Chương 29: Tiếc nuối

Ầm…..

Một âm thanh kinh khủng nổ ra, Minh Tú, Thanh Hải chợt nhìn về phía vụ nổ. Cảm nhiễm giả thân thể hùng tráng, nhưng không có đầu, bất lực ngã xuống đất, kế bên nó xuất hiện một chìa khóa màu lam, hai trái táo, một quyển sách kỹ năng. Còn nhìn lại Deadpool cơ thể bị chém ngang eo, mặt đã bị nát một bên, cánh tay cũng bị mất một cái.

- Nhóc con, cậu mà lấy đi thì để cậu nhỏ lại cho ta hưởng dụng nha.

Deadpool đang nằm bất động, chợt mở miệng ra nói, một bóng người như ân như hiện, từ từ hiện ra. Công Tài đứng cứng đờ ngay đó, hắn đang khom người định chạm vào sách kỹ năng, mồ hôi tuông như mưa, khiến áo hắn ướt đẫm.

- Xin lỗi ngài! Tôi chỉ tiện tay nhặt giúp ngài, nếu ngài không muốn tôi có thể đi. Công Tài cười cười nói, hắn định dựa vào đám khói do vụ nổ, cộng thêm dị năng tàng hình, định chiếm tiện nghi. Nhưng không ngờ Deadpool lại phát hiện ra hắn.

- Cảm ơn! Nhưng tôi không cần giúp.

Không biết từ lúc nào, Minh Tú đã xuất hiện trước mặt Công Tài, hắn không nói nhiều, đưa tay nhặt tất cả trang bị bỏ vào túi không gian.

- Nhóc con! Mau mau lấy kim giá lại vết thương giúp ta mau, ta cần bác sĩ. Ta sắp chết rồi cậu có biết không, không nên vì mấy món nhỏ đó mà quên có một người sắp chết ở đây sao. Deadpool miêng liên tục u oán nói.

- Cảm ơn ngài rất nhiều! Minh Tú thật không muốn đùa giỡn quá nhiều, tình hình trước mắt hắn vẫn còn trong nguy hiểm.

- Nếu lần sau muốn giải quyết nhu cầu sinh lý thì kêu ta, ta Bj rất giỏi nha, bái bai. Deadpool liên tục nói, đưa hai tay lên trán, chào tạm biệt, rồi từ từ biến mất.

Mình Tú thở dài, thật sự hắn không muốn triệu hồi Deadpool vì thời gian CD quá dài 30 giờ. Những lần trước bọn hắn gặp nguy hiểm muốn mạng, hắn vẫn không có ý định triệu hồi Deadpool ra. Nhưng tình thế bây giờ quá nguy cấp, tình hình đã vượt qua tầm khống chế của hắn, hắn súyt nữa mất mạng, Khả Nhi, Khả Vân, Minh Ngọc lại hôn mê. Nhân lực, thực lực đã không đủ để chiến đấu và sống sót.

- Ngày mai nếu anh còn ở đây, chúng ta sẽ nói chuyện một chút. Minh Tú nhìn Công tài với ánh mắt băng lãnh, trầm giọng nói.

- Anh không ở đây dưỡng thương sao. Bây giờ, anh đi ra ngoài quá không an toàn, ở đây có mọi thứ anh cần để dưỡng thương. Công Tài buộc miệng nói.

- Anh nghĩ chổ anh an toàn? Minh Tú liếc nhìn Công Tài một cái.

Công Tài cứng họng không nói được một lời. Khả Vân được Ngọc Trinh, Mộng Kiều dìu đi tới.

- Cô không sao chứ! Minh Tú lo lắng hỏi.

- Không chết được. Khả Văn giọng lạnh băng nói.

- Đi thôi! Minh Tú thở dài nói.

Thanh Hải tiến lên dìu hắn đi, năm người từ từ biến mất vào bóng đêm, để lại một đám người đứng đó không dám cử động, cũng không nói một lời.

Chiến đấu với Tinh Anh Chiến sĩ Cảm nhiễm giả vô cùng tiêu hao thể lực, tinh thần. Thể lực của Minh Tú lúc này cũng chỉ còn lại 3 điểm, tinh thần thì càng hỏng bét hơn chỉ còn 1 điểm, hắn cảm thấy trời đất như muốn quay cuồng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể ngất xỉu.

Vừa đi được một đoạn toàn thân hắn đổ mồ hôi, sắc mặt tái nhợt. Khả Vân nhìn qua hắn, tỏ ý hỏi thăm, Minh Tú chỉ gật gật đầu, ý nói mình không sao, vẫn có thể đi tiếp được.

Thương thế của cô cũng không khá hơn hắn bao nhiêu, hiện không cách nào tiếp tục chiến đấu được nữa, nếu gặp nguy hiểm bất ngờ, thì họ chỉ có thể dựa vào Thanh Hải, một con hàng không ai dám tin tưởng, giao phó mạng sống của mình cho hắn.

Tuy nhiên, do Khả Vân đã học được công pháp Thanh Liên Băng Sương quyết, linh khí cũng đang từ từ vận chuyển, ôn dưỡng thương thế cho cô, hiện cô đã Lv.9, chỉ cần cố gắng chút nữa sẽ đạt đế Lv.10 không xa.

Bọn người Minh Tú vừa về tới nhà, Kế Ân đã tiến lên nói với bọn họ:

- Mọi người đã về, anh với chị không sao chứ.

Bọn Mặc Tài lo lắng nhìn hai người Minh Tú và Khả Vân, là hai chủ lực của nhóm, nếu hai người có bị gì thì bọn họ cũng sẽ không thể nào sống yên ỗn ở thế giới này.

Hai người Ngọc Trinh và Mộng Kiều vừa đến nơi, liền ngồi bệch xuống đất, vừa vui mừng vừa lo sợ.

Vui vì họ đã thoát khỏi qua một tràn tại nạn tưởng chừng như đã chết, hiện tại hai cô đã có thêm hi vọng để tồn tại.

Sợ vì các cô đã chứng kiến, nhận biết được địa ngục trần giang là như thế nào, thú tính của con người ra sao, các cô sợ sẽ một ngày sẽ bị lọt vào tay bọn ác quỷ đó lần nữa.

Hai cô cùng hâm mộ nhìn qua Khả Vân, đều là con gái, nhưng hai cô chỉ có thể ngưỡng mộ ngước nhìn, hai cô tự ti nhìn lại bản thân mình.

Hiện tại thế giới biến dị càng ngày càng nghiêm trọng, thú tính con người càng ngày càng giải khai. Con người vừa chiến đấu với xác sống, thú biến dị, lại phải đề phòng nhân loại, đồng bạn của mình, nhân tính hiện giờ quá rẻ mạc. Ngoài ra, còn phải tìm thức ăn, tìm nước uống, tìm chổ ở, nhu cầu cơ bản của con người hiện giờ quá khó khăn để đảm bảo, chúng đã phóng đại gấp 10 lần lúc chưa mạt thế.

Minh Tú gật gật đầu nhìn Kế Ân, đi vào trong phòng ngủ, liền ngã lên giường hôn mê.

Mọi người sợ hãi, lo lắng nhìn hắn nằm trên giường, Minh Trung lo lắng hỏi:

- Anh ấy không sao chứ.

- Anh ấy không sao, chỉ quá kiệt lực mà thôi. Khả Nhi đâu rồi, sao không thấy em ấy. Khả Vân lạnh nhạt nói, nhìn một lúc không thấy Khả Nhi cô vội hỏi.

- Chuyện là như thế này chị! Kế Ân nhìn cô áy náy nói, kể lại từ đầu chuyện lúc hai người bị tách ra.

- Mọi người tự chia ca ra canh gác đi, tôi đi nghĩ ngơi, có nguy hiểm gì, nhớ báo động, không được tự ý một mình hành động. Khả Vân cũng nhẹ nhàn thở ra, nói một câu, sau đó, từ từ đi vào một căn phòng khác.

- Chúng ta chia ca nhau canh gác đi, cứ hai tiếng xoay ca một lần, trước tiên là Minh Trung và Mặc Tài, sau là Kế Ân với Ngọc Trinh, cuối cùng tôi và Mộng Kiều. Mọi người có ý kiến gì không? Thanh Hải bước lên, nghiêm túc nói.

Mọi người ngơ ngác nhìn hắn, đây không như bình thường nha, Thanh Hải cũng có lúc nghiêm túc như vậy. Tuy nhiên, không ai dám phản bác, Kế Ân thì không quá quan tâm đến vấn đề này, và Thanh Hải cũng lớn hơn hắn, nên Kế Ân cũng không có ý tranh tiếng nói với Thanh Hải.

….………………………………

- Thật là thoải mái!

8:05 am, Minh Tú mở mắt ra vươn vai, tuy cơ thể còn đau nhức, nhưng còn sống là còn thoải mái.

- Anh đã dậy, tụi em có nấu nước ấm, anh vào tắm đi cho khỏe, nếu anh cần người kỳ lưng thì nói em.

Mộng Kiều nghe thấy tiếng động trong phòng, liền vui mừng chạy tới nói, khi nói đến kỳ lưng giúp hắn, hai má cô ửng hồng, tỏ vẻ ngượng ngùng, khiến bất kỳ nam nhân cũng phải nhìn không rời mất.

- Hừ, một người sẽ làm không tốt lắm, nếu anh cần, em sẽ sẳn sàng giúp anh tắm rữa. Phía sau, một âm thanh nữ nhân thẹn thùng vang lên, Ngọc Trinh da trắng như tuyết, mặt tròn đáng yêu, nhẹ nhàn đi đến giường hắn, ưởng cặp ngực của mình lên, ngồi xuống nói.

- Em nữa, em nữa, nếu không anh cần, để em bù vô cho đủ số. Chợt một âm thanh trong trẻo tràn đầy sức sống vang lên.

- Khả Nhi không được làm loạn. Khả Vân tức giận, trừng mắt nhìn Minh Tú, cố gắng giữ Khả Nhi lại, đang có ý định lao tới Minh Tú.

- Ông trời ạ! Thế giới thật bất công mà, mới sáng sớm đã ăn một đống cơm chó rồi, ta cũng muốn nha, tại sao, tại sao ta đẹp trai thế này, vẫn không có ai để ý đến ta.

Thanh Hải đang ngồi gặm bánh mì, nhìn vào phòng Minh Tú, tức giận, nghiến răng, nghiến lợi nói. Bọn Mặc Tài thì hâm mộ nhìn, cũng dậm chận buồn bực, anh mắt ao ước được một lần được chúng nữ thị tẩm. Thế giới đã biến dị, đã không còn pháp luật ước thúc, nhiều vợ sẽ không còn là vấn đề quá lớn.

- Vì anh quá yếu! Kế Ân ngồi bên cạnh châm chọc nói.

- Được lắm, cái thằng nhóc này, hôm này em muốn chết phải không. Thanh Hải khó chịu xoay qua tức giận nói.

- Anh muốn thử. Kế Ân cười nói, nắm đấm hắn co lại, điện quang bắt đầu lưu chuyển.

- Khụ khụ, hôm nay anh mày bệnh với anh cũng không chấp nhất trẻ con, hôm nay anh bỏ qua cho mày, không có lần sau đâu nha. Thanh Hải khựng người lại, liên tục ho khan, tỏ vẻ tức giận nói, sau đó tiếp tục gặm bánh mì.

- Mọi người bình tỉnh, bình tỉnh tôi tự làm được rồi. Minh Tú hoảng hốt khi ánh mắt của hắn chạm vào ánh mắt đầy hâm dọa của Khả Vân.

Hắn lấy tay xoa huyệt thái dương của mình, hắn trong lòng tiếc nuối, nhưng vẫn phải nói từ chối. Hơn 20 năm đời trai chưa một lần yêu ai, chưa gần nữ giới, hôm nay có cơm dâng tới miệng, hắn lại không dám ăn, ai có thể thấu nỗi bi ai này. Còn chị đại ở đây, lại thêm Khả Nhi, hắn không muốn làm xấu trước mặt họ.

- Vậy được rồi, bọn em ra bếp đợi anh. Ngọc Trinh, Mộng Kiều trên mặt tỏ vẻ mất mát, tiếc nuối nói.