Chương 1: Bàn tay xấu

Được rồi, được rồi!

Đường Tiểu Ngư ngồi trên băng ghế trong khu vực hút thuốc của bệnh viện, bên tai vang lên tiếng gọi. Mùa hè ồn ào khiến đôi lông mày thâm thúy của nàng sâu hơn, tim phiền muộn không chỗ phát tiết.

Trước đó cãi nhau với cha mẹ ký ức vẫn còn vẫn còn sống động. Đường Tiểu Ngư nghĩ đến lời đề nghị cầu thân hoang đường trước đó, lại yêu cầu nàng trước khi kết hôn có hay không nên cùng nhi tử hàng xóm ở chung một chút?

Thật điên rồ!

''Ta cùng ai kết hôn, lúc nào kết hôn, là chuyện của ta. Các người chỉ cần biết đối tượng là ai, ta cũng không có mời các người đưa ra quyết định gì.''

''Thích hắn cũng là các người, nợ ân tình cũng là các người, dựa vào cái gì bắt ta đi trả?''

''Muốn con gái của mình lấy thân báo đáp, vậy thì sinh thêm một đứa a.''

Đường Tiểu Ngư làm cha mẹ á khẩu không trả lời được, đóng sầm cửa rời đi. Ba ngày sau, biết được tin người mẹ của nàng đã phải nhập viện vì thắt lưng bệnh cũ tái phát. Trong thời gian này tất cả đều là vị kia rất được cha mẹ yêu thích đi theo làm tùy tùng chiếu cố.

Đem người mẹ bệnh bỏ bê chiếu cố, nàng liền triệt để trở thành đứa con bất hiếu trong miệng người khác.

Nghĩ tới những thứ này, tim Đường Tiểu Ngư liền có một cỗ buồn bực đỉnh tâm đỉnh phổi, huyệt thái dương đau nhức giống như nổi trống thình thịch! Nàng thu hồi tay phải bóp mi tâm, vô thức thò tay vào túi, đầu ngón tay lướt qua tấm vải mềm mại đến tận cùng, nơi đó không có gì. Đường Tiểu Ngư giật mình, nàng chợt nhớ ra mình đã bỏ thuốc lá, bất đắc dĩ rút tay về đồng thời đưa tay gãi gãi hai gò má.

Thật phiền!

''Ầy .''. Một bàn tay xuất hiện đúng lúc trời mưa, đưa một bao thuốc lá đến trước mắt Đường Tiểu Ngư.

Nhìn thấy nhãn hiệu thuốc lá, nàng khẽ nhướn mày, chậm rãi nâng cằm lên, cách đó nửa bước, trên đường ranh giới giữa bóng cây và ánh nắng, một chàng trai trẻ bắt mắt đang nhìn nàng với một nụ cười.

Thanh niên dung mạo tuấn dật, ngũ quan tự nhiên rõ ràng. Mọi lỗ chân lông đều trong suốt, anh ta rất trắng, ánh nắng làm da anh ta sáng lên như ngọc trai.

''Tiểu Bạch !''

Chàng trai này chính là nàng tiểu trúc mã của cô, ứng cử viên con rể của cha mẹ cô. Đường Tiểu Ngư nhìn thấy hắn liền cảm thấy tức giận, ngữ khí cũng không thân thiện, nhưng nàng cũng không có ngay tại chỗ vung mặt rời đi.

''Tiểu Ngư .'', thanh niên xấu hổ cười khẽ, đôi đồng tử đen láy tràn đầy ấm áp, nhàn nhạt cười vẽ rồng điểm mắt ngũ quan linh hồn được phác họa bằng mực và cọ trở lên sống động, phảng phất như người trong bức họa toát lên tiên khí :'' Ta nghĩ ngươi đang ở chỗ này, quả nhiên vừa đến đã thấy.''

Lời nói có mấy phần quay đi quay lại trăm ngàn tư vị, quả thật bức tai, giống nam ni đi một đoạn bỗng nhiên thu tay chú định.

A~~

Chú định? Nghiệt duyên cũng là chú định a, Đường Tiểu Ngư đoán thầm.

''Anh đi chỗ nào mua?'' nàng nhận lấy điểu thuốc thưởng thức.

Thuốc lá của Đường Tiểu Ngư là một nhãn hiệu, sản lượng cực thấp, chỉ bán ở một thị trấn nhỏ ở Ý, nàng tự cho mình là loại thuốc này.

Hừ ! Dấu đầu hở đuôi.

Chàng trai trẻ thản nhiên ngồi vào cạnh Đường Tiểu Ngư, hai tay quy củ bày ở trên gối, anh ta nhìn nàng từ tốn nói :'' Bằng hữu tặng !''

Đường Tiểu Ngư nhíu mày :'' Ngươi hút thuốc ?''

Hắn lắc đầu.

''Hắn đưa cho ngươi làm gì ?'', hắn có biết hay không, loại chuyện này cố tình làm sẽ làm cho người khác khó chịu, nàng lại không phải là một tiểu cô nương, lại cũng không phải là người lãng mạn duy phấn sẽ bởi vì hắn tâm tâm niệm niệm đến khóc rống lên, là phim truyền hình dài tập lúc tám giờ, không phải nàng Đường!

Cùng với nàng chơi sáo lộ, còn non lắm!

Nhìn bộ dáng xấu hổ khi bị vạch trần của hắn, Đường Tiểu Ngư trong lòng cười lạnh, nhìn hắn một chút rồi quay mặt đi, không nói thêm gì.

Nàng không nói gì nữa, hắn cũng không biện minh, ha người ngồi lúng túng trong chốc lát.

Đường Tiểu Ngư bĩu môi, tâm oán giận nói : Mỗi lần đều là như thế, Nàng rõ ràng chĩa kim vào cọng râu, kết quả giống như đánh bông. Cha mẹ và Tiểu Bạch đều đối với Nàng thái độ kinh người không sai biệt, mỗi lần lời nói đến một nửa liền im bặt mà dừng, lại không chịu giải thích, Đường Tiểu Ngư không biết bọn hắn trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng nếu nàng muốn kết hôn, mọi thứ phải chấm dứt !

Nàng thu tầm mắt lại, hít sâu một hơi, nói :''Tiểu Bạch, cảm ơn ngươi những năm này một mực chiếu cô cha mẹ ta.'' Làm việc phải tiên lễ hậu binh, nàng lại không thích đối phương cũng sẽ không phủ nhận sự thực hắn chiếu cố phụ mẫu, nên nói lời cảm ơn vẫn phải nói.

''Không cần cảm ơn.''

''Nhưng là, tình cảm cảu ngươi ta đáp lại không được.'' Đường Tiểu Ngư quay sang, vô cùng nghiêm túc nhìn thẳng đối phương.

Nàng sẽ không cầm tình cảm của mình đi báo cáo ân tình, mọi thứ đều có nguyên nhân và kết quả, phụ mẫu ép buộc nàng xuất ngoại chính là nguyên nhân, và kết quả là không có người làm bạn.

''Vì cái gì, ta nơi nào không tốt ?''Tiểu Bạch hơi biến sắc mặt.

''Không phải vậy, cùng ngươi thật là xấu không quan hệ. ''

Tiểu Bạch nhếch môi mỏng, huyết sắc trên mặt bỗng nhiên rút đi, như bị rút khô linh hồn chỉ còn lại xác rỗng, hắn phẳng phất như nói với chính mình :''Thử một lần đều không thể a, chúng ta trước kia...''

''Thử cái gì? Nếu có thể thích đã sớm thích .'' Đường Tiểu Ngư cắt đứt lời nói của đối phương, đối mặt với hắn vì chấn kinh mà mặt trắng bệch, nàng cười một tiếng đắng chát, mang theo một tia mỉa mai khẩn cầu :''Tiểu Bạch, chúng ta là bạn cùng nhau lớn lên, đừng để bọn hắn bởi vì ngươi làm ta khó xử.''

Hùng hổ dọa người, không để nối thoát, Đường Tiểu Ngư luôn luôn như thế.

Người bên cạnh lại trầm mặc, nhếch môi mỏng khẽ run, hắn lại kiềm chế cảm xúc, nàng biết,Đường Tiểu Ngư hiểu mình nói nặng lời như thế nào, nhưng khoái đao mới có thể chặt đứt đay rối không phải sao.

Tiểu Bạch cúi đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng :''Ta biết, thật xin lỗi.''Đường Tiểu Ngư không nhìn được nét mặt của hắn, chỉ nghe được âm thanh kia mang theo nồng đượm ưu thương.

Kỳ quái!

Tim vì sao lại theo từng chữ hắn nói ra mà kéo đau?

Bọn hắn tình cảm rất sâu?

Đường Tiểu Ngư quay mặt đi chỗ khác, phớt lờ nỗi buồn không giải thích được. Có lẽ nàng chỉ bị ảnh hưởng bởi bệnh của mẹ mình nên cảm xúc có chút giao động mà thôi.

Nàng không thể vì Tiểu Bạch khổ sở liền thay đổi quyết định ban đầu, nên ngừng liền muốn đoạn tuyệt sạch sẽ.

''Khoảng thời gian này vất vả cho ngươi rồi, ta đã thuê một nhân viên điều dưỡng tại bệnh viện, Cù Tinh đã yêu cầu người giữ trẻ của gia đình cô ấy đến nhà ta trong hai tháng.''Đường Tiểu Ngư không muốn rơi xuống dùng người phía trước, không cần người hướng phía sau thành danh, nàng cũng không phải người vong ân phụ nghĩa :''Ngươi về sau có chuyện gì, cứ mở miệng, ta có thể giúp nhất định sẽ dốc hết toàn lực.''

''Được .''

Đường Tiểu Ngư quay qua Tiểu Bạch, một thân nhẹ nhõm, cản một chiếc xe taxi ở nối vào bệnh viện,dự định về nhà tắm đổi quần áo.

Thời điểm dó chính xác là 18:40 chiều.

Vào ban đêm giao thông không được suôn sẻ, đài phát thanh trên tàu đang phát sóng trực tiếp các điều kiện giao thông. Đường Tiểu Ngư dựa vào cửa sổ nghe báo cáo vào lúc 19h. Ngoài ý muốn vào lúc này giáng lâm, cự lớn va chạm ,nàng nháy mắt thành lăn trong ống khoai tây, theo xe hạ lên xuống điên đảo.

Xảy ra tai nạn xe cộ!

Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu Đường Tiểu Ngư rồi biến mất giống như lưu tinh xoẹt qua bầu trời đêm.

Đợi nàng ý thức được lần nữa không biết đã qua bao lâu, Đường Tiểu Ngư vừa mở mắt, trước mắt đen kịt một màu, thanh âm tức giận đột nhiên nổ tung bên tai, tựa như có người đứng bên chân ném một quả pháo đốt, phanh, hãi hùng khiếp vía.

''Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì, dùng toàn bộ lực lượng hệ thống để cứu nàng ư ?''

''Vâng, ta muốn cứu nàng .''Ngay sau đó một giọng nam trẻ tuổi kiên định trả lời .

''Người đều có mệnh, nàng đã khôn nhớ rõ tình cũ, ngươi còn si tâm vì nàng nghịch thiên không thành ?!''

''Ta mặc kệ, ta đổi cho nàng, ta nguyện vĩnh viễn không siêu sinh, chỉ cầu nàng sống .''

''Hồ nháo.''

''Ta chỉ là cho ngươi biết!''

''Dù là ngươi lần này triệt ngọn nguồn biến mất trong trí nhớ của nàng, ngươi vẫn muốn cứu a ?''

''Vâng.''

''Vi phụ không có lời nào để nói !!''

Bọn hắn đang tranh chấp, Đường Tiểu Ngư muốn mở miệng kêu cứu nhưng ý thức lại hung hăng bị đánh vào trong bóng tối.

Mà trong bóng tối cũng không yên tĩnh, chỗ ấy có một đoạn tin tức không ngừng lặp lại.

Nàng gọi là Đường Tiểu Ngư.

Chết bởi tai nạn giao thông ngoài ý muốn, vốn nên hồn quy Địa Phủ, nửa đường gặp phải một cái nhu cầu cấp bách chiêu hệ.

Nhiệm vụ này rất đơn giản, hộ tống con trai cảu hệ thống.

Kịch bản cụ thể: Không biết ngày sau bổ sung.

Nhân vật cụ thể: Trước mắt chỉ có con nhỏ của hệ thống, những người khác sau này bổ sung.

Địa điểm cụ thể: khe núi, 'Thủy' ruộng, hắn sau này bổ sung.

Đạt được ban thưởng: phục sinh.

Tin tức tẩy não tuần hoàn, thẳng đến bức người ý lạnh làm cho toàn thân nàng run lên, trên mặt vừa lạnh vừa ướt, năm giác quan lập tức khép lại, Đường Tiểu Ngư mở mắt ra, đập vào mắt hoàn toàn mơ hồ, nàng dùng sức chớp chớp, hồi lâu, mới có thể thấy rõ mọi vật.

" A ~ cái quỷ gì." Nàng mê mang trừng mắt nặng nề nhìn đám mây đen, nói lầm bầm.

Nước mưa lạnh buốt bắn tung tóe trên da, Đường Tiểu Ngư không tự giác lại run lập cập, nàng sau khi tỉnh lại thân thể có chút không thể kiểm soát được, vốn cho rằng bị quỷ áp sàng, kết quả thử thu nạp năm ngón tay, nắm tay một lúc trừ cơ bắp hơi có vẻ cứng ngắc, cũng không có cảm giác ác gặp mộng, càng giống ngủ lâu cánh tay run lên, xúc giác trì độn.

Không phải quỷ áp sàng, càng không phải là nằm mơ!

Thế còn ngốc hề hề gặp mưa ?

Đường Tiểu Ngư hít sâu một hơi, ngồi dậy sững sờ, cả người giống cột điện ưỡn thẳng, đứng thẳng, nàng giật giật cổ, khớp nối vẫn còn có chút trì độn không bị khống chế, cái này là thế nào? Toàn thân đều run lên?

Mặc dù cảm giác được không thay đổi, nhưng Đường Tiểu Ngư nghĩ không ra nguyên do, còn đang nghi hoặc, một cỗ ấm áp từ ngực hướng tứ chi trăm xương cốt lan tỏa, như uống một ngụm nước nóng, toàn thân thông suốt"Đứng lên".