Chương 4: Tiểu Bạch

Vạn Lăng đợi đã lâu,nước trong ấm trà đã lạnh, hai người vốn là không có ý định uống, chỉ để đó cho có lệ, lòng bàn tay vuốt ve lớp hoa văn xuôi theo miệng chén trà, ánh mắt băng qua bàn nhỏ dừng ở trên thân người ngồi đối diện kia.

Đường Tiểu Ngư hôm nay mặc một chiếc áo choàng màu trơn, áo khoác có họa tiết hồ điệp, nàng dung mạo cũng không xuất chúng, cũng chưa từng trang điểm, thanh thang quải diện cùng trong miếu trai cơm đồng dạng, nhưng cẩn thận nhìn liền có thể phát hiện nàng kỳ thật có phần nổi bật, chu sa điểm mắt, tựa như cây trâm ở trên búi tóc khảm ngọc tảo ánh bảy sắc, như bộ đồ uống trà mạ vàng, trên chân cặp giày kia thêu đám mây xuyết châu, bởi vậy liền biết nàng cũng là yêu cái đẹp, người khác cầu mộc mạc thanh túy, Đường Tiểu Ngư lại không mị nhã, nàng trắng trợn mộ tục.

Nghĩa muội mình làm việc rất chi bình thường, thường thường tránh xa đao kiếm, mọi người nói Đường Tiểu Ngư nữ tử này chính trực, Vạn Lăng thì xem thường, nghĩa muội của nàng trong lòng có cân đòn, ai đúng ai sai tự có phán đoán suy luận cùng chính tà không liên quan.

Mượn giống sinh con còn muốn chém đứt quan hệ phụ tử, cái này làm trái luân lý, duy nhất Đường Tiểu Ngư mới có thể làm thành.

" Tiểu Ngư, xin ngươi lại giúp tỷ một lần." Vạn lăng cả một đời không có cầu xin ai, vì sinh con nàng hạ thấp bản thân cầu người, hiện tại là lần thứ hai.

Đứa nhỏ này nhất định phải đánh đổ huynh đệ, chống lại phụ tử, Vạn gia lúc này không giống ngày xưa, nàng cùng cha Hổ Tử đều nếm qua một bàn tay không vỗ nên tiếng, không muốn để hài tử dẫm vào con đường này.

Vạn Lăng thái độ khiêm nhường, làm người ta không đành lòng: " Cho ta suy nghĩ lại." Sau một trận trầm mặc, Đường Tiểu Ngư rốt cục mở miệng.

" Được, ngươi muốn bao lâu, ba ngày sau, không, hai ngày được hay không."Thấy đối phương buông lỏng miệng, Vạn Lăng trong lòng vui mừng, liền liên tục không ngừng truy vấn, nàng là thật gấp, lần trước cơ hội có thể nói là ngàn năm có một.

Loại kia có thể gặp nhưng không thể cầu, nàng nghĩ phải lập tức bắt đầu tìm, bất cứ nơi nào nàng đi, mò kim đáy biển nhưng đều cần thời gian.

" Muội muội, ngươi cho ta một lời chắc chấn."

" Ta ngày mai trả lời ngươi."

" Được, được, được. "

Vạn Lăng kích động phấn khích, chỉ cần Đường Tiểu Ngư đáp ứng, nàng liền không sợ. Nỗi lòng lo lắng vơi đi một chút, Vạn Lăng lại cùng tỷ muội của mình nói chuyện một lúc, rồi mới từ tiểu viện ra.

Lúc này sắc trời đã tối, xe ngựa trước sau treo đèn lồng sáng hai chữ Vạn, Vạn Lăng nhìn qua nam nhân đang ôm hài nhi chờ đợi đã lâu tại cổng, gương mặt cương nghị khi nhìn nàng tràn một mảnh nhu tình. Nàng để tiểu Bạch cùng Đường Tiểu Ngư dừng bước, quay người bước dài qua cửa, ba bước thành hai đi qua chỗ nam nhân đang chờ.

Nam nhân họ Triệu, tên Sơn Hà, ở rể Vạn gia mười năm, bởi vì không sinh được con nối dõi, cha mẹ kém chút đem Sơn Hà đuổi đi, nhưng vợ chồng bọn họ tình cảm sâu đậm không muốn chia lìa, Vạn Lăng vụng trộm mang theo trượng phu tìm kiếm hỏi thăm danh y khắp nơi, tiếc rằng căn bản lúc trước bị tổn thương, đến thần tiên cũng vô lực hồi xuân.

Vạn gia không thể không có con nối dõi, không còn cách nàng chỉ có thể đi đến mượn giống.

Cha mẹ rất vui, dự định tại Tào bang tìm lấy một hán tử thân thể khoẻ mạnh, Vạn Lăng không muốn Sơn Hà khó xử, bác bỏ đề nghị này. Nàng nhìn trúng một đứa trẻ ở Lâm huyện , vốn cho rằng đề phòng vạn nhất, lại suýt nữa rơi vào trong bẫy, may mắn được Đường Tiểu Ngư trượng nghĩa tương trợ, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Đưa tiễn Vạn Lăng, Đường Tiểu Ngư không khỏi nhớ tới chuyện xưa năm đó, khi đó nàng cùng tiểu Bạch vừa tới Sơn Lâm trên trấn mưu sinh, quầy mì lúc đó cất bước gian nan, trời tờ mờ sáng mình liền đi ra bờ sông chờ cá, rảnh rỗi cùng ngư dân tám chuyện nhưng ngoài ý muốn nghe được chuyện liên quan tới Vạn gia.

Nàng bất quá là nghe chuyện bát quái tiêu hao thời gian, Đường Tiểu Ngư rất thưởng thức người phụ nữ mạnh mẽ, hiểu rõ chuyện của Vạn Lăng, nàng xuất phát từ nội tâm bội phục nữ nhân này dựa vào hai tay chính mình trọng chấn gia nghiệp. Nhưng mà dạng nữ nhân cứng cỏi này, lại bởi vì không cách nào sinh con bị mấy cái lão già không biết xấu hổ chèn ép, Đường Tiểu Ngư vì Vạn Lăng cảm thấy không cam lòng, chẳng lẽ không có con liền không thể làm đà chủ gánh một phương! Những nam nhân tâm địa xấu xa kia không tự kiểm điểm mình vô năng, lại vẫn hợp mưu đặt bẫy, lấy cớ đến bắt gian tại giường, nhìn Vạn Lăng không còn mặt mũi!

Đường Tiểu Ngư không thể nhịn, cũng chính là hai chữ ' không đành lòng ', để nàng một cước bước vào vũng bùn Tào bang.

Cũng may trời không mù mắt, phúc họa tự phân, Đường Tiểu Ngư vạch trần âm mưu, đắc tội mấy cái lão già Tào bang, từ đó được Vạn gia che chở, nàng liền có thể đặt chân vững vàng tại mảnh đất này, chui từ xó xỉnh tối tăm đến giữa đường lớn náo nức nhất .

Tào bang , đối với nàng còn hữu dụng, còn Vạn Lăng nàng rất coi trọng.

Đều là nữ tử, nói cho cùng mình và Vạn Lăng cùng ngồi trên một chiếc thuyền, nàng muốn sống yên tại thế giới này, giúp Vạn Lăng mượn giống sinh con là việc bắt buộc phải làm.

Nhưng ứng cử viên thích hợp ở đâu?

Đường Tiểu Ngư cũng không biết, chỉ biết một chữ, khó. Cho dù nàng có ngồi đến bình minh cũng chưa chắc có thể lập tức nghĩ ra cái kế sách vẹn toàn, nhưng nàng chính là không tự chủ được rơi vào trầm tư.

Đảo mắt trăng đã lên giữa bầu trời, sau khi giặt hết đống quần áo Tiểu Bạch đạp trên ánh trăng đẩy cửa phòng chính, hắn vừa vào nhà liền nhìn thấy Tiểu Ngư đang chống cằm ngẩn người, lông mày tinh túy nhíu thành một đường .

Ngọn nến trên bàn đã cháy gần hết, bên trên bấc đèn vẫn còn một ngọn lửa nhỏ phát ra ánh sáng mờ ảo, đưa nàng bao phủ giữa ánh sáng và bóng tối .

Nàng ấy vì chuyện gì buồn rầu đến đêm còn chưa ngủ?

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm thê tử một lúc lâu, cuối cùng, yên lặng thở dài quay người đem cửa phòng đóng lại.

Trái tim vốn đã khó chịu của hắn, theo người kia chau mày càng giống khối chì một đường chìm xuống dưới, sự xuất hiện của Vạn Lăng giống như một hồi chuông cảnh báo, nhớ tới lời nhắc nhở của phụ thân từng nói, một khi tuổi tròn mười tám tuổi, thí luyện chân chính liền sẽ bắt đầu.

Còn có ba tháng nữa, bọn hắn liền tới mười tám tuổi.

Vô luận Vạn Lăng đến để làm chuyện gì, đều cùng thí luyện có quan hệ lớn, sau khi kịch bản bắt đầu hắn liền sẽ triệt để trở thành nhân vật trong chuyện, không thể lại lợi dụng thân phận mang đến lợi ích cho Tiểu Ngư, còn rất có thể sẽ liên lụy nàng

Làm sao bây giờ .

Tiểu Bạch hai tay đặt trên cửa mặt ủ mày chau, cảm xúc phức tạp tràn đầy trái tim, hắn muốn Tiểu Ngư có thể sống sót trải qua thí luyện, lại lo lắng bởi vì mình vô duyên vô cớ làm nàng không thể cứu vãn được. Hắn vốn không nên đến đây, nhưng tiểu Bạch chống cự không nổi sự cám dỗ của việc sớm chiều chung đụng , vừa nghĩ tới chỉ có hai người gắn bó lương tựa vào nhau, hắn liền mất lý trí, hắn muốn ở bên nàng bất luận là với cơ thể nào.

Đều nói tham lam oán giận đều là tâm ma, tiểu Bạch vì tâm ma khống chế, ngọt qua đi là vô tận đắng chát, những sự sợ hãi, chờ mong, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau.

Ngày qua ngày giống như tàng đá ngàn cân đè xuống, hắn đều muốn ngạt thở.

Hắn thật sợ, cũng thật hận.

Vận mệnh bọn họ vốn không nên như thế, nếu như không có tai nạn ngoài ý muốn kia, Tiểu Ngư chính là một thế Trường An.

Tiểu Bạch hận vận mệnh bất công, hận thủ phạm đã gây ra mọi thứ, hắn không chỉ có một lần động đậy đem những suy nghĩ muốn giết người kia nghiền thành tro .

Sau đó hắn cũng xác thực thay đổi hành động, những suy nghĩ điên cuồng, tàn nhẫn, ngang ngược kia đã bị cha hắn chôn sâu.

Nhớ tới đoạn quá khứ kia không thể để mọi người thấy, Tiểu Bạch trước mắt thoáng chốc đỏ tươi, là màu của máu, đại biểu sinh mệnh hắn lại bắt đầu! Tiểu Bạch trong đáy lòng giật mình một cái, vội vàng đem thần chí kéo trở về, không thể, không thể hận, sẽ bị phát hiện, sẽ liên lụy Tiểu Ngư.

Tiểu Bạch cuống quít bình ổn tâm trí, đem đoạn quá khứ kia che giấu kĩ, hắn không thể bị phát hiện, tuyệt đối không thể. Hồi lâu sau, miễn cưỡng ổn định nỗi lòng, sắc mặt trắng bệch đi vào bên cạnh Đường Tiểu Ngư.

Ánh nến chập chờn một sáng một tối, nàng ở ngay bên cạnh chỉ cần dơ tay là thể đụng đến, chỉ như vậy thôi liền đủ để đem những cơn sóng bão đập tan, tiểu Bạch tĩnh lặng nhìn nàng, trong lòng phảng phất như được uống một bát canh đường, hết thảy đều bởi vì nàng mà bình tĩnh lại.

Hắn có bệnh, nàng chính là thuốc.

Bọn hắn vốn nên an an nhàn nhàn, giống như bây giờ vậy, yên tĩnh thoải mái.

Tiểu Bạch nghĩ đến liền động tình, giống như thủy triều lúc trăng tròn. Hắn kìm nén không được khát vọng ham muốn từ tận đáy lòng, nhiệt độ ban đêm mát mẻ truyền qua lớp vải mỏng manh, rượu không mê người người từ mê. Hắn giống như con mèo trắng nheo lại mắt, chóp mũi cọ lên gò má ấm áp của nàng, thỏa mãn thở dài.

Hắn cầu không gì hơn thế.

Người trong ngực bị làm phiền, nhíu mày quay đầu trừng hắn, mang theo tia không vui phản chiếu trong con ngươi khuôn mặt si luyến của hắn, tiểu Bạch trong lòng trợt lạnh.

Không giống, bọn hắn không giống nhau, hắn nhìn thấy trong mắt nhỏ của Đường Tiểu Ngư tìm không thấy nhiệt độ, hắn là lửa còn nàng giống như băng.

Ngàn năm lạnh lẽo.

A , tiểu Bạch đáy lòng tự giễu cười khổ.

" Đến, ngươi sáng nay muốn nói cái gì." Nàng hỏi, giọng nói không mang theo một chút tình cảm nào.

Thanh âm không chút rung động giống như chậu nước lạnh dội xuống, đem hắn thoát khỏi những suy nghĩ ấm áp vừa nãy, mũi của tiểu Bạch chua chát, ủy khuất hít hít.

Nàng vốn là như vậy, vốn dĩ luôn luôn như vậy.

Đối đãi với mọi người luôn lộ ra một cỗ lãnh đạm, không muốn sa vào trong đó thanh tỉnh.

Tiểu Bạch vẫn biết coi như bọn hắn có ở gần nhau như thế nào, nhưng linh hồn lại như xa tận chân trời, Tiểu Ngư thực chất bên trong tỉnh táo sắc bén như đao, quấn hắn máu me đầm đìa, đến cuối cùng là tự hắn đa tình.

Hắn là Tiểu Bạch a, đoạn tình cảm kia của bọn hắn, rất dễ bị tác động ngoại lực mà biến mất, yêu là không thể xóa nhòa, nếu là tuỳ tiện bị xóa bỏ, kia tính toán là cái tình cảm gì? Tiểu Bạch lại lâm vào cái suy nghĩ yêu và không yêu khó giải. Coi như thành vợ chồng, hắn vẫn không dám mở miệng hỏi, mình không có dũng khí trực diện hỏi rõ chân tướng, cho nên cả ngày chỉ lừa mình dối người.

Điều thống khổ nhất, chính là nhìn nhận giữa sự thật và dối trá, hắn tự dệt một cái kén, hoặc là phá kén thành bướm, hoặc là vây chết trong đó.

''Sao thế, ngươi mấy ngày nay đều hay thất thần như vậy''. Nàng thả mềm thanh âm, nhưng vẫn là không mang theo tình cảm.

Xem đi, một câu quan tâm hắn liền có thể đắm chìm trong đó, hắn thật sự có bệnh, còn bệnh không nhẹ; Đường Tiểu Ngư là giải dược cũng là rượu độc, Tiểu Bạch thật muốn ngậm lấy viên thuốc này, muốn đem nàng nuốt vào bụng, sau đó đời đời kiếp kiếp không phân ly, nhưng bọn hắn cuối cùng rồi sẽ tách rời, cầu mong gì khác cũng khó bất quá là một cái mỹ mãn.

Nhưng mà, mình sở cầu''mỹ mãn'' rất có thể là tự biên tự diễn, nhập vai quá sâu, Tiểu Ngư không thể rời khỏi nơi này.

Nàng cũng không phải tình cảm chân thành, bởi vì chín năm rời đi, bên người Tiểu Ngư không thiếu nam nhân.

Nghĩ đến những nam nhân kia nàng từng thích, tiểu Bạch vừa đố kị vừa giận, hai tay không tự chủ nắm chặt, nàng là của hắn, rõ ràng là mình đến trước, tại sao lại rơi vào tình cảnh như thế.

''Tê!''

''Đau quá!!''

Hai tay bị bàn tay như gọng sắt siết chặt sau lưng, nàng cũng không hoài nghi mình sau một khắc liền sẽ một phân thành hai, Đường Tiểu Ngư bị siết đến hô hấp không thông, thật sự là không hiểu nổi, mới vừa rồi còn nồng tình mật ý, hiện tại lại động kinh, cảm xúc thay đổi rất nhanh giống như Lâm Đại Ngọc, Đường Tiểu Ngư nhìn tiểu Bạch có chút bất mãn.

*Lâm Đại Ngọc một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng, nghĩa là tâm tình nhanh thay đổi.

''Tiểu Bạch, buông ra, ta đau!'' Nàng dùng lực nện vào ngực hắn, thùng thùng hai lần, tiểu Bạch vẫn lù lù bất động.

Đường Tiểu Ngư cắn răng dùng cả tay chân đẩy người, tự cứu không thành bị siết càng chặt hơn, nàng nhụt chí như quả bóng xì hơi gục đầu trên lưng hắn, phát hiện cơ thể hắn căng cứng như dây cung, còn có chút phát run.

''Ngươi làm sao phát run, không thoải mái sao?'' Nàng nghĩ đến tiểu Bạch thường hay mất ngủ, không khỏi lo lắng:'' Để cho ta nhìn xem.''

Đường Tiểu Ngư ôn nhu hỏi thăm, tiểu Bạch lại chỉ không ngừng ôm chặt nàng, như muốn hòa cùng một thể vĩnh viễn không chia lìa.

''Tiểu Bạch, có chuyện gì với ngươi vậy, ngươi buông ra chút, ta đau!'' Đường Tiểu Ngư ngửa đầu, không khí trong phổi đều bị chèn lại, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, nhưng nàng vẫn nhẫn nại nói: ''Ta ở đây, ngươi có chỗ nào không thoải mái?''

''Nói cho ta biết, đừng dọa ta, có được hay không.''

Đường Tiểu Ngư không keo kiệt miệng ngọt, một trận viên đạn bọc đường oanh tạc tuân xuống, thật có tác dụng, lực đạo trên lưng giảm mấy phần, nàng lập tức hớp một miệng lớn khống khí.

Còn không chờ nàng hít nhiều mấy hơi, Tiểu Bạch bỗng nhiên cả người nhào tới, hai người bịch một tiếng đụng vào trên chăn đệm.

Nặng! Đau! Cái tên hỗn đản này!

Đường Tiểu Ngư có thể tiếp nhận bạn lữ ngẫu nhiên phát bệnh, kia là tình thú, thế nhưng là lấy tư thế vặn vẹo giày vò eo nàng, quả thực không thể tha thứ!

Đau đớn đánh tan kiên nhẫn mỏng manh, Đường Tiểu Ngư nghiến răng nghiến lợi oán thầm, đánh vô dụng chửi cũng vô dụng, này là muốn như thế nào!

Nàng quyết tâm liều mạng, cong ngón trỏ lên, mắt phượng hướng dưới xương sườn hắn đâm một cái, lực đạo khá lớn.

'A!' Bên tai lập tức truyền đến tiếng kêu đau, nghe thấy liền biết rất đau.

Tiểu Bạch đau đến buông tay, Đường Tiểu Ngư chuyển khuỷu tay đẩy ra tường thịt đang bị đè ép của mình, ngay lập tức phản khách thành chủ, nàng từ trên cao nhìn xuống, bóp lấy cái cằm của hắn, buộc tên khốn này ngẩng đầu đối mặt với mình.

Đường Tiểu Ngư lạnh giọng hỏi: ''Nói! Có chuyện gì? Hôm nay không nói rõ ràng, liền lăn ra ngoài!

Tiểu Bạch hai tay che lấy vị trí dưới xương sườn, ánh mắt dao động, hai người đứng chỗ ngược ánh sáng, thần sắc hắn mơ hồ, Đường Tiểu Ngư khó mà nắm bắt, nhìn sắc mặt hắn như thường không giống dáng vẻ sinh bệnh, chỉ là hai đạo mày kiếm ở giữa nhíu chặt không tiêu tan, càng giống là tâm bệnh.