Sau một hồi bị "tra khảo" Tiểu Thiên cuối cùng cũng được Thượng Quan Chấn Hải thả đi.
Vừa bước vào phòng, Tiểu Minh hiện lên nói:
- Chủ nhân, Thương Hải Thành này rất lạ, nồng độ Linh Khí ở nơi này dày hơn U Vệ Lâm gấp tận hai lần, ở đây chắc chắn có huyền cơ.
Tiểu Thiên gật đầu, ánh mắt đăm chiêu, một lúc sau thở ra một hơi suy tư:
- Thương Hải Thành này xem ra cũng không yên bình tưởng tượng.
Tiểu Minh gật gù:
- Đến đây rồi ta nghĩ ngài cũng nên học cách đâu được rồi, trong thành trì này chắc chắn sẽ có đủ nguyên liệu để chế tạo!
Tiểu Thiên có chút thắc mắc, không phải chỉ là một cái cung tên thôi sao, gỗ thì trong U Vệ Lâm không thiếu, dây cung thì cũng rất dễ tìm, cần gì phải làm qua lên như vậy.
Tiểu Minh như biết được suy nghĩ của Tiểu Thiên, nhếch mép làm ra vẻ xem thường:
- Thứ cung tên lạc hậu đó làm gì có cửa để ta phải làm như vậy, thứ mà ta muốn nói là súng ống, trong truyền thừa của ngài chắc chắn cũng có về phần này!
A một tiếng, truyền thừa về súng ống lập tức xuất hiện trong đầu Tiểu Thiên, số kí ức này tuy rất nhiều nhưng vẫn không nhằm nhò gì so với tổng số truyền thừa mà hắn đã đạt được.
- Thật thần kỳ!
Mất một lúc tiêu hóa hết kiến thức vừa rồi, Tiểu Thiên mở mắt, giọng nói đầy hưng phấn, vũ khí này phải gọi là quá hợp với ta.
- Với số năng lượng còn lại ngài chỉ có thể chế tạo dòng súng đơn giản nhất là súng ngắn hay còn gọi là súng lục, nguyên liệu thì rất đơn giản chỉ cần kim loại thôi, cấp bậc càng cao càng tốt, phần đạn thì chỉ cần hỏa dược, ta tin những cái này cũng sẽ không khó tìm đi.
Những nguyên liệu trên chỉ là để tạo ra loại súng nguyên thủy nhất không có khả năng hấp thu năng lượng, trong Thanh Đồng Cổ Kính có vô số bản vẽ các mẫu súng với đủ mọi loại hình khiến Tiểu Thiên đỏ mắt.
Hỏa dược được sử dụng phổ biến trong Thương Hải Thành, kim loại thì không cần nói, hiện tại Tiểu Thiên chỉ cần loại khá tốt là được. Rất nhanh người của Thượng Quan phủ đã mang đến cho hắn, Thượng Quan Chấn Hải để Tiểu Thiên ở lại trong phủ như một vị khách quý dặn dò phải phục vụ cẩn thận nên hắn cũng không ngại mà làm tý việc, dù sao ngươi ta có tâm thì ngươi cũng phải có lòng công nhận không.
- Tiểu Minh, đến việc của ngươi rồi.
Một hào quang màu xanh lập tức xuất hiện bao quanh số vật liệu kia, Tiểu Thiên có thể thấy đống kim loại đang không ngừng bị biến dạng, khuôn mẫu cơ bản của một khẩu súng bình thường cũng đã hình thành. Thời gian trôi qua không được quá một chung trà, hào quang kia đã biến mất chỉ để lại trên bàn một vật thể nhỏ gọn, Tiểu Thiên cầm thử thấy rất vừa tay, ngắm nghía một hồi, vận dụng kiến thức trong truyền thừa lắp từng viên gọi là đạn kia vào hộp.
Hàng loạt động tác được thực hiện, Tiểu Thiên khẽ bóp cò, đoàng, chỉ thấy đầu khẩu súng lóe lên một cái, dư lực tạo ra đẩy tay của hắn về phía sau, bức tường nơi nòng súng bắn đến xuất hiện một lỗ nhỏ sâu tận nửa tấc.
Tiểu Thiên cũng bị uy lực của đồ chơi này dọa sợ rồi, lực công phá tuyệt vời, không biết những loại khá tốt hơn uy lực sẽ khủng bố cỡ nào.
- Khẩu súng này tên là Desert Eagle, tuy có trọng lượng lớn và độ giật mạnh nhưng sức mạnh của nó lại thuộc vào hàng tốt nhất trong dòng súng ngắn, có thể hình dung ưu điểm của nó trong một chữ, đó là "mạnh", tầm bắn tối đa là năm mươi trượng (200m), thích hợp nhiều loại chiến đấu...
Tiểu Thiên một bên nghe Tiểu Minh giới thiệu cũng rất kinh ngạc về khả năng của đồ vật này, xưa nay hắn chỉ dùng nắm đấm để giao chiến với yêu thú, nhiều trường hợp vì không có cách tấn công từ xa mà phải bỏ chạy, khẩu súng này xem ra sẽ là một chiêu bài không tồi.
Tiểu Thiên biết truyền thừa của mình vô cung thần bí, thứ mà hắn có từ trước đến nay không hề tồn tại trên đại lục này, ngay cả Tiểu Minh lịch duyệt dày dặn cũng chưa từng nghe đến nền văn minh nào có thể tạo ra được những đồ vật kì quái như vậy, từ lực lượng gen đến dị năng các thứ, một cái đem ra cũng đủ làm chấn động cả đại lục. Thực ra cũng không hẳn vậy, Tiểu Minh từ lúc trở thành khí linh đã biết được tất cả sự thật rồi, chỉ do Tiểu Thiên bây giờ chưa đủ tư cách để tiếp cận thôi.
- Xem ra ta cần phải luyện tập một chút để có thể quen dần với nó.
Tiểu Thiên đẩy cửa, xem ra U Vệ Lâm này với hắn rất có duyên nha.
...
Ra khỏi cửa thành, đợi đã đi xa khuất tầm nhìn của mọi người, Tiểu Thiên đạp một cái bay thẳng lên trên trời đi vào U Vệ Lâm. Một bóng đen đột nhiên xuất hiện nơi hắn vừa đứng, nhìn theo bóng dáng Tiểu Thiên trên cao hai mắt hiện lên vẻ kiêng kị thật sâu, lóe một cái rồi lại biến mất.
- Chủ nhân, có nên giết tên kia không?
- Bỏ đi, Thượng Quan gia chủ cũng chỉ vì đề phòng ta thôi, không cần thiết phải quá phô trương.
Ta cho ngươi trang bức, Tiểu Minh thầm nhổ trong lòng, tên kia thấy ngươi có thể phi hành chắc chắn sẽ nghĩ đến ngươi đã đạt đến cấp bậc Trúc Cơ kì, cả cái Thương Hải Thành có được mấy cái Trúc Cơ kì cơ chứ.
Đi vào hơn chục dặm Tiểu Thiên cũng hạ xuống, chỉ là luyện tập thôi không cần tìm yêu thú quá mạnh làm gì. Tìm tòi một lúc Tiểu Thiên cũng nhìn thấy một con Hoàng Kim Hùng đang đi săn, nhảy xuống trước mặt con gấu vàng này không nói một lời một súng đưa lên phía trước.
Đoàng.
Hoàng Kim Hùng kêu lên đau đớn, tay của nó xuất hiện một lỗ máu đỏ ngòm, huyết dịch còn không ngừng chảy ra từ miệng vết thương. Tiểu Thiên hài lòng thu súng, ngay cả lớp da dày tương đương phòng ngự của yêu thú cấp hai cũng có thể bắn thủng, đem nó đi làm ám khí là quá phù hợp tuy nhiên càng cần phải luyện tập nhiều hơn, phát vừa nãy hắn muốn bắn vào tim mà cuối cùng lại bị lệch, mình xem ra không có thiên phú trong việc này cho lắm a.
Grào.
Hoàng Kim Hùng rống mạnh một tiếng, Linh Lực bao quanh hai cánh tay hướng đầu Tiểu Thiên vả tới muốn một tát bay đầu hắn.
- Im lặng đi! Ta cho ngươi lên tiếng sao?
Tiểu Thiên thủ một quyền tung ra, bốp, bàn bay con Hoàng Kim Hùng lập tức bị chặn đứng, một trảo toàn lực của nó ít nhất cũng phải một nghìn cân vậy mà bị Tiểu Thiên chặn lại không thể nhúc nhích.
Tiểu Thiên từ tốn đặt họng súng vào giữa trán Hoàng Kim Hùng nhẹ nhàng bóp cò:
- Ngươi sẽ là con vật đầu tiên được chết dưới vũ khí của ta!
Một tiếng nổ thanh thúy vang lên, Hoàng Kim Hùng ngã ngửa ra phía trước, hai mắt nó trợn trắng, giữa trán xuất hiến một lỗ máu chết ngay lập tức. Tiểu Thiên nhìn xác của nó trong đầu không ngừng tính toán, xem ra cũng phải bắn vào những nơi chí mạng mới có thể kêt liễu đối thủ nhanh nhất.
- Cũng không cần thiết, bây giờ trình độ của ngài chưa thể đạt được bách phát bách trúng, nên tập luyện để thuần thục trước, nếu không thì dùng độc đi, vừa nhanh gọn vừa dễ dàng.
Tiểu Minh gợi ý.
Tiểu Thiên cũng không từ chối, thực lực chưa đủ thì chỉ có thể dùng thủ đoạn, nếu đã mạnh rồi thì hắn cần khẩu súng này làm gì.
- Tiểu Minh, cứ mỗi lần hết đạn là ta lại phải dùng giá trị năng lượng tạo ra sao?
- Đúng vậy, hàng cơ bản thì chính là như thế nhưng cũng có loại vô hạn đạn, rẻ nhất hai ngàn.
Tiểu Thiên cười khổ, có rất nhiều thứ hắn muốn đổi còn không đủ, lấy đâu ra tận hai ngàn năng lượng chứ.
Keng! Keng!
Phía xa bỗng truyền đến tiếng vũ khí va chạm, Tiểu Thiên nhướng mày, nhớ lại ngày bản thân mình cũng đã từng ở trong tình huống như vậy lửa giận trong lòng không biết tại sao đột nhiên dâng lên, vội vàng quay người chạy về hướng âm thanh phát ra.
...
- Kim Lang Bang, các ngươi biết ta là ai không? Ai cho các ngươi gan chó này!
Tiểu Thiên đã đến nơi, từ trên quan sát xuống một đám người đang vậy quanh một tiểu cô nương, nàng tuy bị bao vây nhưng không hề sợ hãi mà vẫn đắc ý nói:
- Khôn hồn thì mau cút ra thì ta sẽ để cho các ngươi một con đường sống.
Tiểu Thiên lắc đầu, quá ngây thơ rồi, hôm nay không có mình chắc chắn nàng sẽ lành ít dữ nhiều.
Kim Lang Bang là một bang hội cũng có chút tiếng tăm trong Thương Hải Thành, xem ra thân phận của tiểu cô nương này cũng rất đặc thù nha, Tiểu Thiên cũng không động thủ ngay mà đứng ở trên tiếp tục quan sát.
- Tô đại tiểu thư, có vẻ ngươi không hiểu được tình hình của mình bây giờ thì phải? Chỉ cần ngươi đưa ta tấm bản đồ kia chúng ta lập tức thả cô đi, thế nào?
Một tên trong đó đứng ra nói.
Vị Tô tiểu thư kia ánh mắt có chút sắc bén khinh thường nhìn đám người kia:
- Lúc nãy là do ta bị các ngươi tập kích bất ngờ mới chật vật như vậy, muốn lấy đồ từ tay Tô Tử Nhiên ta sao? Còn lâu!
- Haha, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vốn dĩ ngươi chịu hợp tác thì ta sẽ giúp ngươi ra đi trong vui vẻ, bây giờ đã muộn rồi, ta không những cần cả đồ mà còn đòi cả người nữa, haha...
Tên kia cuồng tiếu, đúng là tiểu cô nương chưa trải sự đời, chơi đùa với người như vậy thật thú vị.
Tô Tử Nhiên kinh ngạc nhìn tên kia:
- Các ngươi... các ngươi không sợ bị Huyết Nguyệt Hội trả thù sao?
- Ha Ha, ta sợ chứ, Kim Lang Bang nhỏ bé của ta làm sao có thể chống lại một con quái vật như vậy được.
Tên kia cười càng tà dị, ánh mắt đám người Kim Lang Bang cũng lóe lên dị sắc.
Tô Tử Nhiên vẫn hồn nhiên ngây thơ vô số tội không nhận ra nguy hiểm của bản thân nói:
- Nếu thế thì các ngươi mau thả ta ra, ta sẽ bảo cha ta không so đo chuyện này với các ngươi!
- Hahaha...
Đám người xung quanh không nhịn nổi cười lớn, đến Tiểu Thiên là người ngoài cuộc cũng không biết nói gì với cô nàng này, đúng là một bình hoa vô dụng.
- Vậy thì sao chứ! Chỉ cần hôm nay ngươi không thoát ra khỏi đây thì ai biết là chúng ta làm chứ, haha, con gái của Huyết Nguyệt hội chủ... chắc chắn sẽ rất dư vị đây, haha...
- Đám vô sỉ, hôm nay bản cô nương thay trời hành đạo diệt sạch đám hạ lưu các ngươi.
Tô Tử Nhiên giờ phút này đã rõ mục đích của chúng, những tên này này ngay từ đầu đã không có ý định thả nàng đi, không chần chờ gì nữa, Linh Lực toàn thân khởi động.
- Lên cho ta! Nếu bắt sống được càng tốt!
Tên kia ra hiệu, hơn chục tên xung quanh đồng loạt xông lên, tuy ngoài miệng khinh thường nhưng chúng hiểu tất rõ thực lực của Tô Tử Nhiên không phải một hai người có thể hại gục được.