự mạnh mẽ và những pháp bảo hùng mạnh thất truyền trong dòng chảy thời gian.

Bằng không thì những bí cảnh này thực sự chả có giá trị gì. Khéo chỉ có tác dụng giúp hậu bối vào đó rèn luyện vì bên trong những bí cảnh này có không ít yêu thú thượng cổ hùng mạnh. Và còn nữa là nguyên khí bên trong đó dày đặc hơn không ít so với bên ngoài, thậm chí là so với Thiên Vực.

Có lẽ những điều trên là tác dụng duy nhất của những bí cảnh cổ xưa này!

Chấn Huy khi tiếp thu những thông tin này từ Tần Mộng Vi thì ngạc nhiên không nhỏ a! Thật là thú vị khi mà cái thế giới này lại đi ngược sáo lộ so với hầu hết thế giới huyền huyễn khác.

Cơ mà ngạc nhiên thì cũng chỉ một lúc, Chấn Huy cũng chả quan tâm quá nhiều đến vấn đề này! Hắn là giết quái, giết kẻ địch để lên cấp chứ có tu luyện cái vẹo gì đâu mà quan tâm đến mấy chuyện này quá nhiều.

Chấn Huy ngồi tám nhảm một lúc với Tần Mộng Vi rồi liền về chỗ của mình. Bởi vì Vương Nguyệt Diễm đã bước vào lớp rồi.

Nàng vẫn một vẻ nóng bỏng đầy cá tính như vậy xuất hiện trên bục giảng.

“Được rồi! Tất cả nghe đây!”

Lời của nàng vừa cất lên, tất cả học viên đều bắt đầu chăm chú lắng nghe. Mỗi lần nàng lên tiếng như này là chuẩn bị có một sự kiện nào đó được tổ chức.

Chấn Huy cũng vểnh tai lên mà nghe xem nàng ta sẽ đề cập đến vấn đề gì ngày hôm nay.

“Nghe cho rõ, ta chỉ nói một lần thôi! Mai tên ngu xuẩn nào mà đến muộn thì cút khỏi học viện đi!”

“Ngày mai sẽ là ngày mà học viện tổ chức cho toàn học viên đi ra ngoài thành thực chiến với yêu thú!”

“Ồ, cuối cùng cũng có cái sự kiện này!” - Chấn Huy nghe Vương Nguyệt Diễm nói vậy thì có chút hứng thú thầm nghĩ.

“Ngày mai đúng bảy giờ sáng có mặt tại sân chính của học viện! Các ngươi sẽ được phát cho một lệnh bài tích điểm kiểm lệnh bài truyền tống! Địa điểm sẽ là bí cảnh Vạn Yêu Chi Địa - nơi sản sinh ra rất nhiều loại yêu thú từ thấp tới cao!”

“Thấp nhất là yêu thú Nhất Giai Sơ Kỳ, cao nhất là Tứ Giai Viên Mãn! Lúc đó các ngươi sẽ được phân chia ra dựa vào thực lực sẽ tiến vào khu vực nào. Nếu như trong quá trình săn giết yêu thú có gặp nguy hiểm tính mạng thì hãy bóp nát tấm lệnh bài kia để lập tức được truyền tống về học viện!”

“Còn một điều nữa là về vụ tích điểm trên lệnh bài. Tiêu diệt yêu thú sẽ nhận được số điểm tương ứng và số điểm đó có thể đổi lấy tài nguyên tu luyện từ học viện. Cơ mà nếu ai đã bóp nát lệnh bài thì số điểm đó coi như mất và sẽ chả được gì cả. Tất cả nghe rõ chưa!”

“Rõ!”

Vương Nguyệt Diễm thao thao bất tuyệt giải thích về sự kiện này, Chấn Huy nghe những điều này thì không khỏi thầm nghĩ:

“Hờ hờ! Cái tình tiết cực độ quen thuộc trong bất cứ thế giới huyền huyễn nào a! Đi săn giết yêu thú, có biến cố, nhân vật chính rơi vào hiểm cảnh sau đó gặp cơ duyên bla blo!”

Sau đó hắn còn biết được đây là sự kiện được tổ chức mỗi vài tháng một lần của học viện. Mục đích là để rèn luyện khả năng thực chiến cho học viên và cung cấp tài nguyên tu luyện nhiều hơn cho những học viên thực sự ưu tú.

Có một điều chưa nói, đó là hàng tháng học viên đều được phân phát một số nguyên thạch để tu luyện nhất định. Nhờ vào sự kiện này thì những ai thực sự ưu tú sẽ nhận được nhiều tài nguyên để phát triển hơn.

Chấn Huy cũng không ngoại lệ, hắn cũng nhận được. Cơ mà hắn có bao giờ xài đến, hắn vứt hết cho Tần Mộng Vi để nàng tu luyện.

“Cơ mà hình như còn thiếu thiếu gì đó thì phải!” - Chấn Huy chợt nghĩ đến điều gì đó mà thầm nghĩ.

“À còn một điều nữa! Khi ra khỏi học viện, các ngươi không phải chỉ đề phòng yêu thú mà còn phải đề phòng chính lẫn những học viên khác. Bởi khi ra khỏi khuôn viên học viện, tất cả đều không theo quy củ nữa. Tức là ngươi có thể đi cướp điểm từ học viên khác, nếu như các ngươi phản kháng quá lỳ. Bọn chúng thậm chí có thể ra tay hạ sát các ngươi cũng không ai có thể phản đối!”

“Nên là phải nâng cao cảnh giác, đừng tin bố con thằng nào! Kể cả người ngồi cùng lớp lúc này với nhau! Mạng các ngươi lúc đó phải tự đặt lên trên hết, không bóp nát lệnh bài kịp là xác định ngủ với giun đi!”

“Đây rồi!”

Vương Nguyệt Diễm ngay khi bổ sung điều này thì Chấn Huy liền thầm thốt ra hai chữ. Đúng như hắn nghĩ, kiểu gì cũng phải có cái điều này. Như vậy mới dẫn đến một đống chuyện vớ vẩn, Drama các thứ chứ.

Sau khi phổ biến về sự kiện lần này thì Vương Nguyệt Diễm lại quay lại giảng giải như mọi khi. Cơ mà lúc này thì không khí trong lớp đã trở nên căng thẳng hơn rất nhiều sau khi nàng ta phổ biến điều cuối kia.

Mấy tên chơi thân với nhau bắt đầu thì thào lập nhóm với nhau rồi.

“Có lẽ nên chuẩn bị ít đồ cho vụ này! Phòng khi gặp phải Tứ Giai yêu thú còn có thể cầm chân nó hoặc có cơ may miểu sát nó. Hơn hết là chủ yếu chuẩn bị cho tỷ tỷ và nha đầu Linh Nhi cùng với Tần Mộng Vi a!”

Chấn Huy cũng bắt đầu lên kế hoạch sắm sửa ít đồ trong Cửa Hàng cho bản thân hắn và ba người kia. Cơ mà tại sao cả Lâm Linh Nhi ư?

Đơn giản là do nha đầu đó cũng đang học tại học viện này. Thường thì mười sáu tuổi mới thức tỉnh khả năng tu luyện, vẫn có người thức tỉnh sớm hơn rất nhiều. Đó được coi là sự ưu ái của thiên địa, những người này sẽ tu luyện được sớm hơn.

Như vậy sẽ mạnh hơn nhiều so với người đồng trang lứa nhờ việc tu luyện từ sớm. Và Lâm Linh Nhi thuộc trường hợp thứ hai, nha đầu này thức tỉnh khả năng tu luyện từ năm 12 tuổi. Tức 1 năm trước, nha đầu này có ưu thế tu luyện sớm hơn người thường những 4 năm liền.

Và hiện giờ đã học tại học viện này được một năm rồi, cảnh giới của nha đầu này cũng tương đối. Một năm đạt được đến Nguyên Khí Giả Thập Tầng, như vậy cũng được coi là khá lắm rồi.

Đó là lý do tại sao Chấn Huy liệt kê cả nha đầu Lâm Linh Nhi vào danh sách cần chuẩn bị cho.

Anh zai nào phú ông có lòng thì donate e a!

- BIDV - 12810000786434 - Nguyen Duc Anh Huy - CN Chương Dương