Mở cửa ra thấy Bạch Chiến Minh đang đứng trước cửa, vẻ mặt lão cha bây giờ khác hoàn toàn so với lúc trong đại điện nghị sự, so với vẻ mặt nghiêm nghị đầy áp lực thì bây giờ mặt lão cha lại có vẻ hiền từ.
" Phong nhi.....". Lão cha như ngẹn lời trong cổ rồi bước vào phòng, ngồi cuống ghế lão lại nói " chắc ngươi đã gặp nhiều khó khăn rồi nhỉ ". Thiên Phong nghe lão hỏi thì cũng không nói gì, căn bản hắn không hiểu chuyện gì đang sảy ra. Ngồi đối diện với lão cha, nhìn thẳng vào mắt, từ trong ánh mắt thể hiện ra sự ấm áp của một người cha.
" Tuy thiên phú con cao thức tỉnh huyết mạch lại tinh thuần nhưng bây giờ mới bắt đầu tu luyện thì đã quá muộn "
Như có chút suy tư lão cha Bạch Chiến Minh lại nói.
" ta giao hết toàn bộ sản nghiệp của Bạch Vân võ phủ ở ngoại thành cho con, tuy không giúp con tranh giành vị trí gia chủ nhưng cũng giúp con có chút chỗ đứng trong tộc ".
Nói xong lời thì Bạch Chiến Minh chỉ thở dài tay chắp sau lưng rồi đi ra khỏi phòng, khí thế uy nghiêm đã giảm bớt nhưng lại hiện ra một chút cô độc.
Chưa quen lắm với thân thế này nên Thiên Phong cũng không hành động gì cả, thấy bóng lão cha đã khuất lối Thiên Phong lại tiếp tục tu luyện, đối với tu sĩ thì ngủ gần như không cần thiết, tu luyện cũng chính là đang giúp cơ thể nghỉ ngơi. Một mực tu luyện đến khi bên ngoài đã sáng, thiếu niên trong phủ đã sớm thức dậy luyện võ, tiếng quyền đấm cước đá và tiếng la hét từ võ trường vang đến làm Thiên Phong thoát khỏi tu luyện, vừa đứng dậy xương khớp cả người đã kêu lách cách.
" đã sáng như vậy rồi sao!!! " chỉ cám thán một câu rồi Thiên Phong chuẩn bị đến tàng thư các. Đáng sợ nhất trên đời là người ta đến chết cũng không thể biết được vì sao mình lại chết, mà để ít nhất biết mình chết thế nào thì hắn cần biết thông tinh cụ thể thề tình hình của võ phủ. Trên đường đi đến tàng thư các Thiên Phong không ngừng cảm thán về độ huy hoàng của võ phủ. Toàn bộ con đường trong phủ đều lát đá phiến, hai bên không ngừng có kẻ hầu người hạ đi qua lại " thiếu chủ....thiếu chủ..." nghe những người này chào đến làm hắn đau cả đầu.
Theo như trí nhớ của thân thể này đi một lúc cuối cùng cũng đến tàng thư các, chỉ thấy đây là một tòa kiến trúc cao đến cả ngàn mét chọc thủng mây xanh, dưới chân các là hơn trăm ngươi đứng gác tu vi không thấp. Thấy Thiên Phong lại gần thì một lão giả chạy tới miệng cung kính " thiếu chủ có việc gì sao lại chạy đến tàng thư lâu vậy " lão giả này tên Vạn Thanh, là người trông coi tàng thư các. Lão thấy có thiếu chủ vậy mà lại đến đây thì vô cùng kinh ngạc, những đại thiếu gia này không đến phòng luyện đan thì cũng đến võ trường, làm gì có ai thừa thời gian đến đây đọc sách.
" ta muốn vào trong tìm một số sách, không ảnh hưởng đến lão chứ " Thiên Phong cũng không thiếu chút thời gian nên cũng đứng lại nói chuyện với thanh lão một chút, đến khi kết thúc câu truyện cũng luôn miệng nghe Thanh lão nhắc nhở " thiếu chủ ngài tuyệt đối không được bước quá tầng 7 nhất định đó ". Thấy lão giả vậy mà dặn dò kỹ càng như vậy thì Thiên Nam cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
" khục..khụ..khụ... "
Vừa mở cửa một lớp bụi bay xuống làm Thiên Phong ho sặc " nơi này không có ai vào thu dọn sao, bẩn quá đi mất ". Thấy tầng thứ nhất quá bẩn, đến sách cũng đã cũ hết nên Thiên Phong tiếng thẳng lên thần thứ hai rồi tầng thứ ba, đến lúc bước lên tầng thứ tư mới coi như tạm chấp nhận được. Bước tới gần kệ sách tìm một lúc lâu hắn mới chọn ra một quyển " thế đạo thư ". Nội dung quyển sách chỉ là một số điều đơn giản mọi võ giả tu sĩ đều biết, nhưng đối với Thiên Phong thì đây là thứ bây giờ hắn cần nhất.
" thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn- tri thức - thưởng vong ngã "
Vừa nghe thấy thông báo từ hệ thống Thiên Phong lấy làm ngạc nhiên, chưa kịp suy nghỉ thì từng hàng chữ trong quyển sách như có tứ chi không ngừng bay nhảy, từng luồng thông tin khổng lồ chạy thẳng vào đầu Thiên Phong như đang có người quán đỉnh cho hắn.
" gì đây "
Từ trên tầng 7 một lão giả đang chăm chú đọc sách thì phát hiện chữ trong sách đang biến mất, không chỉ quyển sách hắn đọc mà một vài quyển sách khác trên kệ cũng có từng chữ bay đi.
" chữ của ta, các ngươi đi đâu vậy chữ của ta " lão giả đã ngoài lục tuần nhưng lại đuổi theo chữ như đứa trẻ con, đi theo từng dòng chữ bay đi xuống tầng thứ tư lão phát hiện vậy mà cũng có người đang đọc sánh.
" trên đời còn có người đọc sách cũng có thể đốn ngộ rơi vào trạng thái vong ngã sao. Không ai khác người đó chính là Thiên Phong, hiện giờ cả người hắn đang dần lơ lửng, xung quang người là từng hàng ký tự đặc biệt, từng dòng chữ bay vào thức hải Thiên Phong rồi biến mất không dấu vết. Lão giả từ xa nhìn đến với ánh mắt mơ ước miệng lẩm bẩm " vong ngã....thật sự là vong ngã....tiểu tử này thiên phú cao đến nỗi đọc sách cũng vong ngã sao ". Lão giả tên Bạch Bích, là một người thực sự cuồng đọc sách đến điên rồi, người ở đây ai cũng sợ hãi lão giả kỳ quái này.
Thiên Phong vong ngã một lần đến tận 3 ngày, trong vòng ba ngày lão giả Bạch Bích không giây phút nào là dời mắt khỏi, từ ánh mắt hâm mộ cũng chuyển thành tôn kính rồi, trong đầu lão bây giờ còn có ý nghĩ rằng Thiên Phong là thư thánh chuyển thế. Còn đối với Thiên Phong thì ba ngày này như là đã cả năng trôi qua, hắn chìm vào những kiến thức trong sách làm hiểu thấu về mọi thứ của thế giới này, nếu như đủ sách hắn còn có chút cảm giác mình có thể phi thăng luôn.
Đến nửa của ngày thứ ba thì những dòng kinh văn cuối cùng cũng đứt đoạn, Thiên Phong từ trạng thái vong ngã tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một lão giả không ngừng quan sát đến bản thân hắn còn thấy lúng túng.
Chưa kịp mở miệng đã thấy lão giả hỏi trước " tiểu hữu có thu đồ đệ không, lão già ta muốn xin gia nhập làm môn hạ ". Chưa gì đã thấy lão giả muốn bài làm môn hạ của mình khiến Thiên Phong cạn lời, lão này cũng không ít tuổi mà một tiếng gọi sư phụ hai tiếng gọi tiền bối thì cũng thật cười đến chết mất.
Nhìn thẳng vào ánh mắt lão giả khiến Thiên Phong cảm nhận được đây không phải một trò đùa, hắn chỉ từ tốn hỏi " không biết đại đang quý tính của lão là gì "
Lão giả thấy mình được câu hỏi thì trả lời ngay lập tức " tiểu hữu tên Bạch Bích, năm nay chắc cũng đã hơn trăm tuổi ".
Thiên phong nghe vậy cũng chỉ cười trừ, tuổi lão này còn lớn hơn cả hai đời hắn cộng lại mà còn một câu sưng tiểu hữu hai câu gọi tiền bối.