Chương 4: Sức mạnh

Tiểu Thiên liếc mắt lên phía trước, ngoài khung cảnh đang diễn ra đột nhiên xuất hiện một bóng đen mờ ảo lượn lờ trước mắt, bóng đen mở to hai con mắt màu đỏ như máu, trong đầu Tiểu Thiên đột nhiên nghe thấy một giọng nói:

- Ta có thể cho ngươi sức mạnh, nhưng ngươi phải trả giá!

- Ta đồng ý.

Tiểu Thiên không còn sức lực để mở miệng, chỉ nói thầm trong lòng.

- Tốt, thành giao!

Bóng đen trước mắt dao động dữ dội, hóa thành một sợi chỉ lập tức chui vào trong người Tiểu Thiên.

- Ha ha, thật tuyệt, không ngờ tiểu cô nương này cũng không tệ, ta chơi đến nghiện mất thôi , haha...

Tiểu Thiên cảm nhận một chút cơ thể tràn đầy lực lượng, nhẹ nhàng vòng hai ta ra sau gáy tên đang giữ mình. Rắc, khuôn mặt của tên này lập tực quay ra sau. Phịch, Tiểu Thiên ngã xuống lập tức bắn về phía tên đang ở bên canh Tiểu Tuyết đạp một cái, tên này đang hăng hái làm công việc của mình lập tực đầu bay ra ngoài, thân hình lập tức đổ rập xuống.

Lúc này những tên kia cũng đã phát giác, tên trại chủ lập tức hô lớn:

- Lên , tất cả bắt hắn lại cho ta, phế đi tứ chi của hắn rồi ném cho chó ăn.

Haaaaaaaaa!!

Cả bọn lập tức cầm đại đao lao đến, nhưng rất nhanh chúng liền phát giác, bản thân tên tiểu tử này không biết lấy từ đâu lực lượng, vậy mà có thể đao thương bất nhập, hoàn toàn không có cách đánh lại. Ha ha, Tiểu Thiên thở dốc, hắn đã bắt đầu cảm nhận được sức lực của mình đang mất dần, nhặt một thanh đao dưới chân, hắn nhanh chóng chém một tên thành hai nửa. Thấy tên kia đột nhiên như được thể hồ quán đỉnh tất cả đều sợ hãi, càng chiến đấu chúng càng cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc có một tên vứt đại đao xuống hét lên:

- Tất cả mau chạy đi, chúng ta không phải đối thủ của hắn!

- Chạy? Ngươi chạy được sao?

Tiểu Thiên như quỷ mị xuất hiện trước mặt gã, một đao vung lên, cảnh tượng tên kia nhìn thấy cuối cùng chính là một thi thể không đầu đang ngã xuống. Bọn sơn tắc nào đã gặp được kẻ nào mạnh như vậy, bọn chúng thuộc dạng người yếu bắt nạt mạnh thì nịnh nọt, cả lũ cuống cuồng không biết phải làm sao.

- Tha cho ta! Cầu xin ngươi tha cho ta!

- Không kịp rồi, tất cả đều đã quá muộn, tất cả các ngươi hôm nay sẽ không có ai sống sót hết!

Âm thanh của Tiểu Thiên như vọng ra từ địa ngục vậy, âm trầm tàn nhẫn, tên xin tha lập tức bị một đao phong hầu.

Tuy không biết tai sao nhưng chỉ cần có lực lượng là Tiểu Thiên hắn có thể chiến đấu vô cùng linh hoạt, giống như một một loại bản năng vậy, hắn biết làm thế nào để kết thúc đối thủ nhanh nhất.

Tiểu Thiên nhìn thi thể lũ sơn tặc này nằm la liệt trên mặt đất vẻ mặt không chút thay đổi, giọng nói thì thào:

- Máu, thật đẹp!

Phốc xuy, đầu của tên cuối cùng rơi xuống, hắn tràn đầy vẻ sợ hãi, không cam tâm đặc biệt hơn là sự khủng bố từ thiếu niên kia.

Tiểu Thiên đứng trên máu của kẻ thù, vung vẩy thanh đao, từng hàng máu rơi xuống, trên áo dính đầy máu tươi, có của hắn có của kẻ đã bị hắn giết, ánh mắt hờ hững khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, hắn như một atula bước ra từ địa ngục vậy.

Tiểu Thiên chậm rãi tiến lại phía tên trại chủ kia, thanh đao bị kéo rê trên mặt đất vang lên tiếng ma sát ghê rợn. Nhìn thiếu niên tựa thần ma kia đang tiến lại gần hai chân của tên trại chủ không kìm được run cầm cập, hắn sợ hãi, lần đầu tiên sợ hãi nhất trong đời, cái âm thanh xoạt xoạt quen thuộc của thanh đao đối với hắn bây giờ sao lại kinh khủng như vậy, tựa như tiếng gọi của thần chết vậy, hắn thất thểu lùi lại, thét lên:

- Tha cho ta đi, ta biết sai rồi, ta hứa sẽ hối cải, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ta có!

Tiểu Thiên thất thểu đi đến, ánh mắt nhìn tên trại chủ lạnh năng khiên hắn rợn tóc gáy, giọng nói vô cùng trầm thấp:

- Đưa ta tất cả những gì ngươi có sao? Vậy thì để mạng lại đi!

- Không! ta chưa muốn chết! không!

Tên trại chủ hoảng sợ quay người lại bò như một con chó, hắn lăn lộn bao nhiêu năm nay, thấy qua bao nhiêu tràng cảnh sát tinh nhưng nào có bị tra tấn tinh thần khủng bố như lần này, cảm giác tuyệt vọng lan tràn toàn bộ cơ thể hắn, như có một thứ gì đứt vỡ trong đầu, trên trại chủ vốn đang chạy trối chết lại nằm lăn ra ngơ ngác.

- Hahahahahahahahahaha...

Hắn điến rồi, bị hành hạ điên rồi, hắn đã hoàn toàn sụp đổ, Tiểu Thiên tiến lại gần không nói một từ, một đao giơ lên chém bay bàn tay dơ bẩn đã xúc phạm Tiểu Tuyết.

- A a a a a, hahahaha, a ha haa a ,...

Tên trại chủ khóc cười lẫn lộn, hai mắt trợn trắng, khuôn mặt vặn vẹo, hắn đã không thiết sống nữa rồi:

- Giết ta đi, haha ha aa aa a a...

- Ngươi sẽ phát hiện, bản thân không thể chết dễ dàng như vậy, chết đối với ngươi là một từ quá xa xỉ.

Tiểu Thiên chặt phăng hai bàn chân của hắn, lúc này hắn mới bỏ thanh đại đao xuống đờ đẫn đi về phía Tiểu Tuyết.

- Tiểu Tuyết!

Hắn nhẹ nhàng choàng lên người ngàng một tấm vải mỏng, giọng nói yếu ớt.

Tiểu Tuyết không hề có bất kì phản ứng nào, nàng vẫn giữ nguyên một dạng ngây ngốc làm Tiểu Thiên càng đau lòng.

- Ta xin lỗi, xin lỗi, ta đã không làm được những gì đã hứa với muội, là do ta không đủ mạnh nên ngươi mới bị bọn chúng chà đạp như vậy, xin lỗi...

Tiểu Thiên càng nói càng nhỏ, hắn chợt cảm thấy miệng mình có chút mặn, hắn đã khóc, lần đầu tiên trong đời hắn biết khóc, không ngờ để khóc được lại phải trả giá như vậy, lòng hắn quặn lại đau đớn:

- Muội đang đau khổ lắm phải không? Không sao đâu, muội sẽ nhanh lại được thanh thản thôi!

Hắn nhìn ra, nàng đã không thiết sống nữa, mỗi giây tồn tại trên đời này đối với nàng đều là sự dày vò, cho dù hôm nay cứu nàng thì nàng cũng sẽ tìm cơ hội để chết, chi bằng hắn giúp nàng được giải thoát.

Nhặt thanh đoản đao mình làm rơi, kề ngay cạnh cổ nàng, xoẹt một tiếng, một đường chỉ đỏ lập tức xuất hiện trên cổ nàng. Ánh mắt Tiểu Tuyết bỗng dao động dữ dội, nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy vẻ ôn nhu thì thào:

- Ca ca, cảm ơn!

- Tiểu Tuyết, ta xin lỗi, mong là muội sẽ được siêu thoát.

Tiểu Thiên cầm đôi tay đang lạnh dần của nàng, cảm nhận sự ấm áp đang dần biến mất giống như cảm xúc của hắn lúc này vậy.

- Tốt tốt tốt, ngươi rất phù hợp với tính cách của ta, giết người thân duy nhất của mình mà không mảy may nhăn mày một cái, quả là có phong phạm của ta năm xưa, haha...

Bóng đen kia từ trong hư không xuất hiện.

- Ngươi là thứ gì?

- Bản tôn chính là U Minh Đại Ma Thần, tiểu tử, đã đến lúc ngươi phải thực hiện lời hứa với ta rồi, ha ha...

Tiểu Thiên lắc đầu nói:

- Chính người còn không cho ta lực lượng vô hạn, nếu không phải tên trại chủ kia đã quá sợ hãi thì ta chắc chắn không đánh lại hắn, vì thế ngươi không có tư cách đàm phán cùng ta.

Bóng đen run rẩy cực độ, ít nhất trong mắt Thiên là như vậy:

- Tiểu tử khá lắm, ngươi vậy mà dám lật lọng với bản tôn, muốn chết!

- Tuy ta không biết ngươi mạnh đến đâu nhưng ngươi không tấn công ta mà vẫn còn lải nhải chứng tỏ ngươi không thể làm hại đến ta, cút đi, ta sẽ không thỏa thuận với ngươi đâu.

Tiểu Thiên bình tĩnh phân tích.

- Ha ha, không ngờ bản tôn cũng có ngày này, tung hoành bao nhiêu năm không ngờ hôm nay trong mắt một tên phàm tục cũng không xứng bằng một con chó, haha..., có điều ngươi sai rồi, bản tôn tuy không thể giết ngươi nhưng vẫn có thể cướp đoạt thân xác của ngươi, nếu ngươi đông ý thỏa thuận chẳng qua là bớt đi một số vật cản thôi.

Không để Tiểu Thiên kịp phản ứng, bóng đen kia lạp tức hóa thành một đoàn khỏi chui vào mi tâm của hắn. Tiểu Thiên chợt cảm thấy một cỗ nguy cơ từ trước đến nay chưa từng có ập đến, toàn cơ thể hắn cứng ngắc không thể cử động.

Bóng đen nhanh chóng di chuyển lại gần không gian thần thức của hắn, lúc này nó cũng vô cùng kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, hắn vậy mà không thể phá nổi vách ngăn thần thức của một tên phàm nhân, không thể nào, cho dù ta đã suy yếu nhưng với cái vách ngăn chỉ như một tờ giấy cũng có thể ngăn cản ta sao, ta không tin, nó không ngừng va chạm với vách ngăn thần thức của Tiểu Thiên.

Bên ngoài, Tiểu Thiên tuy không cử động được nhưng mỗi lần bóng đen kia tấn công đều làm cho cơ thể hắn đau như vạn tiễn xuyên tâm vậy, trên khuôn mặt tuy không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì nhưng mỗi lần như thế hắn đều muốn ngất đi.

- Cút ra ngoài cho ta!

Tiểu Thiên gào lên, lấy hết tiềm lực của bản thân vung mạnh cánh tay cứng nhắc.

Phốc, hắn có thể nghe rõ trong cơ thể của mình vang lên một tiếng nổ, tiếp đó không biết lực lượng từ đâu tới tràn ngập khắp cơ thể, hắn cảm nhận rõ ràng cơ bắp của mình đang dần cứng lại, tim cũng đập dồn dập khiến hắn khó chịu đến ngẹt thở.

Aaaaaaaaaa!

Lấy hết sức bình sinh hét mạnh một tiếng, Tiểu Thiên không ngờ còn có thể cảm nhận rõ ràng từng dòng năng lượng đang cuộn trào trong cơ thể, thấy được từng cơ quan bên trong cơ thể mình, thậm chí hắn còn thấy được cả bóng đen kia đang không ngừng đánh vào khu vực não của hắn.

- Ha ha... Ta cuối cùng cũng có thể trùng sinh rồi, với thân thể tràn ngập ma tính này chắc chắn không lâu sau ta sẽ lại tái hiện phong thái vô địch năm xưa, haha...

Đúng lúc bóng đen kia tưởng rằng mình sắp thành công, bên trong khu vực thần thức của Tiểu Thiên bỗng phát ra kim quang chói lọi, bóng đen kia gặp phải kim quang này như gặp phải thứ đáng sợ nhất thế gian, nó lập tức chạy trốn gào thét thảm thiết.

Ầm!

Tiểu Thiên chỉ kịp nghe một tiếng cuối cùng, tất cả lực lượng kia đột nhiên biến mất như chưa từng xuất hiện vậy, toàn bộ cơ thể của hắn cảm giác như bị chặt ra hàng ngàn mảnh vậy, đau đớn khiến hắn lập tức ngất đi, còn về phía bóng đen kia, ngay giây phút nó tửng như mình đã thoát khỏi tử thần thì kim quang kia lập tức bùng phát dữ dội, nó lập tức bị hút vào bên trong không gian thần thức của Tiểu Thiên.

- Khônggggggggggggg!

Nó chỉ kịp kêu thăm một tiếng rồi hoàn toàn biến mất.