Chương 17: Cứu người

- Cứu tôi ! Cứu tôi ! Chợt có âm thanh kêu cứu sau xe vọng lại.

- Là một nam một nữ lúc nãy. Khả Nhi xoay ra sau xe nhìn.

- Có cứu không anh, Kế Ân lo lăng hỏi,

- Không cứu, đi thôi. Minh Tú lạnh nhạt nói.

Một người bỏ đồng bạn, một người càng ác liệt hơn, giẫm đạp mạng sống đồng bạn của mình, họ không đáng cứu.

Tiếng kêu cứu còn vang vọng phía sau, sắc mặt mọi người khá khó coi, nhưng họ biết những người này không đáng cứu.

Hú hú……

Một tiếng chó hú vô cùng thê lương, không cam tâm vang lên làm bọn Khả Vân hoảng sợ. Bọn họ cùng nghĩ tới, con chó đen lúc nãy, có lẽ nó đã chết, đây là tiếng kêu lần cuối của nó.

- Nơi này không thể ở lâu! Nhanh lên, vượt qua chúng. Minh Tú tái mặt, kêu lên.

Khả Vân không nói nhiều, nhấn ga, đụng bay mấy con xác sống cản trước mặt, vượt qua con đường, chạy vào Phú Mỹ Hưng.

- Vào siêu thị MiniStop, chúng ta cần thêm thức ăn. Chạy xe được một lúc, vào khu vực Phú Mỹ Hưng, Minh Tú thấy một siêu thị mini, hắn kêu mọi người chạy vào lấy thêm thức ăn. Lúc trước tại quán làm thêm của hắn, không lấy được bao nhiêu thức ăn, hiện nơi này cũng khá an toàn, hắn cần đủ lương thực.

- Kế Ân và Khả Nhi, Thanh Hải vào siêu thị lấy thức ăn, tôi và Khả Vân sẽ qua bên tiệm thuốc lấy thuốc, đây là những nhu yếu phẩm chúng ta cần dùng. Minh Tú suy tư một lúc lại đưa thêm mệnh lệnh. Mọi người không nói nhiều nhanh chóng làm nhiệm vụ của mình.

Vào tiệm thuốc, cách MiniStop không xa, bên trong tiệm thuốc có hai nhân viên công tác đã bị biến thành xác sống, Khả Vân nhẹ nhàn lao lên chém giết. Minh Tú cảnh giới xung quanh, nhìn một vòng không phát hiện điều gì khác thường, liền nhanh chóng vọt tới tủ thuốc, đem các loại bông băng, thuốc đỏ, thuốc kháng sinh đều cho vào balo. Balo là lúc trước tại nhà Khả Vân mang theo, theo kế hoạch bọn họ sẽ đi giết xác sống thăng cấp và lấy thêm lương thực. Tuy mọi việc có lệch ra khỏi quỷ đạo, nhưng mục tiêu vẫn phải thực hiện.

- Cứu mạng! Cứu chúng tôi với!

Đang đi ra khỏi tiệm thuốc, thì hai người Minh Tú, Khả Vân nghe tiếng kêu cứu, họ nhìn xung quanh thì thấy, đối diện có một quán cà phê NewLife, phía trên lầu cửa kính có ba nhân viên đang nhìn về phía họ kêu cứu, phía dưới có hơn mười con xác sống đang đi qua đi lại. Nghe tiếng thanh niên kêu lên, lại có thêm một đám xác sống tụ tập đến quán, bọn họ tái mặt, không dám mở miệng tiếp.

Minh Tú chợt trầm mặc, lực hành động của tang thi thập phần chậm chạp, nhưng số lượng lại đông đảo, làm người ta không cách nào chạy thoát. Đáng sợ hơn chính là ai cũng hiểu rõ ràng chỉ cần bị xác sống tổn thương một chút da thịt cũng sẽ bị lấy nhiễm trở thành xác sông mới, không có thuốc nào cứu được.

- Anh định cứu họ sao, tổ đội chúng ta đã đủ năm người, thêm người càng thêm gánh nặng, huống chi chúng ta không biết họ như thế nào. Khả Vân nhìn hắn đang trầm mặt, thì cô đã hiểu hắn muốn gì, cô chỉ đưa ra một số cân nhắc cho hắn quyết định.

- Về sau, bọn xác sống càng ngày càng tiến hóa, chúng ta cần thêm lực lượng, năm người chúng ta, sẽ không thể nào chiến thắng hoàn cảnh ác liệt như lúc nãy. Giả sử lúc đó, chúng ta có một đội quân thì sao. Việc nhân tâm chúng ta không thể nào tránh khỏi, tránh được bây giờ, không thể tránh được tương lai. Minh Tú ánh mắt kiên định, nhìn về phía bọn họ nói.

- Anh là đội trưởng, anh quyết định, tôi không ý kiến. Khả Vân nhẹ nhàn nói.

- Vậy thì đi cứu họ. Minh Tú rút ra thanh katana lao tới, Khả Vân rút kiếm đi theo sau.

Hiện tại, tốc độ của Minh Tú trên 40 điểm, đã gấp bốn lần tốc độ người bình thường, cộng thêm bọn xác sống chậm chạp, chỉ một đường kiếm đã kết liễu một đầu, Khả Vân cũng không hề kém cạnh hắn, nhẹ nhàn vung kiếm chia xác sống làm hai nữa. Cứ như thế từng đầu xác sống bị giết chết dưới sự liên thủ của hai người, chỉ chốc lát đều bị hai người xử lý.

- Thật lợi hại!

Ba người nhân viên nhìn hai người Khả Vân tung hoành trong đám xác sống, bọn họ trong mắt hiện lên một nét ngưỡng mộ, khẽ kinh hô.

- Ba người xuống đi, xác sông đã bị xử lý. Sau khi xử lý đám xác sống xong, hắn kêu ba người nhân viên đi xuống.

- Cảm ơn anh và chị đã cứu tụi em. Một thanh niên nhỏ con, gương mặt thanh tú, hứng hỡ cùng ánh mắt hâm mộ đi tới liên tục cảm ơn hai người.

- Không có gì, hiện tại, ba người đã an toàn, nhưng thế giời này sẽ không an toàn, nếu các cậu muốn sống thì phải chiến đấu, không ai bảo hộ mình được mãi, mọi người hiểu ý tôi chứ. Minh Tú nghiêm mặt nói.

- Chào anh, em tên Mặc Tài, bạn này tên Ngọc Trung, bạn này tên Minh Ngọc, nếu bọn em giết xác sống, sẽ mạnh mẽ giống anh sao. Mặc Tài hưng phấn hỏi.

- Anh tên Minh Tú, chị này tên Khả Vân, điều em nói là chính xác, mọi người cứ tưởng tượng đây là đang chơi game đi, giết quái thăng cấp, đi nhặt đồ mạnh lên, nhưng có một đều chết là chết, sẽ không sống lại như game. Minh Tú gật đầu nói.

- Bọn em đi nhặt lại gậy tân thủ đi, đó là vũ khi để các em thăng cấp, nếu các em muốn đi theo anh thì phải chiến đấu, nếu không muốn, các em có thể lưu lại nơi này, đối diện có MiniStop có thể đủ các em trụ được vài tháng. Minh Tú nhìn lên tay họ không cầm theo gậy tân thủ, nên thẳng thắng nói ra điều kiện, hắn không thể mất thêm nhiều thời gian nữa.

- Em theo anh. Mặc Tài không suy nghĩ nhiều liền đồng ý, vội vàng chạy lên gác nhặt lại cây gậy tân thủ của mình, Ngọc Trung và Minh Ngọc hai người thì phân vân, họ vẫn còn sợ bọn xác sống, không dám chiến đấu.

- Được rồi đi thôi, anh sẽ đưa hai em đến MiniStop, còn những việc sau này hai em nên cố gắng sống sót. Minh Tú thương tiếc nhìn hai đứa nhóc này, tại địa ngục này, không có nơi nào an toàn, lực lượng mới là an toàn nhất. Đúng là thức ăn có thể duy trì vài tháng, nhưng họ có thể sống sót được vài tháng đó không là một chuyện khác, nhưng hắn sẽ không bắt buộc hay miễn cưỡng ai đi theo nghe lệnh của mình.

- Anh ơi! Quân đội, chính phủ có vũ khí hiện đại hóa, chúng nó tuyệt đối không phải là đối thủ. Chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ chính phủ cứu viện không phải là tốt rồi sao? Minh Ngọc rụt rè vấn đạo nói.

- Anh không biết chính phủ hiện giờ như thế nào, quân đội hiện giờ ra sao, anh chỉ tin vào chính anh. Em có thể đợi, đồ ăn thức uống đầy đủ, anh cũng thanh lý đám xác sống rồi, em có thể an toàn. Thôi thời gian không còn sớm, đi thôi. Minh Tú nhìn sắc trời, lo lắng, thúc dục ba người đến siêu thị, hai người Minh Ngọc vội nhận gậy tân thủ từ tay Mặc Tài rồi chạy theo.

- Ồ, mới tìm ba thằng đệ mới hả, anh tên Thanh Hải lại đây anh sẽ bảo hộ bọn em, có anh ở đây đừng sợ, ha ha... Thanh Hải đứng đợi trước siêu thị thấy ba người Mặc Tài đi ra khỏi xe, hắn hưng phấn đi lên thể hiện, trên tay hắn hiện lên một quả cầu lửa nhỏ bay lơ lững trên lòng bàn tay, tỏ vẻ đắc ý.

- Oa, anh thật lợi hại, anh sẽ bảo hộ bọn em thật chứ. Bọn Mặc Tài ánh mắt hâm mộ nhìn quả cầu lửa trên tay Thanh Hải.

- Hai đứa nhóc này sẽ ở lại siêu thị đợi chính phủ đến cứu, nếu cậu đã có lòng vậy ở lại đi. Minh Tú ghét bỏ nhìn Thanh Hải đắc ý, hắn tiến lên nói.

- Cái gì ? Thanh Hải nghe xong sắc mặt tái nhợt, thân thể run nhẹ lên, hắn cảm thấy hoảng sợ.

- Thật xin lỗi hai em, anh cũng muốn bảo hộ hai đứa lắm, nhưng anh sống là người của đại ca, chết cũng là người của đại ca, anh không thể bỏ mặt đại ca được. Thanh Hải gượng cười nhìn ba người ấy náy nói.

- Anh, đã lấy xong rồi. Kế Ân và Khả Nhi đi ra khỏi cửa nói.

- Vậy đi thôi. Minh Tú không nhanh không chậm đi ra sau xe ngồi, bọn Khả Vân cũng lên xe, Mặc Tài cũng rụt rè chạy theo, để lại ba người Thanh Hải trợn mắt há hốc mồm.

Tiếng ga nổ lên, Thanh Hải vội hoàn hồn chạy xe lại, một cỗ cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng ba người, đã không có cường giả bảo hộ, ở trong thế giới mà xác sống tràn đầy trên đất, bọn hắn đối với vận mệnh tương lai tràn ngập cảm giác thập phần mê mang.