Chương 16: Chán Ghét.

Theo sát phía sau, Lăng Phàm có thể lờ mờ nghe được lời lẩm bẩm của nữ nhân. Từ đó biết được đại khái một chút chuyện.

Nữ nhân này là thị thiếp của trấn chủ đại nhân.

Cách đây không lâu, nữ nhân may mắn mang thai, lại càng được trấn chủ sủng ái hết mực.

Mà việc này cũng khiến cho trấn chủ phu nhân nảy sinh ghen ghét, sử dụng âm mưu hãm hại đứa bé trong bụng của nữ nhân.

Bởi vì nữ nhân không cẩn thận, nên cứ vậy liền để trấn chủ phu nhân đắc thủ, đứa bé bị làm rớt.

Nhưng nữ nhân không dám nói ra chuyện này, im lặng đem việc sảy thai giấu nhẹm đi. Tạo ra một cái giả tượng, để cho trấn chủ phu nhân cảm thấy bản thân đã ra tay thất bại.

Đồng thời, nữ nhân cũng nảy sinh lòng thù hận, quyết định đến y quán để mua dược liệu giả mang thai. Muốn dùng 'đứa bé' để đổ tội cho trấn chủ phu nhân, đem bà ta kéo xuống nước.

Lúc này, Lăng Phàm cũng đã biết được nữ nhân này vì sao lại có lượng lớn tâm tình tiêu cực như vậy rồi. Thì ra là do mất đi hài tử, mất đi chỗ dựa về sau của mình.

Cho nên, nhân danh chính nghĩa, Lăng Phàm quyết định sẽ giải thoát cho nữ nhân này, để nàng không cần sống trong đau khổ như vậy nữa.

Trong lúc nhất thời, Lăng Phàm cũng có phần bị sự trượng nghĩa của mình làm cảm động tới. Vì vậy, liền ngó trước ngó sau xem thử ở đây có còn người nào khác hay không.

Sau khi xác định sẽ không có pháo hôi nào đó xuất hiện phá hư chuyện tốt của mình. Lăng Phàm liền trực tiếp hành động.

Hắn tăng nhanh bước chân đi đến sau lưng của nữ nhân. Ngay khi nữ nhân vẫn chưa kịp phản ứng, bàn tay trái trực tiếp che lại miệng của nàng ta. Bàn tay phải lại bóp lấy cổ của nàng, 'răng rắc' một tiếng, đem xương cổ bóp nát.

"A..." Con ngươi trừng lớn, nữ nhân điên cuồng làm ra giãy giụa, khóe môi trào ra bọt máu.

Đến khi nằm xuống, nữ nhân vẫn còn chưa biết được bản thân vì sao mà chết, cũng như kẻ giết mình là ai.

Nhìn thấy bộ dạng vặn vẹo khi chết của nữ nhân, Lăng Phàm một mặt bình tĩnh, mỉm cười nhìn nàng :"Ngươi rốt cuộc cũng có thể cùng hài tử của mình ở bên nhau."

Cùng lúc đó, vòng xoáy hôi sắc to chừng nắm đấm trên đỉnh đầu nữ nhân cũng chui vào trong mi tâm của Lăng Phàm. Khiến cho hắn cảm thấy đầu óc giống như lại càng linh mẫn hơn, tinh thần lực tăng trưởng thêm chút ít.

"Thứ này có thể giúp tăng trưởng tinh thần lực?" Chân mày của Lăng Phàm hơi nhíu lại, lẩm bẩm.

Lăng Phàm tu luyện quỷ đạo, đại đa số đều là nhờ vào tinh thần lực - cũng tức là lực lượng linh hồn của bản thân. Luyện quỷ nô cần, điều khiển quỷ nô cũng cần,... Nói chung là phải sử dụng rất rất nhiều.

Mà tinh thần lực thì rất khó tăng trưởng, trừ phi là luyện được một môn linh hồn công pháp. Cho nên, khi biết được thứ này có công hiệu tăng trưởng tinh thần lực, Lăng Phàm mới có thể vui vẻ như vậy.

Sau đó, Lăng Phàm liếc nhìn thi thể bị vứt dưới đất của nữ nhân, trong lòng có chút đắn đo.

Vốn dĩ, Lăng Phàm định lấy ra Triệu Âm kỳ đem thi thể của nàng thu vào để luyện chế quỷ nô. Bởi vì một kẻ lúc còn sống tích tụ càng nhiều oán hận, thì sau khi luyện thành quỷ nô, thực lực cũng sẽ càng thêm cường đại.

Thế nhưng, nghĩ đến số Ác niệm giá trị sẽ mang lại khi thi thể của nữ nhân này bị người tìm tới, Lăng Phàm chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

Nhưng là, trước khi rời đi, hắn vẫn liếc nhìn nữ nhân thêm một lần, vô cùng không tha nói :"Ban nãy, ngươi có phải là nói muốn móc mắt của ta đúng hay không a?"

---------------------------

Lăng Phàm lại làm thêm một vài sự tình, bắt đầu dẹp đường hồi phủ.

Hắn đi trong im lặng, cũng trở về trong im lặng. Cả Lâm phủ to lớn cũng không có người phát giác được hắn từng rời đi qua.

Trong tiểu viện vẫn vắng lặng như tờ, nhưng Lăng Phàm cũng không có một chút không quen nào.

Mặt trời cũng đã lên cao, trái ngược với đông viện, tây viện lại lộ ra một cỗ hiu quạnh không nói thành lời.

Liếc nhìn mặt trời, Lăng Phàm không khỏi híp mắt lại, có phần không vui.

Bình thường vào giờ này, Hạ Tây sẽ đi đến nhà bếp lấy thức ăn về cho Lâm Hạo Phàm. Phân biệt là một chén cháo trắng, hai cái màn thầu, một đĩa dưa muối.

Nhưng hôm nay, bởi vì Hạ Tây rời đi, nhà bếp cư nhiên lại không có một chút động tĩnh nào. Đây là đem Đại thiếu gia như hắn quên mất rồi?

Mặc dù hiện tại tu luyện Khống Hồn Quyết, cơ chế vận hành của cơ thể hắn đã sớm biến đổi, không ăn cơm cũng không sao.

Thế nhưng, hắn không ăn không có nghĩa là bọn họ không cần đưa a.

Nếu đã không biết điều như vậy, vậy đừng trách hắn vạch lá tìm sâu, cố tình gây sự.

Sửa sang lại vạt áo, Lăng Phàm liền quang minh chính đại đẩy ra cửa viện, đi thẳng về phía đông nam Lâm phủ, cũng tức là nhà bếp.

Lăng Phàm lúc này đã sửa lại cách ăn mặc trước kia của Lâm Hạo Phàm, trở nên quý khí bức người.

Cho nên, dọc đường đi, cũng có vô số nô bộc bởi vì nhầm lẫn mà khom người hành lễ, cùng hắn chào hỏi.

"Nhị thiếu gia cát tường..."

"Nhị thiếu gia ngài tốt..."

"Tham kiến nhị thiếu gia..."

"...................."

Từ đầu tới cuối, Lăng Phàm đều chỉ mắt lạnh mà nhìn, trong lòng thì lại chán ghét không thôi. Quả nhiên, trên đời này có một người có ngoại hình giống mình như đúc chính là chuyện khó chịu nhất thế gian mà.