Ngày xuân ấm áp, gió thổi nhẹ nhàng, có cô nương nọ mơ màng ngồi bên cửa sổ.
Nữ tử trẻ tuổi chung quy vẫn không thể tránh khỏi mệt mỏi sau giờ ngọ ngày xuân, nàng mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp.
“Ding ding! Muốn nghịch tập nhân sinh không? Muốn trở thành tượng đài nam chính mãi mãi không thể chạm tới không? Muốn đạp đổ nữ chính kiêu ngạo dưới chân không? Hệ thống nghịch tập nữ xứng vì cô phục vụ, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn vào cái nút màu đỏ này, cùng bổn hệ thống ký kết hiệp nghị, tương lai người thượng vị nhân sinh chính là cô!”
Thanh âm cứng ngắc đột nhiên truyền đến làm Bạch Sở Liên giật mình tỉnh lại, nàng vội vàng ngắm nhìn chung quanh, nhưng một lúc lâu sau vẫn chưa nhìn ra có cái gì khả nghi.
“Không cần tìm, bổn hệ thống ở trong ý thức của cô, cô nhắm mắt lại mới có thể nhìn thấy ta.” Vật tự xưng là hệ thống kia thanh âm dào dạt đắc ý nói.
Bạch Sở Liên nhắm mắt lại, quả nhiên trông thấy một cái nút màu đỏ, cùng với một cái bóng trắng mơ hồ.
Nàng chậm rãi hỏi: “Oan hồn? Quỷ quái?”
“Không được đánh đồng bổn hệ thống với mấy loại yêu ma quỷ quái cấp thấp đó, bổn hệ thống là… Thần!” Hệ thống nghĩ đây là thế giới cổ đại không có kiến thức, tùy nó phóng đại như thế nào cũng được.
Bạch Sở Liên nhẹ nhàng cười một tiếng, dung mạo của nàng xuất trần thanh nhã, nàng cũng biết cách làm nổi bật ưu thế của mình như thế nào, đem nụ cười khẽ kia chừng mực có đủ, nữ tử nhìn liền muốn thân cận, nam tử nhìn tâm sinh trìu mến.
Nhưng hiển nhiên cái thứ hệ thống khó xác định này cũng không dễ dàng dính chiêu, nó cười lạnh nói: “Đừng làm bộ làm tịch, bổn hệ thống ở trong ý thức của cô, có thể nhìn rõ bản chất trong linh hồn cô.”
“Ồ? Vậy ngươi nói xem bản chất thật sự của ta là cái gì?” Trong đầu nhiều thêm một cái đồ vật kì quái, Bạch Sở Liên lại biểu hiện vô cùng trấn định, không có lấy một tia hoảng loạn.
“Cô đó, cô chính là nữ xứng Bạch Liên Hoa ác độc.” Hệ thống tỏ vẻ khinh thường nói.
“Cô là hài tử do Tạ Tòng Uyển bị nam nhân Miêu Cương cường đoạt bất đắc dĩ sinh ra, vào năm mười ba tuổi mới được Tạ Tòng An mang về Tạ gia, tuy rằng mọi người đều gọi cô một tiếng Bạch cô nương, nhưng thật ra ở Tạ gia cô là một sự tồn tại đáng xấu hổ. Vì che giấu sự xấu hổ này, cô cũng chỉ có thể giả trang đáng thương, cô còn vì có thể ở tại Tạ gia mà đối với nam chính Tạ Đàm giở trò trà xanh, làm nam chính và nữ chính sinh ra hiểu lầm. Nhưng người nam chính được chú định mãi mãi là nữ chính, Tạ Đàm không thích cô, hắn và Quách Vân Nhã hữu tình nhân chung thành quyến chúc. Cô chỉ có thể ôm hận bị gả đi xa, cuối cùng buồn bực không vui, 25 tuổi đã chết.”
Bạch Sở Liên không biết nữ xứng, nam chính, nữ chính là gì, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc nàng hiểu lời hệ thống nói. Nàng nghe xong lại nhẹ giọng cười một chút, sau đó chậm rãi đáp: “Ta cũng không muốn ở bên cạnh nhị biểu ca, càng không nghĩ tới việc trở thành người thượng vị nhân sinh gì đó như ngươi nói, nên là mời ngươi rời đi cho, không tiễn.”
“…”
Hệ thống trầm mặc một lát, nó gian nan nói: “Cùng bổn hệ thống ký kết hiệp nghị, cô chẳng những có thể thượng vị nhân sinh, còn có thể lấy được Mỹ Thần dược từ bổn hệ thống, trở thành nữ tử đẹp nhất trên đời này.”
“Ta đối với dung mạo của mình cũng không có gì bất mãn, nên không cần.” Bạch Sở Liên cười lắc đầu như cũ.
Hệ thống rà quét bề ngoài của nàng một lượt, sau đó khiếp sợ phát hiện nữ xứng ác độc này thế nhưng tỉ lệ gương mặt tuyệt đối hoàn hảo, một đôi mắt thu thủy càng tăng thêm vài phần mỹ mạo khó lẫn, thật sự là không cần tới Mỹ Thần dược.
“Bổn hệ thống còn có thể thực hiện nguyện vọng cả đời của cô!” Hệ thống lại tiếp.
“Phụ thân ta từng dạy ta, mọi việc đều phải dựa vào chính mình, người khác hoàn toàn không đáng tin.” Bạch Sở Liên tiếp tục xa cách đáp cho có lệ.
Hệ thống nóng nảy: “Cô đã biết đến sự tồn tại của bổn hệ thống, nếu cô không đáp ứng, bổn hệ thống trực tiếp giết cô đi tìm người khác.”
Bạch Sở Liên cong cong môi, trong mắt không có một tia sợ hãi: “Nếu có thể giết ta, ngươi đã không uổng phí thời gian lắm lời với ta như vậy, ta sẽ không đáp ứng ngươi, ngươi vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.”
Hệ thống mà có mắt, nhất định giờ này đã rớt cả ra ngoài, nó không nghĩ tới Bạch Sở Liên có thể một câu nói toạc ra thiên cơ, nói tới là thấy đen đủi, ký chủ nó mới vừa trói định không bao lâu làm nhiệm vụ thất bại, trước lúc ký chủ đó tử vong nó đã mạnh mẽ cưỡng chế thoát ly, bởi vậy hao tổn rất nhiều năng lượng, bây giờ nó cần cấp tốc bổ sung lại năng lượng, không có lựa chọn nào khác đành phải bám vào người Bạch Sở Liên, lại không ngờ tới nữ xứng Bạch Liên này đường muối không ăn, chỉ số thông minh còn không thấp, có thể lập tức đoán được tình huống của nó —— nó xác thật không có năng lực giết Bạch Sở Liên, nhưng nó càng không có năng lực đi tìm người khác, vô luận như thế nào nó cũng phải ăn vạ trên người Bạch Sở Liên!
Sự tình liên quan đến sinh tử, hệ thống sẽ không dễ dàng từ bỏ, nó lựa lời nói: “Bổn hệ thống thấy cô cốt cách thanh kỳ mới cố ý lựa chọn, cô đừng sợ, chỉ cần cô phối hợp với bổn hệ thống hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được thứ tốt. Cô hãy tưởng tượng mình thật sự trở thành người nhà Tạ gia đi, hơn nữa trừ bỏ Tạ Đàm cô còn có thể gả cho người càng tốt hơn nữa, chẳng lẽ cô muốn vứt bỏ vinh hoa phú quý ở Tạ phủ, trở thành kẻ thảm hại như trước kia sao? Ngẫm lại trước kia cô ở Miêu Cương khổ sở nhường nào…”
“Một khi ngươi đã thần thông như vậy, liệu có biết phụ thân ta là ai không?” Bạch Sở Liên nhàn nhạt bật cười, nàng còn không sợ thần linh quỷ quái, càng đừng nói đến hệ thống chỉ có chút bản lĩnh này.
Hệ thống mờ mịt, phụ thân của một pháo hôi nữ xứng quỷ mới biết là ai, từ tin tức nó lấy được, chỉ biết cô cô của nam chính Tạ Đàm là Tạ Tòng Uyển mười sáu năm trước mất tích ở Giang Nam, sau đó không hiểu tại sao lại bị đưa tới Miêu Cương, rồi ủy thân với một nam nhân Miêu Cương, khi Bạch Sở Liên mười tuổi thì hai người đều đã qua đời. Bạch Sở Liên lưu lạc ba năm mới được Tạ Tòng An tìm thấy, hắn mang nàng về kinh thành, nghĩ một chút cũng biết nam nhân Miêu Cương kia không phải là nhân vật lợi hại gì.
Tuy nhiên nó hiểu được, đã là nữ xứng Bạch Liên Hoa thì luôn thích đề cao thân phận của mình, việc nó cần phải làm là chọc thủng ảo tưởng của nàng, khiến nàng nhận rõ sự thật!
“Bổn hệ thống biết tất cả, cô không cần ở trước mặt ta khoác lác, cha cô là ai không quan trọng, quan trọng là tương lai.”
“Phụ thân đã từng nói qua, thế gian này không có chuyện ai cho không ai cái gì, nếu thực sự có thì chỉ có thể là bẫy rập. Ngươi lấy ích lợi dụ người, tất nhiên trong lòng có quỷ, chắc là muốn ta ấn cái này, ngươi mới có thể hãm hại ta, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
Đòi mạng —— một cái nữ xứng ác độc sao có thể thông minh như vậy! Hơn nữa tại sao ngày trước nó lại kí kết với một cái ký chủ còn chưa thấy mặt vai chính cũng chưa được thượng vị thì đã ngủm củ tỏi? Bất công!
Hệ thống thập phần buồn bực, lại không thể không lấy lòng mà nói: “Sao lại thế được? Cô là ký chủ của bổn hệ thống, chúng ta là quan hệ cộng sinh, cô sống thì ta sống, ta thề có chết cũng sẽ không hại cô. Cô muốn cái gì, bổn hệ thống đều có thể cho cô, mục đích của ta chỉ là muốn cô gả cho Tạ Đàm, kết quả này đối với cô chẳng phải cũng có chỗ lợi ư. Huống chi, cô cũng không làm gì được ta, chỉ cần ta không đi thì cô chắc chắn sẽ bị bổn hệ thống quản chế!”
Bạch Sở Liên nhạy bén bắt lấy hai từ “Ký chủ”, “Ký chủ” là gì? Cổ trùng ký sinh lên vật nào thì vật đó gọi là ký chủ. Cổ trùng đương nhiên sẽ không lập tức giết chết ký chủ, nhưng đó là vì mục đích bòn rút tinh huyết lâu dài. Bất quá hệ thống này tựa hồ còn không bằng cổ trùng, cần nàng đồng ý mới có thể ký sinh.
Hệ thống vẫn chưa được Bạch Sở Liên đồng ý, tuy rằng có thể tạm thời tồn tại ở trong đầu nàng, nhưng không biết lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì, nó chỉ có thể dựa vào đống tin tức mình được cung cấp tới dụ dỗ Bạch Sở Liên, tuy nhiên Bạch Sở Liên so với các ký chủ trong dĩ vãng xác thật khó thu phục hơn nhiều, mấy ký chủ trước kia của nó có ai không hoan thiên hỉ địa mà cùng nó ký kết hiệp nghị đâu.
“Nghe có vẻ không tồi.” Bạch Sở Liên đột nhiên mở miệng.
“Nhưng mà ta vẫn không tin ngươi, chi bằng ngươi lấy ra thành ý để ta nhìn xem, sau đó ta lại suy xét việc này lần nữa cũng chưa muộn.”
Bạch Sở Liên nghĩ sẽ thuận theo lời nó nói, chính mình cũng chưa tìm được cách đuổi cái hệ thống này đi, trước cùng nó chậm rãi chu toàn, xem nó lăn qua lộn lại mấy câu nói kia chứng tỏ cũng không phải bộ dạng quá thông minh, ngày sau nàng chắc chắn có thể tìm thấy cơ hội đuổi nó đi.
Hệ thống không biết suy tính của Bạch Sở Liên, nghe được lời này chỉ cảm thấy tràn trề hi vọng, càng thêm đắc ý nghĩ không có nữ xứng nào nó không giải quyết được, nó vội hỏi: “Cô muốn cái gì?”
“Hiện giờ ta ở Tạ phủ cơm áo vô lo, cũng không có ước nguyện nào.”
Hệ thống ngừng một chút, nói: “Cô không muốn gả cho Tạ Đàm sao?”
Cái hệ thống này vì sao nhất định muốn gả nàng cho Tạ Đàm vậy, trong lòng có quỷ kế gì đây?
Bạch Sở Liên thầm nghĩ ngợi, ngoài miệng lại nương theo hệ thống đáp: “Nhị biểu ca đã có hôn ước với Quách gia Đại tiểu thư từ lâu, Tạ gia tuyệt đối không thể bội ước, nhị biểu ca hắn… Không thể thành hôn với ta…”
Hệ thống cảm thấy cá đã cắn câu, cực kì có tinh thần nói: “Chỉ cần bổn hệ thống ra tay thì cô muốn gả cho thiên hoàng đại đế cũng không phải việc gì khó, bổn hệ thống giúp cô thu phục Tạ Đàm trước, khiến Tạ Đàm không phải cô thì không cưới, chờ sau khi cô ký kết hiệp nghị với ta, bổn hệ thống lại giúp cô làm xấu thanh danh của Quách Vân Nhã, lúc đó cô có thể đường đường chính chính mà trở thành Tạ gia Thiếu phu nhân!”
“Nhị biểu ca trọng tình trọng nghĩa, sẽ không bội ước.” Bạch Sở Liên khẽ nhíu mày, dường như có vô hạn ưu sầu, nếu hệ thống là người nhìn thấy nàng lúc này, không nhịn được chắc chắn cũng sẽ đau lòng một trận.
Đáng tiếc hệ thống không phải là người. Cả tâm trí nó đều đắm chìm trong việc chỉ cần giúp Bạch Sở Liên thu phục Tạ Đàm thành công, nó sẽ lấy lại được không ít năng lượng, ảo tưởng đến là vui sướng.
“Chỉ cần yêu đủ sâu đậm, tình nghĩa đều có thể gạt qua một bên. Trước tiên xoát hảo cảm tăng đã rồi nói, để bổn hệ thống xem xem độ hảo cảm của Tạ Đàm đối với cô hiện tại là bao… 80?!”
Hệ thống lại lần nữa rớt mắt ra ngoài, vì cái gì độ hảo cảm nam chính đối với nữ xứng Bạch Liên Hoa lại cao như vậy?! Phải biết rằng độ hảo cảm đạt tới 60 đã có thể tính là thích, có thể bắt đầu yêu đương, đạt tới 80 là bước vào trạng thái yêu sâu đậm, lên cao một chút đạt tới 90 chính là vì ngươi sống chết không màng, đạt tới 100 thì dù ngươi có đâm hắn mười đao hắn cũng sẽ không oán không giận, còn tự cho rằng đó là điều hắn đáng phải nhận. Hệ thống hơi lo lắng có phải do năng lượng không đủ hay không nên mới xuất hiện trục trặc, nó tra xét lại một lần nữa, độ hảo cảm của Tạ Đàm đối với Bạch Sở Liên vẫn chói lọi dừng ở con số 80, mà hắn đối với nữ chính chính quy của mình là Quách Vân Nhã độ hảo cảm mới chỉ 40. Hệ thống có chút hoài nghi nhân sinh, lại nhìn vào tổng quan thế giới, nam chính Tạ Đàm nữ chính Quách Vân Nhã không có sai!
“80 là cao hay là thấp?” Bạch Sở Liên cười như không cười hỏi, nàng đối với cảm xúc con người xưa nay mẫn cảm, không cần hệ thống kinh hô, nàng cũng biết Tạ Đàm yêu thích chính mình, nhưng Tạ Đàm là kẻ xem lời hứa hẹn còn quan trọng hơn sinh mệnh của hắn, dù cho thích nàng cũng sẽ không buông bỏ hôn ước kia với Quách gia. Hơn nữa, Tạ Đàm đã có hôn ước đương nhiên không nằm trong phạm vi lựa chọn của nàng, mà dù cho Tạ Đàm không có hôn ước đi chăng nữa, mẫu thân của hắn là Lục phu nhân luôn không vừa mắt nàng, chắc chắn không muốn xảo hợp lương duyên cho bọn họ.
“Khụ… Cũng tạm được, nhưng chỉ là có hảo cảm nhiều hơn chút, vẫn không bằng Tạ Đàm đối với Quách Vân Nhã được. Bây giờ bổn hệ thống cho cô một túi dược, chỉ cần cô khiến Tạ Đàm uống hết chỗ thuốc này, bảo đảm Tạ Đàm không phải cô thì không cưới!”
Sau đó trong tay Bạch Sở Liên đang trống rỗng đột nhiên xuất hiện một túi dược.
Đôi mắt nàng hơi tối sầm, cái hệ thống này có thể biến không thành có, chắc chắn là loại đồ vật kỳ quái, chỉ là cần phải bám vào con người mới có thể sống sót.
“Cô nương, người tỉnh rồi sao? Nhị gia chờ ở bên ngoài cũng đã lâu, sợ quấy nhiễu người nghỉ ngơi nên không cho nô tỳ vào bẩm báo, hiện giờ có thể mời ngài ấy vào chưa ạ?” Một nha hoàn vừa đi vào sương phòng của nàng vừa cung kính nói.
Bạch Sở Liên nhìn nha hoàn thiếp thân Tử Quyên của mình, nàng nhỏ giọng: “Tỷ kêu nhị biểu ca vào đi.”
Tạ Đàm ở Tạ gia đứng hàng lão nhị, phía trên nguyên bản còn có một ca ca con vợ cả nữa, chỉ là chưa quá tám tuổi đã chết yểu, cho nên mẫu thân hắn là Lục phu nhân cực kì xem trọng, cũng không muốn hắn và Bạch Sở Liên gần gũi lui tới. Càng là như thế, Tạ Đàm càng đối với Bạch Sở Liên tâm sinh trìu mến, lừa gạt mẫu thân của mình để thường xuyên săn sóc Bạch Sở Liên.
Khi Tạ Đàm tiến vào, nhìn thấy biểu muội nhu nhược của mình đang ngồi ở trên giường, tóc dài đen nhánh tùy ý được cố định bởi một cây trâm ngọc, đôi mắt còn mang theo vài tia ngây thơ mờ mịt khi vừa mới tỉnh lại, thanh thuần hỗn loạn vũ mị, lập tức khiến trái tim hắn thình thịch nhảy loạn.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn ửng đỏ, hoảng loạn mà di dời tầm mắt, nói: “Biểu muội nghỉ ngơi có tốt không?”
Bạch Sở Liên cười khẽ: “Ta ở trong viện nhàn nhã, nghỉ ngơi rất khá. Ngược lại là nhị biểu ca hiện giờ đã vào triều làm quan, mọi việc đều ổn thỏa chứ?”
Nghe được nàng đang quan tâm mình, Tạ Đàm chỉ cảm thấy nội tâm giống như bị vuốt mèo khều qua một cái, hắn ôn nhu nói: “Ta chỉ là một lục phẩm Hàn Lâm Viện tu soạn, không thể tính là quan. Cộng sự của ta là bằng hữu chung trường ngày trước, mọi sự cũng không tồi.”
Hắn dừng một chút, vốn định nói trong đó có Hạ Minh Hi là người nàng quen biết, nhưng nghĩ đến Hạ Minh Hi mỗi khi nghe tên Bạch Sở Liên là hai mắt nóng rực, Tạ Đàm có chút không vui, vì vậy lập tức bỏ qua không nhắc tới.
Hắn từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gấm đưa cho Bạch Sở Liên, hơi khẩn trương nói: “Trên đường trở về ta nhìn thấy cây trâm ngọc này vô cùng hợp với biểu muội, nên tùy ý mua về, mong rằng biểu muội không chê.”
Bạch Sở Liên mở hộp ra, thấy một cây trâm phỉ thúy trong suốt tinh xảo, chỉ nhìn qua đã biết giá cả xa xỉ, chạm trổ cũng thập phần tinh tế, điểm nhấn chính là đóa sen trắng được mài dũa ở đầu cây trâm, cánh hoa tầng tầng lớp lớp giống y như thật, chỉ sợ không phải tùy ý là có thể mua được.
Nàng cười cười, kêu Tử Quyên thu hồi, từ trên giường bước xuống, hành lễ đa tạ với Tạ Đàm: “Cảm ơn nhị biểu ca.”
Tạ Đàm vội nâng nàng dậy, sắc mặt không được tự nhiên mà phiếm hồng: “Biểu muội cần gì đa lễ với ta như vậy?”
Cây trâm này quả thực không phải hắn tùy ý mua, hai tháng trước sinh thần Quách Vân Nhã, hắn bồi Lục phu nhân đi Kim Ngọc lâu chọn lễ vật, liếc mắt một cái đã nhìn trúng cây trâm kia, chỉ cảm thấy nó cùng Bạch Sở Liên vô cùng xứng đôi. Vì thế, hắn lập tức lấy ra tiền riêng của mình, gạt Lục phu nhân lặng lẽ mua về, nhưng lại chậm chạp không dám đưa cho Bạch Sở Liên.
Như lời của mẫu thân hắn, hắn đã cùng Quách Vân Nhã đính hôn, Bạch Sở Liên hiện giờ cũng đã sát tuổi cập kê, bọn họ không thể gần gũi như trước nữa, chỉ là hắn lại không khống chế được tâm tư của mình. Hắn hơn Bạch Sở Liên năm tuổi, mới đầu vốn chỉ là cảm thấy thương hại biểu muội từ Miêu Cương xa xôi bơ vơ không nơi nương tựa mà đến, cứ thế tự nhiên che chở cho nàng, thiếu nữ duyên dáng yêu kiều càng lớn lại càng khiến người ta canh cánh trong lòng, đợi đến lúc hắn phát hiện điểm không thích hợp thì đã hãm quá sâu, muốn thoát cũng không thoát được. Một bên là gánh nặng trưởng tử Tạ gia cùng hôn ước với Quách gia, một bên là cô nương hắn âu yếm trong lòng không cách nào quên được, cho dù Nhị Lang Tạ gia từ nhỏ thông minh, tuấn tài xưng danh khắp thiên hạ, hắn cũng không thể tìm ra giải pháp —— hắn không thể không quan tâm tất cả mà cưới Bạch Sở Liên, cũng không cách nào hoàn toàn từ bỏ nàng, hắn ở trong thống khổ vùng vẫy, lại chỉ có thể tự ôm tâm sự không biết giãi bày cùng ai.
Không người nào biết bao nhiêu đêm thâu hắn trằn trọc như thế nào, chịu đựng nội tâm dày vò ra sao, giữ cây trâm kia trong tay đến gần hai tháng, hắn lại chậm chạp vô pháp tặng nó cho nàng. Hắn dùng lí trí gắt gao quản chế, cuối cùng vẫn không thắng được cảm xúc trái tim, chỉ có thể tự mình lừa gạt, cứ nghĩ việc tặng một cây trâm cho biểu muội là chuyện bình thường, hắn cũng không cần phải đau khổ rối rắm.
Vì thế, hắn cũng cho mình một cơ hội tới gặp Bạch Sở Liên, tuy rằng Đại Chu nam nữ đại phòng không nghiêm, nhưng bởi vì thân thế Bạch Sở Liên vốn đáng xấu hổ, nếu thêm hắn không kiêng kỵ sẽ càng làm hỏng thanh danh của nàng, về sau đến khi tới tuổi cập kê, hắn chắc chắn sẽ không thể dễ dàng đi lại trong tiểu viện của nàng được nữa, bất quá càng khó gặp mặt, nỗi nhớ nhung lại càng giống như cỏ dại lan tràn.
“Cây trâm thật là đẹp, ta lập tức mang lên.”
Bạch Sở Liên cười khẽ gỡ cây trâm đang cài trên đầu xuống, thay bằng cây trâm ngọc liên Tạ Đàm tặng, mỹ ngọc như mặt nước hoàn toàn đi vào làn tóc dài đen nhánh, tựa như tinh nguyệt lóa mắt điểm xuyến cho dải ngân hà thướt tha, đẹp không sao tả xiết.
“Nhị biểu ca, đẹp không?” Thiếu nữ tươi cười sáng lạn nửa quay đầu lại nhìn hắn chăm chú, một đôi mắt trong suốt vô tội chỉ có duy nhất ảnh ngược của hắn.
Tạ Đàm bỗng cảm thấy tim đập như điên, xung quanh trống rỗng, chỉ có Bạch Sở Liên bao trùm toàn bộ phía trước, hắn thậm chí không biết chính mình đang nói cái gì: “Đẹp… Biểu muội mang cái gì cũng đẹp…”
Hệ thống phức tạp mà nhìn bộ dáng Tạ Đàm tựa hồ đang chạy chối chết, đây là nam chính gì vậy? Mới cùng nữ xứng nói có hai ba câu, nước miếng còn chưa kịp nuốt đã chạy, chạy rồi chạy, độ hảo cảm còn lên tới 83…
Đồng thời, nó lại lén lút mà hưng phấn, độ hảo cảm cao như vậy, nó hoàn toàn có thể nắm chắc phần thắng —— chỉ cần Bạch Sở Liên chịu đồng ý trở thành ký chủ của nó!
Tử Quyên so với Bạch Sở Liên lớn hơn một tuổi, là nha hoàn thiếp thân được Tạ mẫu ngàn chọn vạn tuyển cho ngoại tôn nữ duy nhất của bà, tất nhiên rất thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn ra cây trâm ngọc liên này không phải vật phàm, vì vậy thật cẩn thận mà nói với Bạch Sở Liên: “Cô nương, cây trâm Nhị gia tặng nhất định là bảo vật, không bằng để nô tỳ mang đi cất?”
Bạch Sở Liên không để ý mà gỡ cây trâm xuống giao cho Tử Quyên: “Ta còn có chút mệt mỏi, muốn lên giường nằm một lát, Tử Quyên tỷ lui xuống đi.”
“Vâng.”
Đợi Tử Quyên rời đi, Bạch Sở Liên từ trong tay áo lấy ra túi dược hệ thống cho, nàng mở túi ra ngửi ngửi, vô sắc vô vị nhìn không ra là thứ gì, dùng đầu ngón tay chấm một chút, làm bộ muốn đưa vào trong miệng.
“Cô làm gì thế!” Hệ thống lập tức rống lên: “Thứ này là cho nam chính! Cô đừng có ăn bậy!”
Bạch Sở Liên hơi hơi hạ tay, nàng chỉ là muốn gài bẫy hệ thống, cũng không tính toán ăn thật, cười hỏi: “Đây là thứ tốt gì? Dùng như thế nào?”
“Xuân... dược.” Hệ thống run run nói.
Nàng không nhịn được trào phúng mà cười: “Thì ra chỉ là xuân dược tầm thường, đây chính là cách có thể khiến nhị biểu ca không phải ta thì không cưới mà ngươi nói ư?”
“Xuân dược sao lại tầm thường? Chỉ cần cô và Tạ Đàm có phu thê thân mật, hắn còn có thể không cưới cô được sao?” Hệ thống đúng lý hợp tình mà nói.
Bạch Sở Liên buồn bã đáp: “Đại cữu mẫu không thích ta, hơn nữa thân phận của ta cũng không cao quý, nếu thật sự cùng nhị biểu ca vốn không mai mối tằng tịu với nhau, hoặc là bị nhị biểu ca thu làm lương thiếp, hoặc là bị đại cữu mẫu lấy lí do bại hoại gia phong đuổi đến vùng ngoại ô làm ni cô.”
Hệ thống nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể giả bộ biến mất mà trầm mặc.
Bạch Sở Liên cũng không để ý hệ thống có trở về hay không, chỉ nghĩ đại cữu mẫu sợ là qua hai ngày nữa sẽ tới tìm nàng.