Lời giới thiệu
Tác giả là newbie nên xin mọi người thông cảm bỏ qua nhé! Nếu chuyện có mắc lỗi hay gặp phải những chi tiết không hay, cần loại bỏ hay sửa chữa thì mọi người có thể góp ý bằng cách bình luận. Tác giả hứa là sẽ trực comments 24/24 =)).
Cuối cùng thì nếu thấy hay thì mọi người có thể tặng tui tí linh thạch được khum :> .
*Hết*
Chương 1: Chiếc Pod diệu kỳ
Giữa dòng đời xuôi ngược, chúng ta luôn chạy theo những xô bồ của cuộc sống mà lãng quên đi những gì thân thuộc, bình dị và giản đơn nhất. Tiếng Ti Vi phát thanh vang văng vẳng khắp nhà để lại trong tôi ngày bé những suy nghĩ bâng khuâng. Rồi tôi cất tiếng hỏi mẹ : “Mẹ ơi, giản đơn là gì vậy mẹ ?” Đôi mắt tôi ngấn lên những vệt sáng long lánh, mỹ miều như một người ngây thơ, dễ thương. Mẹ bảo : “Giản đơn là khi ta kiếm được gì làm ta hạnh phúc”.
-“Chà! Văn thằng em này viết khá thế, có tất cả những gì giản đơn mà ngày xưa tôi chưa hiểu thì giờ tôi thông não ra ngay!”.
Tiếng ông thầy hào sảng vang lên lanh lảnh, lảnh lót như một chú họa mi đang hót những ca từ ngọt ngào và êm dịu. Ông thầy này dạy tôi hồi cấp 3 đó các bạn. Để tôi kể cho nghe, ông ta có một tật là văn học sinh thế nào cũng kệ, miễn là có chữ trên giấy là ông lại khen hay với những ca từ không thể tin được! Nào là “Cô này viết hay quá! Tôi đọc xong mà cảm động tuôn nước mắt luôn này” hay “Ối! Cái gì mà đau đớn thế kia! Cậu viết như giằng xé trái tim tôi vậy!” Và chắc rằng, giờ thì tôi cá ông thầy tôi là một ngươi giàu cảm xúc và tâm huyết thái quá! Sau khi đọc xong vài câu như đoạn đầu tôi viết, thầy ấy cá là tôi là một người có tài năng sáng giá để viết nên những kiệt tác để đời, những bài văn bài thơ hái lượm đôi dòng cảm xúc,… Ấy vậy mà, tôi lại tin mới ngu dại làm sao! Để giờ đây nhìn lại mới thấy hài hước và thương xót cho số phận bi kịch của mình !
(Notes: Đoạn này tác giả sử dụng ngôi thứ nhất (tôi) để đi sâu vào cảm nghĩ của main, giờ thi tả như văn thường nhá, ngôi thứ 3 ấy).
Nguyễn Tấn Phát là một thằng đần ! Nó sẽ phản cảm nếu người khác nhận xét về cậu ta… Nhưng nó sẽ là gì nếu đó là câu mà cậu ta tự nói về chính mình? À, chắc cậu ta đần thật nên mới bảo mình đần. Nhưng dường như đây là phát ngôn đúng đắn nhất khi Phát nghĩ mình đã thật sự khôn lanh ra đấy. Chỉ vì ngày xưa tin tưởng lời thầy giáo rằng mình thật sự có năng khiếu và sẽ trở thành nhà văn mà lơ là đi những môn học khác, chỉ chăm chú vào văn học. Cậu ta có những câu nói rỗng tếch, thiếu mạch lạc trên trang giấy nhưng được thần thánh hóa như một nhà văn năng khiếu, cây bút sáng giá của nền văn học nước nhà bởi câu nói si mê, đắm đuối của thầy giáo dạy Văn. Đem theo sự dốt nát và mù quáng ấy, nhưng lẽ thường lệ cậu ta trượt đại học mất tiêu rồi! Có lẽ người ta sẽ buồn bã, ũ rủ nhưng Tấn Phát thì hào hứng nghĩ về tương lại rằng một kiệt tác văn chương ra đời ghi tên Nguyễn Tấn Phát với cuộc đời lận đận, gian khó trong học vẫn nhưng vẫn say sưa, năng nổ với sự nghiệp sáng tác vĩ đại. Thế nhưng, sau khi tác phẩm “Trưa nay tôi bán bánh mì full topping” ra trước mắt người đọc thì cậu ta thực sự đã trở thành một anh chàng bán bánh mì tiềm năng, ít ra anh ta nghĩ thế!
Tác phẩm thiếu lượt đọc trầm trọng, được vote 1 sao và bình luận tiêu cực về văn phong, chính tả khiến anh ta buồn bã, thất vọng. Câu chuyện tiếp tục trong một buổi trưa hè nóng nực, anh bán bánh mì tiềm năng Nguyễn Tấn Phát vào tháng 5 năm 2023 đặt mông xuống ghế đá cạnh quầy bánh mì mà lắc đầu ngao ngán. Bởi đời nó hài hước làm sao, lỡ tin vào câu hứa của thầy Văn mà giờ đi bán bánh mì. Nghe người ta bảo bánh mì bán chạy thì cháy hàng, nhiều tiền và trở nên giàu có nên anh ta thấy mà ham! Đằng này bánh mì của anh bán một ngày 2 ổ, kiếm vỏn vẹn 20.000đ nên bị đuổi ra khỏi nhà trọ, suốt mấy tuần ở ngoài vỉa hè, gầm cầu cho thưởng ngoạn nhân sinh quý báu.
Tối hôm ấy, Tấn Phát não nề bước những bước nặng trĩu đến bên cái làn đường trống cạnh cây xanh thân to bao phủ một góc đường. Anh ta ngước lên nhìn trời rồi lại ngán ngẫm đặt mông xuống đất muốn đi ngủ trong cơn đói thảm thương. Ai mà ngờ cái mông mới tiếp đất thì anh ta lại rên la “ư.. ử” lên vì cơn đau đến bất chợt, lạ lùng. Nhanh như một người sắp chết đuối bơi trong vô vọng, Phát dùng tay móc thứ đồ vật đáng ghét ra thì thấy một chú gấu đồ chơi dễ thương. Tính vứt đi thì anh ta lại thấy đây là một cái pod – thuốc lá điện tử ấy mà. Ngẫm lại lời mẹ già : “Giản đơn là khi ta kiếm được gì làm ta hạnh phúc”. Lúc trước cứ nghĩ mẹ nói điêu, tại kiếm được thứ làm ta hạnh phúc thì khó thật sự chứ làm gì mà giản đơn được, nhưng giờ chiếc pod dễ thương này nó tự tìm cái mông Phát mà tới thì quá chi là giản đơn! “Thôi, dù gì đà này chả chết, tập tành hút pod thử cho nó có trãi nghiệm nhân sinh…”
Đút pod vào mồm, anh ta không ngờ được đây lại là bước ngoặc đưa anh ta đến một nơi mỹ diệu, mê ly…