Chương 23: Bất Đắc Dĩ
Sao đệ ấy nỡ ?
Đàm Tuyết Tình cất tiếng hỏi :
“Tiểu ca ca, bọn ta thật sự cảm ơn ngươi đã ra tay nghĩa hiệp a!”
Thiên dường như không nghe thấy, hắn còn đang tận hưởng hệ thống ban thưởng a!
“+1200exp… +1000 exp… Tiến trình : [10.200/30.000]”
Qúa trình thăng cấp thật sự quá gian nan. Kết Đan Trung Kỳ dự kiến cũng phải chờ đợi hắn ẫn nhẫn giết quái vài hôm nữa mới may ra tới được!
À mà hình như lúc nãy hắn nghe ai đó gọi mình, tới giờ mới quay đầu lại nhìn người gọi!
“Ặc, ngươi nói gì ?”
Thiên ngượng chết mất, tự nhiên không nghe giờ phải đi hỏi lại quê ơi là quê. Cũng may là nữ hài kia cũng không quá để tâm, nàng ta cảm ơn lại:
“Ta nói là tiểu ca ca, bọn ta cảm ơn ngươi a!”
À, ra là cảm ơn. Hắn khách khí đáp:
“Không có gì. Chẳng qua không quen nhìn người động đực.”
Cách ví von của Dương lai hai nữ cười tít cả mắt, còn một nàng vẫn giữ cho mình phong thái lạnh như băng.
Cao thủ không bằng tranh thủ, phải đến hôm nay thì Đàm Tuyết Tình mới gặp được người đúng gu a. Khi Thiên quay đầu lại thì ối dồi ôi, khuôn mặt Thiên ở kiếp này đẹp đẽ, chính trực, đường nét rõ ràng, trông rất cuốn hút và nam tính. Không thể phũ nhận, sút hút của hắn còn đến từ Đế Vương Thần Thể, đối với phái nữ lại không khác gì chất gây nghiện, các nữ cũng đã dần dính vào lưới tình a!
Tranh thủ làm quen mới là thượng sách, Tuyết Tình bảo:
“Tiểu ca, không bằng tới làm quen một chút!”
Thiên nghe vậy cũng gật gù, dù sao nữ nhân muốn làm quen thì hắn cũng đâu dám chối từ! Bước vào hang động, thân thể đầy mồ hôi của hắn cũng đang tới gần tam nữ a.
Chắc là không ai để ý trên khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương của cô nàng kia đang ẩn chứa chút bối rối, chút đỏ âu như quả cà chua mới chín.
“Hắn thật đẹp!”
Trong nội tâm nàng cũng như hai tỷ tỷ cũng đang thật sự rung động! Đã thế khi lại gần, khí chất Đế Vương lại phát huy tác dụng, trái tim của ba nàng đều đập cuồng nhiệt, Thiên vẫn không hề hay biết, hắn ngồi xuống kế bên cô gái lạnh lùng kia trong sự tùy ý lạ kỳ. Ai mà dè được cô ta đỏ hết cả mặt, nhưng giả bộ quay sang bên khác để Thiên không biết chuyện. Trái lại trong nội tâm lại vô cùng bối rồi : “Hắn để ý ta sao ?”
Để phá đi sự tĩnh lặng trong không gian, cô bé cạnh Đàm Tuyết Tình say sưa, nhiệt huyết bắt chuyện:
“Xin chào tiểu ca, ta là Dương Thanh Ngọc, 19 tuổi, hân hạnh được làm quen.”
Thiên thấy nàng ta muốn bắt tay thì cũng theo đó nắm lấy bàn tay trắng noãn nà của Ngọc, miệng cười nhẹ thiện ý nói:
“Chào Thanh Ngọc tỷ, ta là Tần Thiên, 16 niên tròn, kaka.”
Nói xong hắn vội bỏ cái tay ra, tán gái thì phải biết tuyệt kỹ lạc mềm buộc chặt a! Thấy Ngọc tỷ nhanh tay nắm lấy kim thủ nam thần, Đàm Tuyết Tình phồng má ghen tỵ, vội chạy lại nắm luôn lấy tay hắn chu môi:
“Ta là Đàm Tuyết Tình, là vợ ngươi!”
Thiên kinh ngạc, gì vậy mẹ ? Có cần phải chủ động thế không ? Hắn làm gì ngờ được trước sức hút của Đế Vương Thần Thể, nữ nhân đều ngoan ngoãn muốn chiếm tiện nghi của hắn a! Cái này cũng quá mức khó nói, dù sao tiện nghi thì có lẽ hắn nhận phận nhiều, ai đời lại bảo nữ nhân cướp sắc nam nhân bao giờ!
Đúng lúc này thì Hệ Thống nhắc nhở :
“Giữ giá đê! Dcm mới mở truyện đã tính cưới vợ rồi à!”
Đúng! Phải giữ giá cho anh em nam nhân mới được a! Hắn giả vờ đờ người ra rồi quát lớn:
“Ta làm gì có vợ, tỷ đừng nói đùa chứ!”
Bị bắt bẽ, nàng ta quát lớn:
“Không biết gì hết, ngươi là chồng yêu của ta!”
Câu nói đã làm cho Thiên và hai nữ còn lại hết sức mộng bức.
“Ngươi nói bậy, Thiên làm sao là chồng ngươi rồi ? Thiên rõ ràng là chồng ta!”
Ngọc tỷ nói vế trước làm Thiên mừng rỡ, có người giải thích hộ cũng thật tốt! Nhưng tới vế sau thì ? Ặc, cái tình huống gì đây ?
“Hai tỷ cứ đùa, ta chưa đủ mười tám đâu nhaa!”
Hai nàng ta bất chấp đồng thanh:
“Không sao, cho ngươi tiện nghi làm chồng cả hai, kakaka.”
Thiên tỏ ra sợ hãi làm các nữ cười phì, chỉ riêng Hàn Trúc Tâm là hết sức phiền não, nàng ta cũng muốn được làm vợ Tần Thiên! Nhưng tâm tính nàng quá khó để bắt chuyện với mọi người. Cũng bởi nàng là thiếu cung chủ của Bách Hoa Cung, là đóa hoa cao cao tại thượng mà ngàn người muốn hái, lạnh lùng vốn là tính cách của Tâm từ trước đến nay, nhưng đó cũng là thiệt thòi cho nàng trong tình huống hiện tại.
Nhưng Thiên không biết vô tình hay hữu ý quan tâm:
“Tiểu cô nương, ngươi làm sao thế? Sao mặt lại đỏ lên thế? Lúc nãy ngươi bị thương hả?”
Nói rồi Thiên còn một bộ hết sức quan tâm, tiến lại gần nàng ta vuốt trán sờ đầu như một tên y sĩ chuyên nghiệp làm Trúc Tâm càng thêm đỏ mặt. Nàng ta lắc đầu cố gắng tạo ra sự bình tĩnh nhất:
“Không… Ta đói.”