Trong căn hầm tối tăm, Tiểu Thiên sau khi đắn đo suy nghĩ rất lâu rốt cuộc không kiên nhẫn được nói:
- Tiểu Tuyết, ta cần ra ngoài một chuyến.
Tiểu Tuyết nghe vậy liền sợ hãi ôm thật chặt hắn nói khẽ:
- Không được, muội sẽ không cho ca đi đâu, ngoài kia quá nguy hiểm!
- Tiểu Tuyết ngoan, ta sẽ không sao đâu!
Tiểu Thiên trìu mến nhìn qua Tiểu Tuyết, trên dời này hắn chỉ có mỗi Tiểu Tuyết làm chỗ dựa, không thể để nàng xảy ra chuyện gì bất trắc được. Suy nghĩ của Tiểu Thiên rất đơn giản, ai làm hại đến muội muội hắn tuyệt đối không thể sống tốt, cho dù không đánh lại hắn nhất định cũng liều mạng đến cùng.
Chậm rãi nâng nắp hầm lên, quét mắt nhìn xung quanh một lượt, Tiểu Thiên nhẹ nhàng leo lên, cẩn trọng từng bước tiến về phía cánh cửa.
Tuy đang rất căng thẳng, không hề biết lũ sói đã đi hay chưa nhưng Tiểu Thiên vẫn một dạng bình tĩnh tiến đến, từ nhỏ đến lớn hắn đã vậy, không thể biểu đạt bất cứ cảm xúc gì trên mặt, tính cách cũng một dạng lãnh đạm, chỉ khi ở trước mặt Tiểu Tuyết hắn mới có thể làm ra chút phản ứng máy móc.
Nhìn bên ngoài không còn một con sói nào Tiểu Thiên thở phào một hơi, hắn cũng không đi ra ngay mà quay vào nhặt một khúc gỗ vụn ném ra ngoài, thấy không có bất kì điều gì khác thường lúc này cảnh giác của hắn mới buông xuống.
- Được rồi, ra đi!
Tiểu Thiên lập tức chạy ra ngoài.
Nhìn khung cảnh trước mắt, bản thân Tiểu Thiên lập tức sững sờ, hắn phát hiện bản thân nhìn cảnh vật trước mắt này mà tâm tình không hề có chút dao động nào, tất cả giống như là hắn đã quen với việc này vậy.
Tiểu Tuyết vừa bước ra lập tức chao đảo ngồi sụp xuống đất, khuôn mặt thanh tú cắt không còn một giọt máu, tính ra định lực của nàng vô cung tốt, vậy mà không thét lên, chỉ run rẩy hướng phía trước nói:
- Ca ca, họ đã chết hết rồi sao? Kia có phải trưởng trấn không, còn kia hình như là Thẩm lão bá, tại sao chỉ còn mỗi cái đầu vậy...
Tiểu Thiên lập tức đỡ nàng dậy, giọng nói có chút khẩn trương:
- Tiểu Tuyết, nơi này không thể ở lâu, lượng máu quá lớn sẽ nhanh chong hấp dẫn thú dữ, chúng ta cần phải tránh đi.
Trước mắt họ nằm la liệt vô số xác chết, từng người từng người đối với Tiểu Tuyết không thể quen thuộc hơn, lúc này họ đều nằm trong vũng máu, chết không toàn thấy, bầy sói đi qua đạp đổ vô số cây cối nhà cửa xung quanh, để lại một Lâm Sơn Trấn đầy hoang tàn thê lương.
Tiểu Tuyết không kìm nổi nước mắt nức nở khóc, dù sao thì nàng cũng chỉ là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, chứng kiến những người thân thiện trong thôn đã sống chúng với cả hai từ lúc còn nhỏ phải chết đi trước mặt, một cỗ cảm giác bi thương dâng lên trong lòng nàng:
- Hức hức, chết hết rồi, ca ca, tất cả mọi người chết hết rồi, mới lúc nãy không phải chúng ta còn nói chuyện vui vẻ với họ sao, hu hu...
- Tiểu Tuyết ngoan, cố gắng vượt qua nỗi đau này đi, dù sao mọi người cũng không phải chết hết, còn đám người Trương Bàn nữa mà. Nhanh lên, lấy chút đồ mang theo, mong sao còn đuổi kịp đám người Trương Bàn.
Tên vô tâm Tiểu Thiên như không có cảm giác đau buồn, tay chân rất thành thục gom lại vài món đồ cho vào trong hành trang.
Tiểu Tuyết cũng không bất ngờ, nàng từ nhỏ đã biết tính của hắn, lau đi nước mắt dính trên má, nàng nhanh chóng chạy vào nhà.
Chưa đến một khắc sau, trên lưng mỗi người treo một túi hành trạng không lớn, dù sao từ đây đến Thương Hải Thành cũng không xa mấy, có hơn hai mươi dặm đường, không cần thiết phải mang theo nhiều đồ vật.
- Đi thôi!
Hai người lần theo lối đám người Bàn tử xuất phát nhanh chóng rời khỏi Lâm Sơn Trấn.
...
Thương Hải Thành.
Tuy đã đến nhiều lần nhưng mỗi lần nhìn thấy nơi này Trương Bàn liền cảm thấy hưng phấn khó tả, cảnh vật hùng vĩ kích thích vào thị giác, người ra người vào tấp nập, hơn nữa còn có thể gặp được rất nhiều người tu luyện, nếu so sánh thì Lâm Sơn Trấn chỉ là hạt cát đặt cạnh viên minh châu mà thôi. Nhìn ngôi thành trước mặt, vẻ mặt Bàn tử tràn đầy cuồng nhiệt, ước mơ lớn nhất đời này của hắn chính là trở thành một người tu luyện, hắn muốn cuộc sống của mình thoát khỏi cái vũng nước kia, khác với Tiểu Thiên, hắn càng mong muốn bản thân được nhìn thấy thế giới ngoài kia, biết được tất cả bí mật của trời đất, hắn không muốn mình chỉ là một người phàm làm lụng quanh nẳm rồi chết già, hắn muốn được trường sinh muốn được sức sống vĩnh cửu.Đoàn người nhanh chóng tiếp cận cổng ra vào, sau khi thanh toán phí ra vào nhanh chóng chạy về phía Vạn Dược Các.
Vạn Dược Các là nơi thu mua và bán ra rất nhiều loại thảo dược, thậm chí họ còn bán cả đan dược,nguồn sống chủ yếu của đám Trương Bàn chính là nhờ vào số thảo dược này, hằng năm đều phải nhờ vào nó mới có tiền mua hạt giống và lương thực. Hôm nay Vạn Dược Các được trang trí vô cùng trang trọng, khác với trí nhớ của Trương Bàn, đèn lồng vải đỏ trang trí khắp nơi, thậm trí còn trải cả thảm đỏ, xung quanh có rất nhiều người vây quanh bàn tán xôn xao.
- Vị huynh đệ này không biết xưng hô thế nào? Ngươi có biết vì sao Vạn Dược Các hôm nay lại bày biện như vậy không?
Trương Bàn nhờ tài ăn nói của mình nhanh chóng biết được, Vạn Dược Các hôm nay nghênh đón một vị trưởng lão đến, Vạn Dược Các chính là phân nhánh của Vạn Dược Tông, hôm nay nghênh đón người của tổng bộ đến điều tra, nghe đồn vị trưởng lão này có địa vị cực cao trong tông môn, vì không có việc gì nên mới nhàn rỗi đi đây đó.
- Aiz, không biết đời này của ta có vịnh dự được như vị trưởng lão này không, chỉ đến kiểm tra thôi mà được nghênh đón như đại thần vậy. Dẹp tâm tư sang một bên đoàn xe vẫn tiếp tục tiến lên, đúng lúc này, trên trời có một đạo vân hồng lướt đến, âm thanh ngay lập tức được mọi người chú ý tất cả đều ngước nhìn lên bầu trời. Chỉ thấy một bóng người đang khoan thai đứng tren một thanh kiếm bay đến, vị trung niên này mặt hướng phía trước hai tay để sau người, toàn thân toát lên một dạng phong tiên đạo cốt.
Oaaaaaaaa!
Mọi người đều nhìn vị trung niên này với ánh mắt đầy ao ước.
- A! Thần tiên kìa!
- Ngầu quá! Ước gì ta cũng có thể làm được như vậy!
- Xì, ngươi còn ở đấy nằm mơ giữa ban ngày, ngay cả Luyện Thể sơ kỳ mà còn chưa vượt qua mà cũng dám mơ mộng.
- Á ! Sao ngươi đánh ta!
- Thì ta xem có phải mình đang mơ không, đây là lần đầu tiên ta gặp được một người có thể bay được, ngay cả phụ thân của ta cũng chưa thể bay đâu.
...
- Cung nghênh trưởng lão giá lâm!
Vị đạo trưởng kia vừa tiếp đất, từ trong Vạn Dược Các một hàng người lập tức đi ra khom người thi lễ. Từ giữa đám người, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi chạm rãi đi tới thi lễ:
- Lục trưởng lão khỏe.
Vị Lục trưởng lão hài lòng cười một tiếng, vuốt vuốt chòm râu ngắn ngủn của mình thong dong nói:
- Ây da, Vân tiểu chất nữ cũng đã trưởng thành rồi, ngươi cũng bắt đầu có phần giống mẫu thân của mình rồi đấy!
Sự xuất hiện của Vân tiên tử khiến cho mọi người xung quanh lập tức nổ tung, đặc biệt là đám thanh thiếu niên khi nhìn thấy nàng lập tức như chim sa lưới tình, tất cả đều không kìm được lòng ái mộ đối với nàng, ngay cả Trương Bàn suốt ngày lải nhải sẽ chung tình với Tiểu Tuyết giờ khắc này cũng triệt để dung động, vị cô nương, không, phải gọi là tiên tử kia là người đẹp nhất mà Trương Bàn từng nhìn thấy, vẻ đẹp của nàng không thể dùng từ ngữ để miêu tả, đơn giản là vì như vậy có thể coi là đang xúc phạm nàng.
Phía xa trên một tòa tửu điếm cạnh đó, hai bóng người ngồi đó cũng phát giác ra sự xuất hiện của Vân tiên tử, một người mở miệng:
- Haha, xem ra thân phận của nàng cũng không phải tầm thường đi.
Người kia ánh mắt vẫn không dời khỏi nàng, gật đầu một cái trầm giọng:
- Có thể nói chuyện với vị kia thoải mái như vậy xem ra địa vị không tồi, chắc chắn là đánh hơi được chúng ta chuẩn bị hành động nên cố tình gọi viện binh đến cùng tranh đoạt sao?
- Ha, nàng cho rằng phô trương thanh thế như vậy có thể làm chúng ta trì hoãn sao?
- Không được nóng vội, chắc chắn còn cao thủ khác, tạm hoãn kế hoạch lại xem động tĩnh ra sao!
- Tính cách phách lối thường ngày của ngươi đây rồi! Hay là ngươi say mê nàng ta.
- Ngươi ăn nói cho cẩn thận, tất cả điều ta làm ra chỉ để kế hoạch của chúng ta hoàn hảo nhất thôi.
Vút một tiếng, hai bóng người lập tức biến mất, chỉ để lại trên bàn một thỏi vàng.
...
- Hai ngươi đó hả?
Lục trưởng lão có chút ngưng trọng.
- Lục thúc thấy sao?
Lúc này hai người đã vào trong Vạn Dược Các nên cũng không cần câu nệ xưng hô nữa.
Lục trưởng lão thở dài:
- Từ khí tức phát ra có thể đoán rằng tu vi cũng không thấp, có điều ta vẫn có thể đánh lại được, nhưng để an toàn ta đã mời vị đó đến.
- Vị đó? Lục thúc người không lừa ta chứ, hắn thực sự sẽ đến sao?
Vân Thủy Nguyệt sửng sốt, vị kia lại có hứng thú với thứ đó sao.
Lục trưởng lão cười nói:
- Hắn không có hứng thú với vật đó nhưng lại có hứng thú với con vật canh giữ nó, nghe phụ thân ngươi nói hắn muốn bắt nó về làm thú cưỡi đó, haha...
- Lục thúc không biết rồi, phủ thành chủ và các gia tộc đã bắt đầu hành động rồi, sẽ nhanh thôi, nơi này sẽ không còn yên tĩnh nữa.
Ánh mắt Vân Thủy Nguyệt bỗng trở nên sắc bén, từ người nàng một luồng khí thế vương giả toát ra khiên Lục trưởng lão cũng phải ngạc nhiên, nàng nhanh chóng thu lại khí thế, mỉm cười đầy tự tin, lần này một trận phong vân ở Thương Hải Thành sẽ nhanh chóng diễn ra.
...
Trương Bàn huy động mọi người chuyển thảo dược vào quầy thu ngân, mọi người không ngừng vận chuyển ra vào riêng hắn thì cầm theo một chiếc hộp gỗ chạy thẳng đến khu giao dịch cao cấp, nghe Tiểu Thiên nói đây là nhân sâm trăm năm vô cung khó gặp mong là hắn nói đúng. Không biết là vì sao Tiểu Thiên có thể chắc chắn như thế nhưng từ nhỏ đến giờ Tiểu Thiên chưa gạt hắn lần nào, Trương Bàn vô cùng tiin tưởng hắn.
Rầm!
Do bước đi quá vôi vàng nên khi thấy hai bóng người xuất hiện từ ngã rẽ nên Bàn tử không kịp tránh, thế là hắn lảo đảo ngã xuống.
Chưa kịp để Trương Bàn chạm đất, vị trung niên bị Trương Bàn va phải kia lập tức vung tay, một cỗ lực lượng vô hình lập tức nâng Trương Bàn đứng lên.
- Ngươi không có mắt sao?
Người nói là Vân Thủy Nguyệt, nàng cùng Lục thúc đang đi kiểm tra, dù sao cũng phải diễn cho cùng cho vài người xem, không biết từ đâu một tên mập mạp xuất hiện ngắt quãng trò chuyện của nàng, không phải gian tế đấy chứ.
Không để ý đến Vân Thủy Nguyệt đang dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Bàn, Lục trưởng lão nhìn Trương Bàn với vẻ mặt cuồng nhiệt:
- Ngươi là người của gia tộc nào?
Trương Bàn vừa đứng dậy đã thấy vị Vân tiên tử đang nhìn mình đầy địch ý thì hoàn toàn không hiểu sao, não hắn có vẻ không hiểu kịp được chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nghe vị trung niên kia hỏi thì hắn bỗng giật mình, nhìn lại, không phải vị thần tiên lúc này hắn gặp sao, sao lại nhìn mình bằng ánh mắt như hận không thể ăn thịt mình vậy, Trương Bàn bỗng cảm thấy sợ hãi khiên các múi mỡ cứ nhúc nhích.
Vân Thủy Nguyệt thấy tên này vậy mà dám không trả lời Lục thúc liền nổi giận:
- Trưởng lão bảo ngươi trả lời sao còn đứng đó?
Trước mặt một vị tiên nhân một người tiên tử Trương Bàn lập tức lắp bắp không nói nên lời:
- Sao... ngươi... các ngươi muốn gì?
Vân Thủy Nguyệt nổi giận, đang định phát tác bỗng bị một cánh tay ngăn lại, Lục trưởng lão cố gắng kìm nén xúc động khiên mặt hắn đỏ bừng, chăm chăm nhìn Bàn tử nói:
- Ngươi... ngươi có nguyện ý bái ta làm sư hay không?
Trong phút chốc Trương Bàn ngây người, không chỉ vậy Vân Thủy Nguyệt bên cạnh cũng ngây người.