Chương 147: Tiểu Hắc

Tầng thứ hai thất tình lục dục đại pháp so với tầng thứ nhất đơn giản hơn rất nhiều, vượt qua tầng thứ nhất ắt hẳn có thể bước đến tầng thứ hai.

Diệp Hoa ngồi xếp bằng, chỉ trong một hơi thở, máu trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển khắp toàn thân, giống như trường giang nước chảy cuồn cuộn mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ầm vang.

Bước vào tầng hai chính là rèn luyện thân thể, hấp thụ năng lượng ma đầu cắn nuốt không ngừng di chuyển khắp cơ thể, theo quá trình vận chuyển rèn luyện lại thân thể Diệp Hoa.

Trong quá trình này tự nhiên sẽ sinh ra đau đớn thật lớn, chẳng qua tất cả đều bị ma đầu cắn nuốt. Mà vận chuyển công pháp cũng làm tăng tốc độ cắn nuốt của thất tình lục dục ma đầu.

Diệp Hoa cảm giác lực lượng trong cơ thể không ngừng gia tăng.

Từ sau khi con quỷ sau lưng xuất hiện, bởi vì không có năng lượng bổ sung, nên lâm vào ngủ say, hiện nay công pháp của hắn đột phá, tự nhiên sẽ cung cấp đủ năng lượng cho ma chủng, khiến nó tỉnh lại.

Nhưng ma chủng là toàn bộ ác niệm trong thiên địa hòa làm một, tàn nhẫn, hiếu sát, tham lam, háo sắc… đều hiện trên thân ma chủng này. Hơn nữa công pháp hắn chọn là lấy thất tình lục dục tu luyện mà không phải chặt đứt thất tình lục dục nên chỉ sợ ma chủng đồng hóa, chính vì vậy hắn mới do dự không biết nên để nó thức tỉnh hay không.

Nhưng suy nghĩ này rất nhanh liền bị Diệp Hoa gạt bỏ, nếu không thức tỉnh ma chủng e rằng thực lực của hắn không thể nhanh chóng tăng tiến được.

Diệp Hoa tiếp tục vận chuyển công pháp, từng tia hắc khí nhanh chóng rót vào đan điền, mà ma chủng hấp thu nguyên khí, cảm nhận từng tia nguyên khí nó không ngừng nhảy lên kịch liệt.

Theo sau đó từng cỗ cảm xúc không ngừng bạo ngược, hiếu sát, tàn nhẫn, tham lam, háo sắc,… từ trong ma chủng toát ra.

Đây là ma chủng cắn trả, nếu không thể ngăn chặn Diệp Hoa liền triệt để mất đi nhận thức. Nhưng cảm xúc vừa dâng lên thất tình lục dục ma đầu lập tức liền cắn nuốt, cảm xúc nồng đậm như vậy chính là chất dinh dưỡng của bọn nó.

Trong khoảng khắc ma chủng hoàn thành, Diệp Hoa cảm thấy đôi mắt đột nhiên nhảy lên dồn dập.

Thịch thịch! Thịch thịch!

Trong đôi mắt hằn lên từng tia máu, con ngươi màu nâu liền thay thế thành màu đỏ rực.

Cơn đau từ sâu bên trong truyền tới, rất nhanh cảm giác đau đớn liền lắng lại.

Thất tình lục dục ma đầu điên cuồng vận chuyển, kéo dài suốt nửa tiếng đồng hồ mới có dấu hiệu hòa hoãn lại.

Màu nâu trong mắt thay thế thành màu đỏ máu, đôi mắt chỉ còn lại hai màu đen đỏ, vô cùng rõ ràng.

Nhưng rất nhanh liền quay về hình dáng ban đầu, khóe miệng Diệp Hoa lộ ra mỉm cười, chẳng qua lúc này nụ cười ít đi vài phần lạnh lùng nhưng càng nhiều thêm bảy phần liệt diễm.

Cả người Diệp Hoa cứ vậy thay đổi, hàn khí trên người giảm đi nhưng tà khí trong người lại càng rõ rệt, mà một tia tà khí này càng làm Diệp Hoa tăng thêm mị lực.

Cơn đau sau lưng ập đến, căn phòng bỗng bốc lên một vụ sương mù, chớp mắt liền hóa thành một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Diệp Hoa.

“Chủ nhân không ngờ nhanh như vậy ngài liền tu luyện đến tầng hai, tốc độ này so với trước kia còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.” Thanh âm vừa cất lên như tiếng kêu réo rắt đến từ địa ngục làm người đối diện không nhịn được xuất ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Trước kia? Ta trước kia từng tu luyện sao?”

Diệp Hoa nghi hoặc hỏi.

“Chủ nhân thực lực tăng lên khiến ta cũng nhớ lại một phần ký ức, ngài có thể gọi ta là Tiểu Hắc.” Cảm nhận nghi hoặc của Diệp Hoa, Tiểu Hắc tiếp tục mở miệng.

“Ký ức của ta cũng hết sức mơ hồ nên một số chuyện ta cũng không thể nhớ rõ.”

Diệp Hoa nhíu mày, đối với câu trả lời của Tiểu Hắc hết sức không thỏa mãn.

Tiểu Hắc thấy vậy miệng máu mở rộng, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.

Chỉ là nó thật không ngờ đến chủ nhân vậy mà lấy thất tình lục dục tu luyện.

Điều này làm nó hết sức nghi ngờ, cho dù ký ức có mơ hồ nhưng một số chuyện nó vẫn còn nhớ rất rõ, chủ nhân cư nhiên lại tu luyện công pháp khác với kiếp trước, trước kia chủ nhân chặt đứt thất tình lục dục bước lên con đường tu hành nhưng lần này chủ nhân vậy mà lấy thất tình lục dục tuy luyện, thật không hiểu chủ nhân vì sao lại đột ngột thay đổi công pháp như vậy. Nhưng trước khi thực lực chủ nhân còn chưa đủ thì nó cũng không thể tiết lộ nhiều như vậy nếu không chỉ sợ càng thêm rước họa vào người.

Tiểu Hắc xoay quanh một vòng, trong lòng tràn ngập thắc mắc, đến khi nhìn thấy cô bé trên giường ngủ, nó mới ngừng lại, cả người như chết lặng...

Nhận thấy hành động lạ thường của Tiểu Hắc, Diệp Hoa chợt lên tiếng: “Sao vậy?”

Tiểu Hắc quay lưng với Diệp Hoa nên hắn không thể trông thấy thần sắc kích động cùng tia một tia kinh sợ trong con ngươi của nó.

Tiểu Hắc lúc này triệt để chấn kinh, thật lâu sau mồm máu mới mở rộng, nụ cười trông đến thập phần khó coi.

Trước kia ký ức còn mơ hồ nhìn thấy cô bé này nó cũng lười để ý nhưng bây giờ một vài bộ phận ký ức thông suốt thì nó rốt cuộc cũng sáng tỏ.

Chỉ là ‘tình kiếp’ hai từ này thật khiến người ta kinh ngạc.

Cho dù người cường đại như chủ nhân vậy mà cũng không thoát nổi một chữ tình.

Kiếp trước chủ nhân sống một cuộc đời không thể trọn vẹn, chỉ mong sao kiếp này ngài có thể thông suốt mà không phải tiếp tục lần nữa dẫm lên vết xe đổ của mình.

“Chủ nhân, mọi việc không nên cưỡng cầu...” Tiểu Hắc nói xong, liền hóa thân thành hắc vụ rồi biến mất.

Diệp Hoa sắc mặt tối sầm, đến bất ngờ rồi lại rời đi vội vàng, hành đồng của tên này càng ngày càng bất thường. Nhưng Diệp Hoa cũng không hề lo lắng, Tiểu Hắc chắc chắn không bao giờ phản bội mình, theo thực lực hắn tinh tiến, hắn có thể cảm nhận mình đối với nó hết sức quen thuộc dường như trước kia đã từng quen biết.

Hơn nữa hắn cũng không vội, tương lai dù sớm hay muộn mọi việc cũng đều sớm được làm rõ.