Chương 9: Ngôn tình cẩu huyết

Chương 9: Ngôn tình cẩu huyết

Nhưng vui kiểu một mình thì hơi ích kỷ à nha, ha ha.

Cho đến năm hắn 15 tuổi, năng khiếu tu luyện bộc phát khiến mọi người hết sức bất ngờ, 15 tuổi đột phá Trúc Cơ Sơ Kỳ đã tạo nên tiếng vang không hề nhỏ trong nội ngoại Phong Văn thành, để cho các đại gia tộc để ý. Bất ngờ thay, đột nhiên năm hắn 16 tuổi tu vi sụt giảm nghiêm trọng xuống mức Luyện Khí Nhất Giai, đấy là điều bất ngờ đối với cha mẹ hắn và cả chính hắn nữa. Vì sự tụt lùi không rõ nguyên do này mà tất cả mọi người đều tỏ ra khinh rẻ hắn, cho là hắn dùng tà ma công pháp bị phản phệ đến mất cả tu vi đến linh lực. Tần Thiên thì lại luôn cảm thấy khó hiểu cho tình huống của mình, vì quá uất ức hắn đã lén lút tự vẫn trong phòng mình, phần còn lại là của Phát xuyên không mà tới.

Bây giờ Phát đã không còn nữa, chính chủ thực sự mới là Thiên ca ca =)). Giờ phút này Tần Thiên cũng thật sự cảm thấy khó hiểu cho số phận của cậu. Trước đây hắn từng xem qua tiên hiệp thông thường không hề đụng chạm đến chi tiết này, thế nhưng cái quái nào đang diễn ra đây ta? Hệ Thống cười mỉm đáp:

-Thân thể Tần Thiên vốn là Đế Vương Thần Thể, mà thường thường đế vương rất lười biếng với việc tu luyện. Đằng này lão ca say sưa luyện tập tu tiên, tu vi tăng tiến khiến thể chất bất mãn, tự nhiên nó ngân vang vài đợt đế sóng là trở lại ban đầu ngay. Thế nhưng, túc chủ đừng lo lắng, giờ thì Thần thể đã được khống chế, giờ này nó chỉ biết ngoan ngoãn tuân mệnh ngài mà thôi đó!

Tần Thiên chợt cảm thấy buồn cười đến há hốc cả mồm, hắn bất lực với những tình huống trớ trêu đến quái ác. Vì cái tật biếng nhác của hai chữ đế vương mà lại để cho Tần Thiên phiên bản cũ phải tự vẫn mà chết đi thì thật phải gọi là cạn lời. Nhưng không sao, dù sao cái cốt truyện cẩu huyết này được bịa ra cũng không quá lạ lẫm trong truyện tiểu thuyết mạng mà nhỉ? Chính vì vậy, hắn tự nhủ sẽ sống nốt cuộc đời “đế vương” của Tần Thiên cho nó trọn vẹn. Chắc hắn Thiên ca ca đang ở chốn nào đó biết chuyện sẽ tức đến ói máu cho mà xem!

Bỗng nhiên, từ bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ : “Cạch cạch cạch”. Hắn giật mình vội bật dậy nhưng ngẫm nghĩ một hồi vẫn không biết phải ứng xử như thế nào với con người bí ẩn ngoài kia. Thật ra thì con người ở thế giới này hắn vẫn chưa gặp ai, hắn còn thật sự rất tò mò về cách hành xử sao cho đúng nhất. Đây quả thật là một câu chuyện cảm lạnh. Bên ngoài cửa gõ thêm mấy tiếng : “Cạch cạch” kèm theo âm thanh trong trẻo của một thiếu nữ độ mới lớn, âm thanh ấy ngây thơ, đầy thanh khiết như lôi cuốn tâm hồn bé bỏng của hắn :

-Thiếu gia đã tỉnh chưa, mau mở cửa cho nha hoàn phục vụ ạ!

Ái chà! Là nữ nhân đến sao. Theo cách xưng hồ thế này thì chắc chắn là một nữ giúp việc! À nhầm, một nữ nha hoàn thứ thiệt chuyên phục vụ về mảng ấy ấy nhỉ? Tần Thiên cá là mảng ấy là mảng vệ sinh căn phòng chứ không phải những gì đen tối như các bạn vẫn nghĩ ! Hắn nhanh chóng bật dậy theo một thái độ khá khẩn trương, chạy một mạch tới cánh cửa, dừng một chút rồi lại dứt khoát…

Bên ngoài cánh cửa, tiểu nha hoàn tim đập nhanh thăn thắt, cầm chặt trong tay tấm khăn lau mặt mà hoài ngóng trông sự hồi đáp của vị thiếu gia trẻ tuổi. Hôm nay là ngày đầu tiên đến đây của cô nàng. Cô nha hoàn vốn là thiếu nữ nhà lành, nhưng vì cha mẹ mất sớm trong cơn bạo bệnh, gia thế thì nghèo, ngẫm lại cha mẹ ngày đêm lo lắng, thương yêu con gái mà đến lúc khuất bóng cũng chỉ chôn đất lạnh mà không có nỗi cái quan tài ấm áp, nàng ta quyết định bán thân chôn cha. May mắn thay, trong lúc nàng ta tuyệt vọng đến thế thì mẹ của Tần Thiên là Vũ Hoàng Linh đi ngang động lòng trắc ẩn, đem nàng về để chăm sóc cho Thiên nhi yêu dấu đang đêm ngày “đau khổ” chốn “phòng the”. Thấy hồi lâu mà Tần Thiên thiếu gia vẫn chưa mở cửa, nàng ngẫm lại câu chuyện đáng thương của thiếu gia mà Vũ Hoàng Linh phu nhân kể lại mà xót xa thay, chắc rằng vì quá tuổi thân cho phận mình mà chàng ta không thèm đoái hoài tới ai khác ngoài này. Chính vì thế, nàng bạo gan đẩy cửa bước vào.

Ai dè được đâu cũng ngây lúc ấy, hắn vừa mở cửa ra, đôi chân tiểu nha hoàn vì bất ngờ mà lảo đảo nương theo phương thẳng đứng mà ngã xuống, vừa hay đó cũng là vị trí mà Tần Thiên đang đứng chắn. Lúc này thì hắn ta cũng thật sự bất ngờ, ở đâu ra một cái nha hoàn lùn hơn hắn nửa cái đầu đang lảo đảo bước chân lao về hắn thế kia! Cái tình huống hề hước gì đây nhỉ ? Đẩy nàng ta ra sao ? Người ta lại bảo Tần Thiên thiếu gia bạo lực vô đối, không biết thương hương tiếc ngọc là gì a, còn nếu đỡ nàng ta thì… Ặc, có vẻ như không tệ! Chính vì lẽ đó, tiểu nha hoàn đáng thương đã chậ rãi nằm yên trong ngực hắn, thuận thế Thiên ca còn lấy đôi bàn tay giữ chặt. Aaaa, cái tình huống này thật là ngôn tình tình tiết, thật quá ư là đặc sắc. Tần Thiên như nhận ra được cái tình huống này phi thường sâu sắc, hắn còn một bộ rất chi là soái tuấn ghé vào tai nàng ta phả vào trong đó những làn hơi ấm áp :

-Không sao chứ ?