Chương 19: Lão Đại Của Lão Đại

“Này Hắc Mang! Mày gọi vài thằng đến dọp dẹp cho tao.” Diệp Hoa không mặn không nhạt nói.

Hắc Mang sớm đã chuẩn bị, chỉ cần lão đại ra lệnh là có mặt: “Lão đại anh ở đâu để bọn em đến.”

“Tao đang ở trường Trung học cơ sở Tam Trung, nhanh lên! Tao cho mày năm phút.”

“Được, em tới ngay.” Chưa kịp nói hết câu thì lão đại đã cúp máy, mà lão đại ở trường trung học làm gì? Không nghĩ nhiều Hắc Mang vội vàng lên xe đi đến địa điểm lão đại hẹn.

Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn, không khí tràn ngập mùi dâm dục, Giản Ninh ở một bên sớm đã ngừng khóc, gương mặt trở lên cứng ngắt, sắc mặt trắng bệch như người chết. Cô không biết mình đã ra bao nhiêu lần, trên người dính nhớp nháp của tinh dịch hơn chục người liên tục thay phiên nhau tàn phá âm đạo cô sớm đã không chịu nổi, mặc kệ cô nức nở cầu xin nhưng họ vẫn không quan tâm chỉ làm cho họ càng trở lên điên cuồng.

Vài phút sau, một dàn xe nối đuôi nhau đi tới, lướt qua cũng phải hơn chục chiếc tất cả đều là xe hạng sang. Hắc Mang kêu mọi người đỗ xe trước cổng trường, hắn từ một chiếc Mercedes-Benz bước xuống, có Hắc Mang dẫn đầu những người trong chiếc xe còn lại cũng lần lượt bước xuống, hơn ba chục người ai nấy cũng một thân áo quần đen, cũng may lúc này trời tối lên không có ai đi con đường này nếu không họ còn tưởng lão đại nào đi chiếm địa bàn.

Dẫn theo hơn chục người, Hắc Mang nhanh chóng tiến về chỗ Diệp Hoa

Người chưa tới nơi, Diệp Hoa đã nghe thấy tiếng

“Lão đại, con mẹ nó! Thằng nào đánh anh, để em chém chết nhà nó.”

Hắc Mang vội vã hấp tập, mở cửa ra thì cảnh tượng trước mặt làm hắn ngây người, hơn chục người thay phiên chơi một nữ sinh, lão đại một bên hút thuốc cạnh bên còn có một người đang nằm ngủ, Hắc Mang giật mình khiếp sợ, chẳng lẽ lão đại có sở thích này!

Diệp Hoa mà biết suy nghĩ của hắn chắc đã sớm chém chết thằng ngu này.

“Mày còn đứng đấy, mau ra dọn xác hai thằng kia đi.”

Hắc Mang bị lão đại nhắc đến, giật mình ngây ngô như học sinh tiểu học, hắn vâng vâng dạ dạ kêu người dọn dẹp.

Bọn tiểu đệ của Hắc Mang sớm đã kinh sợ, lão đại vậy mà sợ hãi người thanh niên trước mặt còn gọi một tiếng lão đại không ngượng mồm thuần thục đến trình độ cao siêu như vậy.

Đến gần hai cái xác, bọn họ trợn mắt le lưỡi, không biết nên gọi hai thằng ngu này đen đủi hay may mắn đây, xương sườn gần như gãy hết, không chỉ vậy tay chân cũng gãy hết nhưng may mẫn vẫn còn hơi thở. Lão đại mới này ra tay thật nặng, chỉ sợ ít nhất một năm cũng khó mà rời khỏi giường bệnh.

Diệp Hoa đảo mắt đến chỗ Giản Ninh, lười biếng nói: “Mấy thằng kia xong việc của chúng mày rồi, đứng dậy đi.”

Nghe thấy Diệp Hoa nói, bọn họ sợ hãi đứng dây, nhưng có một người nông dân chăm chỉ cày cấy để có một mùa bội thu nên đã không để ý Diệp Hoa nói.

“Rầm!”

“ĐM! Thằng ngu mày điếc à”. Hắc Mang tức giận sút cho hắn một cước, anh nông dân cần cù chăm chỉ làm sao chịu được sức lực của Hắc Mang lập tức cả người như diều đứt dây bay ra vài mét, phun ra một ngụm máu ngất lịm đi.

“Anh…là…Hắc Mang!”. Do bọn ho vừa nãy quá tập trung vào công việc lên không để ý có người đến, lúc này mới phản ứng dọa bọn hắn tí thì són ra quần.

“Đại, đại…ca tha cho bọn em, em không biết việc này liên quan đến anh.”

Hơn chục người đồng thời quỳ rạp xuống khóc nóc cầu xin, cả vạn lần cũng không ngờ chỉ dạy dỗ một nữ sinh Trung học mà bọn họ phải đụng chạm đến Hắc Mang, nếu có liều thuốc hối hận bọn họ sẵn sàng bán tất cả để mua.

Diệp Hoa chỉ tay vào một tên cầm điện thoại lạnh giọng nói: “Thằng kia mày đi đi.”

Tên kia là người quay lại toàn bộ cảnh nóng của Giản Ninh, Diệp Hoa không chỉ muốn cô bị chơi chết ở đây mà hắn còn muốn cho cả thế giới này nhìn thấy cô bị hơn chục người thay phiên nhau tàn phá, động vào em gái hắn đâu chỉ dễ dàng như vậy.

Tên kia hiểu ý như được thoát chết hắn đưa điện thoại cho Diệp Hoa rồi chạy vút đi như tên bắn. Tốc độ này mà không tham gia olympic thì thật đáng tiếc.

‘Chậc’ Một chiêu này của lão đại thật hay, làm như vậy đối với một nữ sinh còn khó coi hơn cả chết, đúng là sống không bằng chết mà.

Hắc Mang đảo mắt nhìn hơn chục người còn lại: “Còn mấy thằng chúng mày, chúng mày đã làm gì mà để lão đại tao tức giận thế?”

“Tha cho bọn em đi, bọn em không biết đấy là em gái của anh ấy.” Chỉ trêu chọc một nữ sinh mà lại không ngờ trêu trọc đến lão đại của Hắc Mang, không biết còn ai đen hơn bọn họ không nữa.

Giờ hắn đã hiểu mọi chuyện, cô bé bên cạnh Diệp Hoa là ai, hắn đảo mắt nhìn Diệp Hoa chờ lão đại ra lệnh.

“Mày nhẹ nhàng xử lí chúng nó là được, nhớ kĩ phải nhẹ nhàng!”

Hắc Mang không ngu, phát hiện ngữ khí của lão đại có khác thường hắn gật đầu khẽ cười.

Mấy tên còn lại như được thoát chết thở dài, động vào lão đại của Hắc Mang mà được thoát chết là tốt rồi, nhưng bọn họ đâu biết địa ngục còn đang đợi họ ở phía sau.

“Xử lí gọn gàng vào, tao muốn từ sau không ai chạm vào con bé nữa.”

Diệp Hoa vất điếu thuốc còn đang dở, ôm Diệp Linh ngủ say vào lòng, hắn đứng dậy rời đi.

“Lão đại để em đưa anh về.”

Diệp Hoa cũng không từ chối gật đầu.

Hắc Mang xoay người bảo họ nhanh chóng dọn dẹp chiến trường rồi xoay người đi theo Diệp Hoa.

Xuống sân, hơn chục người đứng nghiêm chỉnh chờ hắn, thấy Hắc Mang theo sau một người thanh niên họ đoán được ngay đó là lão đại mới.

“Chào lão đại.”

Hơn chục người nghiêm chỉnh gập người cúi chào, cảnh tượng này không khác trên phim là mấy.

Bỗng nhiên có tiếng nói phá vỡ bầu không khí nghiêm nghị

“Lão đại, tôi muốn khiêu chiến anh.”

Từ trong đám người, khác hoàn toàn với dáng vẻ đô con của mọi người thì hắn lại trông giống một tên thư sinh trói gà không chặt.

“Mày bị điên à thằng kia, còn không mau xin lỗi lão đại” Hắc Mang giận dự định xông lên đánh hắn thì bị Diệp Hoa cản lại.

Diệp Hoa nhất thời cảm thấy thú vị, môi mỏng khẽ nhếch: “Được.”

Hắc Mang đứng một bên lo lắng: “Lão đại, nó là thằng tiểu đệ thân cận nhất của em, anh đừng ra tay quá nặng…”

“Mày yên tâm, đối với người mình tao vẫn luôn nhẹ tay.” Hắc Mang nhận hắn làm lão đại đã khiến bọn chúng cảm thấy khó chịu, một người thanh niên mà có thể làm lão đại của lão đại khiến bọn hó cảm thấy như bị sỉ nhục nhưng vì e ngại Hắc Mang lên cũng không có ai lên tiếng.

Giờ đây có Triệu Bảo Vân đứng lên, bọn họ vui mừng như được mùa.

“Triệu Bảo Vân, mày cẩn thận nhẹ tay thôi không lão đại mới không chịu được.”

Triệu Tử Vân nở nụ cười tự tin, ánh mắt dõi theo Diệp Hoa: “Chúng mày cứ tin tưởng tao.”

Diệp Hoa thấy vậy lắc đầu, cười cười: “Lên đi.”

“Anh Diệp để em bế tiểu thư giúp anh.” Hắc Mang lo sợ Diệp Linh làm vướng anh. Không phải hắn khinh thường lão đại mà do Triệu Bảo Vân là người mạnh nhất bang Hắc Cẩu nên lão đại vẫn cẩn thận thì tốt hơn.

“Không cần, mày đứng một bên xem là được.” Nhìn Triệu Bảo Vân hắn lười biếng nói: “Mày lên đi.”

Triệu Bảo Vân cảm thấy mình bị sỉ nhục, hắn tức giận lao đến Diệp Hoa tung ra một cước.

Cách Diệp Hoa còn vài mét, chớp mắt một cước rơi trúng trên người Diệp Hoa, hắn dồn toàn bộ lực vào cú sút, chỉ sợ người thanh niên kiêu ngạo này phải gãy toàn bộ xương chân.

Nụ cười đắc ý trên miệng chưa được lâu thì thay thế bằng ánh mắt sợ hãi, như nhìn thấy quái vật hắn hoảng sợ lùi ra vài bước.

“Tối mày ăn cơm chưa? Tại sao yếu đến vậy?” Diệp Hoa cười nói

Lão đại mới này không phải quái vật a! Chịu một cước của thằng Triệu Bảo Vân mà mày cũng không nhăn.

“Đến lượt tao” Diệp Hoa tiến tới, chậm rãi hời hợt đáp trả Triệu Bảo Vân một cước, một cước của Diệp Hoa tưởng như không có khí lực nhưng khi rơi trên người Triệu Bảo Vân lại làm hắn bay ra vài mét đến khi chạm vào một chiếc xe mới dừng lại, thậm chí chiếc xe bị lõm xuống do chịu ảnh hưởng từ một lực quá mạnh.

Triệu Bảo Vân ôm bụng, phun ra một ngụm máu, may mắn Diệp Hoa không dùng lực nếu không hắn đã không sống nổi.

“Lão đại!!!”

Không còn vẻ mặt cợt nhả như lúc đầu thay vào đó là bộ mặt sùng kính, bọn họ gập người còn sâu hơn trước, có người lão đại mạnh như vậy làm bọn hắn cảm thấy rất tự hào.

Hắc Mang cũng kinh sợ không kém bọn họ, con mẹ nó! Hóa ra lão đại còn không đánh hết sức, nghĩ lại làm hắn lạnh sống lưng, nếu hôm đó lão đại mà đánh thật không biết hắn còn sống được không.

Triệu Bảo Vân đã bị Diệp Hoa thuyết phục hắn quỳ xuống mở miệng: “Lão đại, xin lỗi vì đã bất kính với anh...”

Diệp Hoa lười để ý tới hắn, ánh mắt vẫn luôn nhìn Diệp Linh trong lòng: “Đứng lên đi, mày bị thương không nhẹ, mau đến bệnh viện kiểm tra đi.”

Triệu Bảo Vân trong lòng tràn ngập ngũ vị, bất kính với lão đại là tội đáng chết vậy mà anh không những tha cho hắn mà còn quan tâm đến mình, lão đại như này hắn nhất định phải theo.