Chương 14: Thành sự thì ít, bại sự có thừa

Tin tức sau khi được Dương Hân truyền ra, cả thành Quang Huy bùng nổ, nhiều người đua nhau mua Tử Lam Thảo. Giá cả bây giờ đã tăng vọt bởi trong thành thực sự số lượng Tử Lam Thảo còn rất thưa thớt, gần như hết sạch. Giá cả tăng tốc chóng mặt, ban đầu 1 yêu linh tệ vài cân... tiếp là vài yêu linh tệ 1 cân... 10 yêu linh tệ 1 cân... 100 yêu linh tệ 1 cân... Nhất là những phú bà đó, nghe nói Tử Lam Thảo có công hiệu là Dưỡng Nhan, tuyên bố dùng 300 yêu linh tệ chỉ để mua 1 cân Tử Lam Thảo.

Từng nông dân đua nhau trồng Tử Lam Thảo, nhiều người còn chạy ra chuồng heo, đẩy con heo ra chỉ để tìm vài cọng Tử Lam Thảo mới vứt cho heo ăn. Nhưng dù gì cũng chắc chắn 1 điều, đó là trong 3 năm tới thành Quang Huy sẽ rơi vào tình trạng khan hiếm Tử Lam Thảo.

Tại Dực Long thế gia bây giờ đã loạn thành một đoàn, nhiều người khi biết tin tiểu thư Ngưng Nhi trước bỏ ra rất nhiều tiền thu mua Tử Lam Thảo nay đã lên giá một cách chóng mặt. Lúc này, Ngưng Nhi ngồi trước cửa sổ, tay chống cằm suy nghĩ về hình bóng người con trai kia, nàng ửng đỏ suy nghĩ:'Thiên ca thật là giỏi'.

Thế giới bên ngoài cực hỗn loạn nhưng có vẻ nhân vật chính của chúng ta vẫn không quan tâm lắm. Bây giờ tại biệt viện của mình, hắn đang hành hạ Thẩm Tú một cách nhiệt tình

-"Chủ nhân, chơi nô tì mạnh nữa lên, tàn phá nô tì đi, làm nô tì có thai đi" Thẩm Tú rên lên đầy dâm đãng, tuy rằng bên trong có vài ẩn ý nhưng Lăng Thiên cũng chả quan tâm. Hiện tại hắn đang thử một loại kích thích mới, đó là hắn đ-t Thẩm Tú khi mà cả 2 người đều đã dung hợp yêu linh. Rất kích thích nhưng cho dù Thẩm Tú nói về cảnh giới hiện tại vượt qua Lăng Thiên nhưng sức chiến đấu còn không bằng 1 phần 1 vạn. Chỉ vài hiệp đã chổng mông đầu hàng, chỉ biết thở hổn hển rên la xin tha.

Đ-t nàng xong, hắn vội gọi ra "Mudkip" phun nước rửa sạch mồ hôi và vết bẩn vương vãi xung quanh biệt viện. Đây là một trong những lí do hắn chọn Pokemon hệ nước tiếp theo chứ không phải là điện hay là cỏ cây.

Ngồi trên ghế dựa lưng thư giãn, một bên Thẩm Tú vừa thổi kèn cho hắn vừa báo cáo tình hình bên ngoài. Nghe xong, hắn gật gù nói.

-"Đã tới lúc bán Tử Lam Thảo rồi"

Hắn vội sai Thẩm Tú nhờ người bán đi hơn vạn cân Tử Lam Thảo với giá 300 yêu linh tệ/ 1 cân. Những người mua với giá tiền này chăc chắn là những phú bà đang điên cuồng ngoài kia rồi. Còn hơn chục vạn cân, hắn để đấy rồi mang đi bán từ từ... Số tiền kiếm được nhân dịp gặp mặt nào đó sẽ đưa cho Ngưng Nhi tiêu xài.

Hôm sau.

Sau khi học xong, Lăng Thiên chưa vội về nhà mà đi dạo xung quanh học viện. Đến đồ thư quán, chợt nhìn thấy Diệp Tử Vân đang đọc sách. Bước lại gần, hắn nói.

"Chào Tử Vân đồng học"

Diệp Tử Vân ngước mắt lên nhìn, thấy là "Lăng Thiên" vội chào hỏi lại.

Trò chuyện một lát, đa số đều nói về Ngưng Nhi, không có gì lãng mạn cả bởi chỉ có mỗi việc đó 2 người hiện tại mới có điểm chung. Nếu có ai hỏi hắn tại sao vẫn chưa giúp đỡ Diệp Tử Vân thì hắn chỉ có thể trả lời.

-"Chưa phải lúc!"

Người trong cuộc là thế, nhưng lúc này bên cạnh là một cặp mắt tràn đầy sát khí, chờ Diệp Tử Vân vừa đi, vội lao ra nói:

-"Ngươi và Tử Vân vừa nói cái gì"

Không sai, người đó chính là Thẩm Việt. Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, Ca ca Thẩm Phi của hắn muốn nhúng tràm Ngưng Nhi, đến đệ đệ cũng muốn liếm gót Diệp Tử Vân ư, người của Thần Thánh thế gia đúng là khôn lỏi mà.

Lăng Thiên không thèm trả lời Thẩm Việt, đối phó với loại rác rưởi này hắn sợ bẩn tay bẩn chân. Đảo mắt một cái, "Sharingan" hiện ra rồi đưa Thẩm Việt vào trong ảo cảnh. Tuy hiện tại "Sharingan" còn chưa tiến hóa lên tam câu ngọc chứ đừng nói là cao cấp hơn là "Mangekyou Sharingan" nhưng thế cũng đủ để tên Thẩm Việt đó sợ sun vòi rồi.

Lúc này, Thẩm Việt sau khi bị dính ảo cảnh do Lăng Thiên tạo ra, hắn rơi vào một vùng đen tối, không có ánh sáng, xung quanh thuần một màu đen. Hắn không rõ đây là đâu, ở đó đã trôi qua bao nhiêu thời gian. chịu đựng được một lúc thì do không chịu đựng nổi tĩnh mịch, hắn lăn quay ra ngất, đũng quần còn chảy ra nước tiểu.

Thấy lão đại của mình bị hạ gục mà không biết đối phương dùng phương pháp gì, đám đàn em của Thẩm Việt kiêng kị vội đưa lão đại của mình về nhà.

-"Rác rưởi, đến ảo cảnh đơn giản nhất còn không chịu đựng được" Lăng Thiên khinh bỉ hắn rồi về nhà.

Tối hôm đó

Sau khi bị Lăng Thiên sửa chữa 1 trận, Thẩm Việt không cam lòng, vội mách với Thẩm Tú, hy vọng nàng có thể ra mắt giúp đỡ mình.

Nghe xong Thẩm Việt lời nói, Thẩm Tú sững sờ một lúc rồi nộ hỏa, nàng kéo Thẩm Việt lại rồi tung cho vài cái bạt tai, nàng đánh rất nặng. Thẩm Việt không hiểu vì sao, hỏi nhưng cô cô hắn cũng không giải thích. Hắn lại càng oán độc Lăng Thiên và thề rằng sắp tới đi khám phá di tích thành Cổ Lan cùng đám Trần Lâm Kiếm sẽ khiến Lăng Thiên có đi mà không có về.

Lúc này Thẩm Tú không hơi đâu mà chú ý Thẩm Việt, trong đầu chỉ lo lắng

'Thành sự thì ít, bại sự có thừa, giá mà tên khốn Thẩm Việt này có thể tiếp cận được chủ nhân thì tương lai Thần Thánh thế gia lo gì không có một chỗ cắm dùi, ta có lẽ lúc đấy có cơ hội lên làm thiếp, bây giờ thì...'

Nàng lo lắng Lăng Thiên sẽ giận lây sang nàng. không thèm cơ thể nàng sẽ khiến giấc mộng hoài xuân tan thành mây khói nên ngay trong đêm, nàng ăn mặc thật quyến rũ, chạy tới biệt viện của Lăng Thiên hòng bù đắp lại nếu không may chủ nhân nàng có giận dữ...