Trận chiến đấu kết thúc vào gần sáng, cho dù một đêm không ngủ nhưng mọi người không hề cảm thấy mệt bởi vì họ biết, ngoài việc thoát khỏi một trận kiếp nạn ra thì thành Quang Huy lại được một phen mở hội.
Số thịt kiếm được sẽ khiến cho bao người không phải chịu đói, cũng có thể làm tài liệu luyện chế đan dược tăng cao tu vi.
Còn có yêu linh, với số lượng trăm vạn đó có thể sẽ đào tạo được vô số cường giả... Nhất là yêu linh của Yêu thú truyền kỳ kia, Diệp Tông định giao cho Lăng Thiên nhưng nghĩ lại hắn đã yêu nghiệt đến thế nên tạm giữ lại, khi nào Lăng Thiên cần sẽ giao ra.
Sáng sớm, cả đường phố tung hô, reo hò, những con phố mở hội, những rạp hàng giảm giá... Diệp Tông cùng đám người muốn vì Lăng Thiên tổ chức một buổi tiệc thật lớn nhưng Lăng Thiên lấy lí do buồn ngủ để cự tuyệt, đành hẹn mọi người khi khác.
Đùa chứ, ăn ngủ đúng giờ, cơ thể mới khỏe mạnh. Vì đám yêu thú não tàn đó mà Lăng Thiên phải bỏ giấc ngủ của mình nên bây giờ hắn muốn ngủ bù, còn cả gói quà lớn hắn còn chưa mở đây này.
Biệt viện của Diệp Hàn.
"Cái gì? Ngươi nói tên Lăng Thiên đó một đòn toàn diệt hơn 70% yêu thú?"
"Ngươi nói đám nữ nhân của hắn cực mạnh, ngay cả Ngưng Nhi muội muội cũng thế?"
"Ngươi nói giờ hắn được cả thành tung hô như một vị thần?"
Diệp Hàn vì thương thế vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên Diệp Tông không để hắn tham gia trận chiến này. Nhưng việc phải ngồi nhà rồi nghe nô bộc báo cáo chiến tích của Lăng Thiên khiến hắn càng thêm phẫn nộ hơn.
-"Cút ra ngoài đi" Hắn đuổi đi người làm.
Ngồi một mình trong phòng, Diệp Hàn mặt mũi tràn đầy sát khí, nhăn nhó như con khỉ đột vậy, hoàn toàn không có phong thái trước đây.
Bên ngoài Thánh Tổ Sơn mạch
-"Đây chính là món quà ngươi định dành tặng cho ta?" Ngồi bên trên, một tên đeo mặt nạ nói. Dù cho giọng điệu vô cùng bình tĩnh nhưng lại khiến tất cả mọi người như lâm vào hâm băng. Hắn là Yêu Chủ - Lãnh đạo tối cao của Hắc ám công hội.
Hắn không ngờ mới vắng mặt vì có chút chuyện, giờ quay lại thì nghe lũ thuộc hạ báo cáo tin tức này.
-"Dạ-dạ. Xin lỗi chủ nhân, bọn thuộc hạ không hề biết tên Lăng Thiên đó lại yêu nghiệt đến vậy" Phía dưới, một tên thuộc hạ đang run rẩy báo cáo.
Yêu chủ không trả lời, chỉ nhếch nhẹ bờ môi, ngay lập tức tên thuộc hạ kia chết, khí tức đoạn tuyệt.
Xung quanh, lũ đồng bọn không dám ho he nửa lời, ngay cả thở mạnh cũng không.
Yêu Chủ trầm tư một lát, sau đó đưa ra mệnh lệnh:"Tên Lăng Thiên đó để sắp tới ta sẽ đích thân chăm sóc, giờ thì mau kéo toàn bộ tai mắt ra khỏi thành Quang Huy đi và tạm thời ngừng liên lạc với Thần Thánh thế gia"
Tối đến, Thần Thánh thế gia.
-"Ngươi nói gì? Hắc ám công hội tạm thời cắt đứt liên lạc với chúng ta?" Thẩm Hồng kinh nghi hỏi.
-"Dạ bẩm, đúng vậy"
Thẩm Hồng nghe thuộc hạ báo cáo, trong lòng hắn bây giờ tràn ngập phức tạp, hắn hiện tại không biết nên tin vào Hắc Ám công hội để có thể cầm xuống thành Quang Huy hay ngả theo Lăng Thiên. Bởi hiện tại Lăng Thiên quá mức yêu nghiệt rồi, nhất là khi hắn được chứng kiến muội muội của mình thể hiện thần uy lúc chinh chiến đám yêu thú, không hề thua kém hắn là bao...
-"Haizz, ta nên làm gì bây giờ" Thẩm Hồng như già đi thêm mấy tuổi.
.............
Đã qua tròn một ngày kể từ lúc tiếng chuông báo hiệu thú triều xảy ra, Nếu trước đó là nỗi kinh hãi, lo sợ thì bây giờ mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong chiến thắng hân hoan...
Tại phủ thành chủ lúc này, Diệp Tông đang một mình xử lí sổ sách, thỉnh thoảng hắn còn cười như bị tự kỷ. Diệp Tông lúc này nghĩ đến Diệp Tử Vân có thể theo Lăng Thiên thực sự là phúc phận của nàng, hận không thể sớm tổ chức hôn lễ cho 2 người.
-"Không được! Sáng sớm mai ta phải thông báo toàn thành về lễ đính hôn này mới được, nếu không mọi người vẫn chưa biết chuyện Tử Vân được gả cho Lăng Thiên" Diệp Tông quyết định.
"Cốc cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên.
-"Vào đi!" Diệp Tông nghi ngờ, muộn thế này rồi ai còn tới phòng làm việc của hắn.
Cửa mở ra, thân ảnh của Diệp Hàn xuất hiện, chắp tay nói:"Hài nhi bái kiến nghĩa phụ"
-"Là Hàn nhi à, có chuyện gì mà đêm hôm tới gặp ta lúc này" Diệp Tông cười sảng khoái.
Hắn vẫn còn đang đắm chìm trong chiến thắng nên giờ gặp ai cũng không thể thu cái miệng lại được, cứ như bị gắn bùa vậy, cười toe toét suốt thôi...
Diệp Hàn hơi hơi cúi mình, cố nặn ra nước mắt nói:"Hài nhi suốt thời gian này ở trong phòng đã suy nghĩ kĩ, việc hài nhi hôm đó tới khiêu chiến Lăng Thiên công tử hoàn toàn là sai lầm, đáng nhẽ ra ta nên cố gắng tu luyện để một ngày có thể đuổi kịp hắn, giờ thì hắn đã bỏ ta quá xa, ngay cả Tử Vân muội muội thiên phú cũng đã vượt trên ta, ta hận mình thật vô dụng"
Diệp Tông thấy Diệp Hàn nghiêm túc thế cũng không cười nữa, dịu dàng nói:"Không cần chú ý về điều đó đâu, con vẫn là niềm tự hào trong lòng ta"
-"Không, nghĩa phụ không hiểu, ta từ nhỏ tới lớn lấy nghĩa phụ làm chuẩn mực, ta muốn một ngày ta có thể như Diệp Mặc đại nhân bước lên con đường Truyền Kỳ cấp, cưới Tử Vân muội muội và kế thừa chức vị thành chủ của ngài... Nhưng giờ tất cả đã tan thành mây khói rồi" Diệp Hàn la lớn, khóc to...
Diệp Tông thấy Diệp Hàn bộc lộ cảm xúc của mình thì thấy trong lòng mình đau quặn lại, vô hạn áy náy, hắn không ngờ nghĩa tử mình lại suy nghĩ tiêu cực đến thế. Hắn biết Lăng Thiên không hề có ý định kế thừa chức vị thành chủ này nên hắn trong tương lai đã định giao cho Diệp Hàn rồi.
Diệp Tông bước tới, ôm lấy Diệp Hàn an ủi nói:"Hàn nhi, không cần suy nghĩ nhiều, Tử Vân nàng đã lớn, nàng theo ai đó là việc của nàng, ta sẽ không quản, còn về chức vị thành chủ thì ta-" Diệp Tông nói đến đây thì chợt cảm thấy sau lưng đau nhói, vội đẩy ra Diệp Hàn.
-"Hàn nhi, ngươi-" Diệp Tông trừng to mắt, không thể tin được nói. Sau lưng hắn đang cắm một cây trùy thủ. Dù cho Hắc Lân Địa long thuộc loại yêu linh da dày thịt béo nhưng chưa dung hợp thì cũng bằng không, nhất là Diệp Tông còn bị chính người mà hắn tin tưởng đâm nên độ cảnh giác hoàn toàn không có.
Diệp Hàn lúc này lui ra, cười lạnh nói:"Ông định nói là chức thành chủ chỉ xứng đáng với người như tên Lăng Thiên chứ gì, ta biết, trong lòng ông vẫn chưa từng coi ta là con ruột, ngươi chỉ quan tâm tới lợi ích mà thôi, hahaha"
-"Diệp Hàn, ta đối xử với ngươi thế nào, giờ ngươi trả lại tại thế này sao?" Diệp Tông đau khổ nói.
Diệp Hàn nhổ một bãi nước bọt xuống dưới đất, khinh bỉ nhìn Diệp Tông:"Ta khinh, ngươi đối xử tốt với ta? Ngươi biết ta trong lòng thích Tử Vân nhưng vẫn gả nàng cho tên Lăng Thiên trăng hoa đó. Ngay từ khi còn nhỏ ngươi đã bồi dưỡng ta làm người kế nhiệm vị trí thành chủ của ngươi nhưng giờ ngươi lại lật lọng?"
Diệp Tông muốn nói gì đó, Diệp Hàn lại cắt đứt:"Yên tâm đi, sau khi giết ông ta sẽ gán tội cho tên Lăng Thiên đó, để không chỉ Diệp Tử Vân mà tất cả con dân của thành Quang Huy này đều ghét hắn, ta sẽ lấy tư cách là nghĩa tử của ngươi tru diệt Lăng Thiên, cưới Diệp Tử Vân và leo lên chức vị thành chủ... Hahaha, Ông yên tâm, hàng năm ta sẽ đưa Tử Vân đến thắp hương, sau đó ta sẽ đứng trước mộ ông mà làm Diệp Tử Vân thay cho nén nhang tận hiếu"
-"Nghiệt súc, ngươi dám-" Diệp Tông vẫn chưa cử động, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Hắn muốn một xác nhận một sự thật vì đâu mà tên Diệp Hàn này có gan đến thế. Ngoài ra, hắn vẫn chưa muốn động thủ vì có vô vàn cảm xúc quấn quanh thân, nào là phẫn nộ, thất vọng, buồn rầu...
Diệp Hàn thấy Diệp Tông không cử động, cười lạnh nói:"Thế nào, không cử động được có phải không? Ta ở trong chùy thủ đã đổ vào Long Thiệt Thảo, thứ này ngươi biết tác dụng của nó chứ? Đối với bất cứ người nào đều là chất độc trí mạng, nó còn mạnh hơn khi phục dụng lên đối phương nếu người đó dung hợp yêu linh Long tộc.... Hahaha, Chỉ vài phút nữa thôi ngươi sẽ tắc thở mà chết, đừng hỏi ta tại sao ta có nó, ta đã gia nhập Hắc Ám công hội, bọn hắn hứa sẽ cho ta một cái ghế bên cạnh Yêu Chủ đại nhân đó"
Diệp Tông nghe Diệp Hàn nói xong, hắn nhắm mắt lại... Hắn hoàn toàn thất vọng rồi. Diệp Hàn thấy thế, tưởng Diệp Tông đã buông tha cơ hội sống, vội ngưng tụ chưởng lực nói:"Ta sẽ đưa nghĩa phụ một đoạn nhé, hi vọng dưới đó người đừng trách ta". Nói xong, hắn giơ chưởng lao về phía ngực Diệp Tông.
Khi chưởng ấn chỉ còn cách vài cm, lúc này Diệp Tông động. Hắn bỗng chốc dung hợp yêu linh, né đòn của Diệp Hàn sau đó tung chưởng phản lại chính ngực của hắn.
Diệp Hàn bị Diệp Tông outplay, ngã lăn ra đất, vội kinh hãi:"Cái gì? Tại sao ngươi còn có thể cử động được, đáng nhẽ ngươi phải không còn sức lực nào, lăn ra đất chờ bị giết như một con súc vật chứ?"
Diệp Tông đứng đó nhìn Diệp Hàn, lạnh lùng nói:"Ta không hiểu thứ gọi là Long Thiệt thảo ngươi có đúng là thật không, ta chỉ thấy tâm ta đau khi bị chính nghĩa tử mà ta thương yêu đâm sau lưng mình thôi..."
-"Không thể nào, chính tay tên đó đã nói với ta, thứ đó là Long Thiệt-"
-"Không, ngươi sai! Thứ đó không phải Long Thiệt thảo, chỉ là chút chất làm minh mẫn đầu óc ta lấy từ Luyện đan sư công hội thôi, bổ dược đấy" Một tiếng nói cắt đứt Diệp hàn.
Một đoàn người bước vào, có Lăng Thiên, Tử Vân, Ngưng Nhi chờ đám nữ nhân, còn có Diệp Tu và đám cao tầng của Phong Tuyết thế gia.
Người vừa nói là Lăng Thiên, hắn thả ra Grovyle theo dõi nhất cử nhất động của tên Diệp Hàn, thấy đêm nay Diệp Hàn tới gặp Diệp Tông một mình, biết khả năng cao đêm nay Diệp Hàn sẽ lọt hố nên rủ rê đám nữ nhân và đám Diệp Tu theo xem kịch, không ngờ tên Diệp Hàn này đúng thật ngu không thể tả nổi.
Diệp Hàn như hiểu ra chuyện gì đó, mặt mũi phẫn nộ lao về phía Lăng Thiên:"Ngươi lừa ta! Ta giết ngươi"
Tên Diệp Hàn này đúng là não tàn mà, trước đó đỉnh cao phong độ còn không làm gì được Lăng Thiên, lúc này thương thế đầy mình còn cố đấm ăn xôi, nhất là xung quanh còn vô số người có tu vi cao hơn hắn.
"BÙM"
Diệp Hàn lao tới, chưa kịp đụng vào góc áo của Lăng Thiên đã bị đánh bay, chân tay hắn bị đông lại do hàn khí cực lạnh.
Người ra tay là Diệp Tử Vân, nàng phẫn nộ nhìn Diệp Hàn nói:"Uổng cho ta còn từng gọi ngươi một tiếng ca ca, đồ súc sinh" Nói xong, nàng định tung chưởng kết liễu Diệp Hàn.
-"Từ từ đã" Diệp Tông ngăn lại Diệp Tử Vân.
-"Phụ thân, chả nhẽ người còn có chút tình cảm với hắn sao" Diệp Tử Vân bất ngờ hỏi.
Diệp Hàn thấy mình thoát chết, vội quỳ xuống ôm lấy chân của Diệp Tông:"Nghĩa phụ, là ta sai, ta bị quyền lực làm mờ mắt, cũng tại tên Lăng Thiên đó lừa ta, nghĩa phụ mau tha cho ta đi". Hắn khóc lóc, ôm chặt lấy chân của Diệp Tông.
Diệp Tông đứng đó, nhìn Diệp Hàn bằng ánh mắt vô cảm nói:"Có lẽ, ta đã quá nghiêm khắc với con"
Nghe được những lời đó, Diệp hàn mừng rỡ, ngước đầu lên nhìn Diệp Tông cảm kích...
"Xoẹt"
Diệp Tông lấy tay làm kiếm, cắt đứt đầu của Diệp Hàn. Đầu của Diệp Hàn lăn sang một bên, chết không thể chết lại.
Diệp Tông muốn tự mình kết liễu con sói do chính mình nuôi lớn lên.
(Tác: Ủa cái đoạn này nghe quen quen ta ?? :D ??)
-"Phụ thân" Diệp Tử Vân nhìn ánh mắt Diệp Tông có chút buồn rầu, định tiến lên an ủi.
-"Thôi, để hắn yên tĩnh một chút đi" Lăng Thiên tiến tới, ôm lấy Diệp Tử Vân rồi ra hiệu cho mọi người rời đi...
Sorry ae nhé nay đăng hơi muộn, tại chuỗi lên đồng 4 mà thua suốt từ chiều không thắng game nào, quyết tâm thắng một trận gỡ gạc mãi mới xong :D :D