Ảo!
Mồm bà mẹ há như sắp rụng hàm tới nơi. Điều trước mắt này, bà chỉ có thể lý giải qua ba trường hợp cụ thể như sau:
-Trường hợp 1: Mình gặp ảo giác.
-Trường hợp 2: Nó đã thực sự chăm chỉ tập luyện thể thao, nâng cao sức khỏe.
-Trường hợp 3: Thằng con trai mình nốc Doping cmnr!
Trường hợp 1 là không thể nào rồi. Vốn là một người làm công việc nhà nước, cụ thể hơn là một giáo viên cấp 2 dạy môn Sinh-Hóa, bà chắc chắn sẽ không thể chơi đồ được rồi.
Vậy còn trường hợp 2 thì sao? Cũng không thể nốt. Bà quá hiểu Quang Minh. Cả ngày hắn chỉ cắm mặt vào máy tính thì lấy đâu ra thời gian luyện tập thể thao cơ chứ?
Vậy thì chỉ còn lại trường hợp thứ 3 là hợp lý mà thôi. Cùng với một số hành động lạ, biểu hiện lấm lét mấy ngày hôm nay của hắn thì việc đi tới kết luận số 3 chỉ là một nửa bước chân.
Mà theo miêu tả của tác giả về ngoại hình của Quang Minh: gầy, đen, thỉnh thoảng gãi cổ, khuôn mặt lờ đờ, uể oải, mái tóc bù xù. Thề chứ thiếu mỗi việc hay gãi cổ với người có mùi khai là chuẩn bài. Tiếc rằng hắn là một tên ở sạch, cho nên việc đó là không thể nào.
“Số đá còn lại mày giấu ở đâu?” Mẹ hắn tỉnh táo lại, tiếp tục công việc thẩm vấn.
Mặt hắn xám lại, đầu cúi gằm xuống như bị nói trúng tim đen. Bà mẹ vã mồ hôi như tắm. Đâu có vị phụ huynh nào muốn con trai mình đi vào con đường tệ nạn cơ chứ?
“Xin lỗi mẹ. Thật ra chuyện chơi đá con đã giấu nhẹm từ lâu. Số đá còn lại con cất ở đây….” Hắn nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
Nước mắt trực trào nơi khóe mắt. Bà mẹ đang đứng trên bờ vực đau khổ nhất của cuộc đời.
Con ơi là con!
Ai bán đá cho mày chơi.
Thiếu chút nữa là bà mẹ gào lên tới nơi. Quang Minh cũng đứng lên rồi đi tới chỗ mà hắn vẫn thường giấu đá.
“Nó ở đây” Mở cửa tủ, nơi mà hắn giấu đá từ xưa tới nay.
Lấy ra một khay đá lạnh, hắn từ tốn bỏ chúng vào trong cốc nước rồi tu một mạch hết sạch.
“Khà. Đã quá”
Con lợn gặm tỏi?
Mày đùa tao đấy à?
Mặt mẹ hắn cứng đờ khi thấy thằng con trai làm trò con bò. Phen này không đánh nó không xong.
Đét
Tiếng của que gỗ va chạm với phần da thịt ở phao câu, một tiếng động lớn vang lên.
“Ấy, ấy. Con đùa một chút thôi mà” Hắn vừa cười phớ lớ vừa ôm đít chạy. Bà mẹ thì cay cú đuổi theo đằng sau.
Có thể các bạn độc giả không biết, nên bây giờ tôi sẽ kể bạn nghe. Nhà Quang Minh vốn có truyền thống nhây, bắt đầu từ đời cụ nội, rồi giờ di truyền lại cho hắn. Cũng một phần là do cả môi trường nữa. Hắn lúc nhỏ vốn là một cậu bé trầm tính, nhưng vì có một ông bố quá nhây, đâm ra hắn cũng bị nhiễm cái thói đó từ ông già đáng kính của mình.
Cái máu nhây chỉ là một trong số ít những thói hư tật xấu của mà hắn có. Những thứ “thói hư tật xấu” đó khi nghe sẽ khiến người ta ác cảm, nhưng nó khá là hữu ích trong cuộc sống đời thường và sự nghiệp sau này của bạn. Còn muốn biết nó hữu ích như nào á? Cứ đọc tiếp đi, về sau sẽ rõ.
-
-
Lách tách
Tiếng nước rơi chạm nền nhà gây lên những tiếng vui tai. Cơ thể lõa lồ của một cậu thanh niên 17 tuổi đứng thẳng, hứng từng đợt nước từ vòi hoa sen đang phun ra.
Khói bốc nghi ngút trong phòng. Vốn là một người miền Bắc, lại cộng thêm cả hiện giờ đang là tháng 1, nên thời tiết không khỏi có chút se lạnh. Thời tiết cứ như vậy mà tắm nước ấm như vậy thì thật là thoải mái.
Miệng ngâm nga lời bài hát ưa thích, bàn tay lanh lẹ mơn trớn khắp cơ thể để kì cọ. Bởi vì ban nãy đại chiến với mấy con chó, cho nên cơ thể của hắn cũng bị dính bẩn. Việc mẹ hắn làm sau khi vụt cho hắn một trận lên bờ xuống ruộng là quát đi tắm.
Sở thích của hắn mỗi lần tắm là ca hát và chải chuốt. Chỉ bằng một chiếc lược và một lọ dầu gội là hắn đã có thể trở thành một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp. Vuốt ngược, vuốt chéo, chải xuôi, làm bông xù,…….
Chỉ có hai việc đơn giản đó mà mỗi lần đi tắm, hắn đều tốn mất hơn 30 phút đồng hồ. Chà, nếu như có một người không quen biết mà bắt buộc phải đoán giới tính của người ở bên trong nhà tắm lúc này thì ắt hẳn người đó sẽ đoán là phụ nữ.
Sau khoảng hơn 30 phút đồng hồ, Quang Minh bước ra từ trong nhà tắm với một vẻ ngoài không khác ban nãy là bao. Cái gì? Muốn trở thành nam thần sau khi tắm xong á? Mơ à? Tỉnh lại đi, đây không phải là truyện viết về tổng tài tại thượng và cô bạn gái nhà quê đâu.
Đeo chiếc đồng hồ vào tay, hắn lúc này mới để ý rằng: ban nãy, sau khi mình hít đất 30 cái xong thì chiếc đồng hồ này cũng tắt ngấm. Ấy vậy mà giờ nó lại hiện lên một vạch mờ mờ. Thật là khó hiểu quá đi mà.
“Để mang lên nghiên cứu thử” Khẽ nhún vai một cái, hắn quấn chiếc khăn tắm lên đầu rồi tắt điện phòng tắm, đi lên trên phòng của mình.
Chuyện ban nãy, sau khi đã đánh xong thì hai mẹ con có ngồi lại và nói chuyện thực sự với nhau. Hắn cũng bịa chuyện rằng dạo này mình có năng tập thể thao hơn, đặc biệt là tập tay. Mà hắn cũng tập trong phòng kín cùng với một số điều kiện đặc biệt ( ͡° ͜ʖ ͡°). Cho nên việc mẹ hắn không biết là điều quá bình thường.
Mà cũng chỉ có cách giải thích như vậy mới có thể tạm chấp nhận cho cái sự khỏe bất thường của hắn. Đột nhiên từ một thằng lười nhác tập thể thao mà hít một lèo 30 cái hít đất. Có lẽ một từ “ảo” kia chưa thực sự khái quát được toàn bộ câu chuyện.