" Thiên Phong ca mau lên, ở nhà nương đang nấu cơm rồi "
" ta biết rồi! muội về trước đi, ta sắp xong việc rồi"
" vậy thì ca nhanh lên nhá, ta với nương ở nhà chờ cơm huynh "
Bạch thiên phong phất tay tạm biệt rồi nhìn theo bóng tiểu cô nương chạy vào làng. Năm nay Bạch Thiên Phong 15 tuổi, theo như đám bạn cùng trang lứa thì cũng đã bắt đầu tu luyện rồi. Chắc Có Lẽ do thiên phú tu luyện quản quá kém nên vẫn mãi không thể mở được đan điền.
Đây là thế giới tu chân nơi mà người ta có thể tu luyện, trẻ em ở thế giới này 10 tuổi trở đi sẽ có khả năng mở ra đan điền hấp thu linh khí thiên địa làm cường đại bản thân.
Nơi Bạch Thiên Phong ở có tên là thôn Hàn Minh, trong đám bạn cùng trang lứa của hắn có bảy người thì ba người đã mở ra đan điền rồi dẫn gia đình rời khỏi thôn tham gia vào võ phủ, môn phái. Còn những kẻ đến 18 tuổi vẫn không mở ra được đan điền thì cả đời chỉ có thể làm một nông phu dưới đáy xã hội.
Mặc dù năm nay Bạch Thiên Phong 15 tuổi vẫn chưa mở ra được đan điền nhưng hắn không hề nản chí, nếu cái hệ thống kia không nói dối thì chắc hẳn hắn sẽ mở ra được đan điền. Vốn là một người hiện đại sống trên địa cầu nhưng trong một tai nạn Bạch Thiên Phong đã xuyên đến thế giới này vào thân thể của một cậu bé 6 tuổi cùng tên. Lúc đến đây cơ thể hắn bị thương rất nặng và lạc ở trong rừng, may mắn là được một cặp phu phụ tìm thấy làm con nuôi, ở trong nhà còn có một người em gái nhỏ hơn 2 tuổi nên 2 anh em rất hòa thuận với nhau, hắn cảm giác như đây mới chính là bố mẹ ruột của mình.
" grào....hú......grào "
" Sử Tam tặc ngươi còn muốn chạy đi đâu, hôm nay bản thiếu thủ thay trời hành đạo lấy đầu chó của ngươi "
" khặc khặc.... Tiểu cô nương da mịn thịt mềm, hay để bổn đại gia chăm sóc ngươi đêm nay "
Ở trên trời có hai người đang cưỡi phi cầm đuổi bắt trên trời, đây không biết là lần thứ bao nhiêu mà có người đuổi theo giết Sử Tam Đạo rồi, Sử Tam tặc mà người kia nhắc đến chắc chính là tên sử tam đạo hái hoa tặc đang được các tông môn treo thưởng, đến cả ngôi làng nhỏ bé của Bạch Thiên Phong cũng có dán cáo thị. Hai ngươi đuổi nhau trên trời không ngừng dùng linh lực thúc động âm thanh vang xa, lời lẽ nhục mạ xúc phạm nhau, đến Bạch Thiên Phong ở dưới đất còn nghe rõ.
Thấy bắt trời đã dần buông xuống, nên Thiên Phong cũng bắt đầu chuẩn bị đi về nhà, trên đường về thấy mọi người trong làng thì đều nhanh miệng chào hỏi.
" Thiên Phong ca nay về sớm vậy sao, không phải về nhà chuẩn bị sính lễ đến hỏi cưới ta chứ "
Thấy hắn về thì một cô nương lên tiếng trêu trọc, thấy mình là thân nam nhi vậy mà bị trêu thì Thiên Phong cũng lên tiếng trêu lại.
" ta mà lấy được một tiểu nương tử như Thúy nhi muội thì quả là phúc ba đời ".
Vì vẻ bề ngoài Bạch Thiên Phong cũng có thể gọi là một mỹ nam nên cũng không ít lần bị trêu đùa như vậy nên cũng không để trong lòng mà đi thẳng về nhà.
Đi đến một căn nhà gỗ nhỏ có đôi phần xập xệ thì Thiên Phong dừng lại, hít một hơi thì mùi canh thịt xộc thẳng vào mũi, đây chính là mùi canh quên thuộc mà mẹ hắn hay nấu. Bước vào trong nhà đã thấy em gái ngồi trên ghế hai chân đang vung vẩy, thấy anh trai về thì vội nhảy xuống rồi chạy đến ôm Thiên Phong, cô em gái này mặc dù mới 13 tuổi nhưng thân hình khá nở nang, trước ngực là đôi gò bồng đào đã có chút nhô ra đến mức lúc tiểu cô nương ôm hắn còn cảm nhận được có hai vật lồi ra chọc vào ngực mình, trên mặt tuy có chút lấm lem nhưng cũng không thể che đi được đường nét thanh tú trên gương mặt. Nghĩ đến đấy ở dưới quần Thiên Phong đã sưng lên một cục, nói gì thì đây cũng là em gái không cùng huyết thống nên có vượt rào chắc cũng không sao đâu.
" Phong nhi về rồi à!!!! Để nương sắp cơm cho ngươi ăn, chắc đã đói lắm rồi hả "
Nghe thấy giọng Thiên Phong biết con trai đã về, một mỹ phụ bước từ bếp lên, mặc dù tuổi tác đã ngoài 30 nhưng đường nét cơ thể vẫn vô cùng đẫy đà, mặc dù làn da của người làm nông không được trắng nõn nhưng như vậy lại hiện lên một nét phong tình khác lạ. Em gái hắn tên Nguyệt Thanh Nhi còn nương tên Nguyệt Như Hoa, ngày ngày ở cùng với hai người khác giới xinh đẹp như vậy cũng khiến Thiên Phong vài lần có ý nghĩ vượt rào nhưng lại thôi, ở lâu với hai người làm hắn rất trân quý gia đình mới này.
" nương ngồi đi, để con sắp cơm cho "
Định đi xuống bếp nhưng nhìn lại cảnh ngộ thằng tiểu đệ đã sưng phù trong quần vì được em gái ôm thì hắn cũng chỉ biết xấu hổ ngồi xuống ghế chờ được ăn cơm. Cơm nương hắn nấu vẫn rất ngon, dù cơm canh đạm bạc chỉ vài món ăn đi ăn lại nhưng đều cảm thấy như là sơn hào hải vị, đánh chén liền 3 bát lớn thì nhìn thấy nồi cơm cũng không còn nhiều nên bỏ bát xuống, nếu Thiên Phong ăn thêm một bát thì sợ em gái và mẹ phải chịu đói.
Lạ lùng hôm nay tiểu đệ đệ hắn mãi không xuống, mọi lần thỉnh thoảng cũng lên nhưng chỉ 10 phút là xuống, nhưng hôm nay hắn ngồi ăn cơm đến 20 phút rồi vẫn chưa xuống, nghĩ trong lòng.
" nếu để nương và em gái thấy thì xấu hổ quá ".
Lấy lí do kêu mệt nên Thiên Phong đi ngủ luôn, chìm sâu vào giấc ngủ thì hắn đi vào mộng cảnh, trong mộng hắn gặp và nói chuyện với một giọt máu, kỳ lạ giọt máu lại biết hết thân thế quá khứ của hắn luôn lẩm bẩm một câu.
" Bạch Thiên Phong- Bạch vân võ phủ.......Bạch Thiên Phong- Bạch vân võ phủ ".
" khì...khì..khì.. "
Thiên Phong gật mình tỉnh dậy, hơi thở không thể đều được, từng mạch máu trong thân thể như căng phồng, đến tiểu đệ trong quần cũng dựng đứng lên như trường thương.
" hôm nay sao thế này, tiểu đệ ngươi không phải thiếu thốn quá đó chứ "
Tiểu đệ dựng lên đến ngang cổ khiển nhìn cái bóng như hai huynh đệ thật sự đang nói chuyện. Chỉ thấy Thiên Phong tát vào đầu tiểu đệ hai cái nó cũng không cúi đầu xuống mặt tỏ vẻ kiên cường. " hừ...coi như ngươi giỏi " không còn cách nào khác nên hắn ra ngoài đi dạo cho mạch máu được lưu thông.