Chương 19: Bạch Quang Minh

“Ghê đấy”

Đám anh em cây khế ở bên dưới Quang Minh cười lớn khi thấy cả hai đồng loạt bước lên xe.

“Thường thôi” Giả vờ làm mặt đắc ý, Quang Minh bụm mồm cười đê tiện.

Bụp

Mai Linh đằng sau thấy quá chướng mắt nên đá mạnh vào mông hắn một cái khiến hắn kêu lên oai oái.

“Sao tự dưng đá người ta”

“Xàm thì bị ăn đá, tránh ra cho đây ngồi” Mai Linh tức giận phồng má, đẩy hắn né sang môt bên rồi ngồi vào chỗ của mình.

Quang Minh gãi đầu khó hiểu rồi ngồi xuống bên cạnh cô nàng. Dù gì thì đây cũng là một lớp lạ với cô nàng, cho nên hắn nghĩ mình phải ngồi cạnh bầu bạn.

Nhưng hắn đã hoàn toàn đánh giá thấp khả năng làm quen của phụ nữ.

Chẳng mấy chốc, trên xe đã thành một cái chợ phiên. Lớp Quang Minh là lớp tự nhiên, con gái vốn đã ít, giờ vớ được thêm Mai Linh như vớ được thêm vàng, rất nhanh đã trở nên thân thiết với nhau, trò chuyện rôm rả cả một góc xe.

Quang Minh biết mình ở đây thế nào cũng thành người thừa nên mau chóng chim cút xuống dưới cuối xe chơi với anh em bạn hữu.

---

Òm òm.

Tiếng máy móc vang vọng, một chiếc phi thuyền nhỏ xíu hiện ra bên trong phòng của Quang Minh.

Chợt

Một người từ bên trong đó hiện ra, y hệt như cái cách mà Quang Minh đi ra khỏi chiến hạm.

Ta có thể thấy được đó là một chàng trai cao ráo, làn da trắng trẻo, mái tóc dài màu trắng thả dài xuống tận mông. Chỉ là phần đầu được che đậy bằng một chiếc mũ bảo hiểm kín, mặt kín bóng đen không thể nhìn được khuôn mặt bên trong.

Nhưng

Cậu chàng này đưa hai tay lên, tháo bỏ chiếc mũ bảo hiểm xuống.

Không thể tưởng tượng nổi.

Khuôn mặt của chàng trai này giống Quang Minh như đúc, không khác chút nào cả. Thứ duy nhất khác là làn da và bộ dạng bên ngoài. Nếu Quang Minh thật của chúng ta có một cơ thể rám nắng, người gầy gò như thằng nghiện thì cậu trai này lại sở hữu một nước da trắng trẻo, phong thái nghiêm nghị, chững trạc, cho thấy môi trường trưởng thành và dưỡng dục của cậu ta không tệ một chút nào.

“Đây là đâu?”

Tạm gọi cậu trai này là Quang Minh trắng nhé, còn Quang Minh thật sẽ gọi là Quang Minh đen, để phân biệt giữa hai người. Dĩ nhiên là sẽ chỉ gọi như vậy khi truyện có cùng lúc hai Quang Minh xuất hiện mà thôi.

Minh trắng gương mặt khó hiểu. Hắn đang phải làm nhiệm vụ bên ngoài vũ trụ, chẳng may bị một lỗ hổng thời không hút vào. Trong lúc hung hiểm, đột nhiên con tàu báo rằng đã xác định được một địa điểm được lưu từ trước. Chẳng mảy may nghi ngờ, Minh trắng lập tức bấm vào nút bước nhảy Alpha. Và kết quả cuối cùng như chúng ta đang thấy, Minh trắng được đưa thẳng tới phòng của Minh đen.

“Nhìn qua đây là một căn phòng của con người. Chỉ là không biết nó ở năm nào trong quá khứ, hoặc tệ hơn là một hành tinh hoàn toàn khác” Minh trắng nhìn xuống bàn học, phát hiện nhiều thiết bị điện tử lạc hậu vô cùng. Rõ ràng hắn xuất thân từ một hành tinh với khoa học kĩ thuật tiên tiến, sẽ không để mấy món đồ cổ lỗ sĩ này vào trong mắt làm gì.

“Với trình độ như vậy, sợ rằng họ cũng chưa biết khái niệm du hành vũ trụ và du hành thời gian là gì. Mình cũng không nên để lộ thân phận, tránh gây nên đảo lộn lịch sử không đáng có” Minh trắng nhìn qua ô cửa sổ phòng của Minh đen. Cảnh vật bên ngoài thật trong lành và xanh tươi, khác hẳn với cái nơi toàn máy móc, khói bụi và ánh đèn chói lọi nơi hắn sinh ra.

Hắn quyết định tự thưởng cho mình một chuyến tham quan tại nơi này, đợi khi lỗ hổng thời không kia khép lại hoặc trôi đi, hắn sẽ quay trở lại hành tinh của mình sau cũng chưa muộn.

Lục lọi trong phòng, Minh trắng phát hiện ra tủ quần áo của Minh đen. Điều khiến hắn lạ lùng là nhà này vậy mà cũng có con trai với kích thước cơ thể bằng với hắn, chỉ là quần áo của tên kia khá là quê mùa.

Rõ ràng với một người toàn mặc áo liền thân, đồ bảo hộ kín kẽ như Minh trắng thì đồ của Minh đen quê mùa là đúng. Minh đen khá chuộng đồ đen và hoodie, cho nên tủ của hắn cũng chỉ toàn màu đen và hoodie.

Chọn tạm một bộ hoodie vừa vặn nhất với cơ thể và khí hậu hơi lạnh nơi đây, Minh trắng mở cửa phòng, len lét quan sát tình hình bên trong căn nhà.

Chỉ thấy căn nhà đang không có ai. Có vẻ như gia chủ đều đã đi làm hết rồi.

“Đúng là trời cho mình cơ hội” Minh trắng cười thầm. Vậy thì hắn cứ nghiễm nhiên đi dạo ngoài đường thôi. Dù sao cũng chẳng ai biết hắn là ai cả, thích khám phá cái gì ở đây thì khám phá. Coi như là đi du lịch ở bào tàng vậy.

Nhưng rất nhanh đã có việc khiến suy nghĩ trên của hắn phải bỏ đi ngay tắp lự.

“Quang Minh đó hả? Không phải cháu đã lên xe đi du lịch rồi à? Sao giờ vẫn còn ở đây thế này?”

Một bà bác già đạp xe đạp đi ngang bỗng nhiên hỏi.

Minh trắng giật mình thon thót. Hắn không hiểu sao bà nội này có thể biết được tên của hắn là Quang Minh.

Thì ra là anh bạn Minh trắng của chúng ta cũng tên là Quang Minh, đúng là vận trời xui khiến mà.

“Ch-cháu…đi…” Minh trắng trả lời một cách lắp bắp, trong đầu tràn đầy sự khó hiểu.

Reng reng reng

Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong túi của bác già, khiến bà lão này phải rút chiếc cục gạch Nokia ra để nghe điện, đồng thời đạp xe vụt đi.

Một cuộc điện thoại đã cứu Minh trắng khỏi một bàn thua trông thấy!

---

TG: mấy nay hơi rảnh chút nhưng nghiện game quá hề hề :))). Tiện đây có ae nào đang học chương trình 12 thì cho mình xin một vài rcm về mấy khóa học online nhé. Mình thi khối A01 (Toán, Lí, Anh)