Chương 7: 7... 7... 728 điểm thiện cảm!!!

Chu Tiểu Minh cõng Tô Ánh Ngân về nhà của Mã Phương Linh.

"Cốc Cốc Cốc"

"Cô Linh ơi, mở cửa cho cháu ạ"

Két.

"Cái thằng này, cháu không biết bây giờ đã là mấy giờ..... !!!" Mã Phương Linh đi ra mở cửa cho Chu Tiểu Minh, cô giận dữ đang nói giữa trừng thì nhìn thấy hắn trên lưng đang cõng một cái nữ cảnh sát thì cô liền ngừng nói.

Mã Phương Linh hỏi: "Cô cảnh sát này bị gì mà quần áo rách te tua thế kia?"

"Vào nhà rồi nói cô ơi, chứ cổ nặng quá ạ" Chu Tiểu Minh nói xong thì cõng Tô Ánh Ngân bước vào nhà, còn Mã Phương Linh thì đóng cửa cho chặt chẽ lại.

Vô trong nhà, Mã Phương Linh trải ra một miếng nệm cho Tô Ánh Ngân nằm rồi đắp cho cô một cái chăn để che lại những phần nhạy cảm đã bị lộ ra ngoài.

Mã Mẫn Mẫn là người nghi ngờ đầu tiên, cô mở đôi môi nhỏ ra hỏi: "Tiểu Minh, có phải ngươi là người đã xé rách quần áo của cô cảnh sát này không hả?"

Chu Tiểu Minh phủ nhận nói: "Cô đừng có nói bậy bạ, cô cảnh sát này là bị một đám thanh niên biến thái xé rách quần áo à, bọn chúng định cưỡng hiếp cô ấy may mà ta ở gần đó, nếu không thì cô ấy đã chúng cho ăn tinh trùng ngập mặt rồi"

Mã Mẫn Mẫn khuôn mặt kinh ngạc hỏi tiếp: "Ý ngươi là ngươi đánh bại đám thanh niên biến thái đó và cứu cô cảnh sát này?"

Chu Tiểu Minh vuốt nhẹ mái tóc bạch kim của hắn rồi nói: "Đúng vậy, ngươi có thấy ta có đẹp trai hay hem?"

Khuôn mặt của Mã Mẫn Mẫn lúc này → (¬▂¬)

"Chém gió!"

"Cô không tin, để ta lấy cái này ra cho cô xem a" Chu Tiểu Minh nói xong thì vội vàng đi lấy bộ võ phục Karate đưa cho Mã Mẫn Mẫn xem.

Mã Mẫn Mẫn lại hỏi: "Tiền ở đâu có mà ngươi đi học Karate?"

Chu Tiểu Minh trả lời: "Ở câu lạc bộ Karate của trường mình, thành viên mới không cần nộp học phí, chỉ cần phụ trách quét dọn câu lạc bộ trong vòng 1 tháng coi như đó là tiền nộp học phí a"

"Ngươi có muốn đi học Karate không?"

"Không! Ta không có rảnh như ngươi, ta còn phải học bài nữa"

"Vậy sau này, khi có cơ hội thì ta sẽ dạy chiêu để phòng thân a"

Mã Mẫn Mẫn không nói chuyện nữa mà tiến tới chỗ của Mã Phương Linh, hai mẹ con đang ngồi ở bên cạnh Tô Ánh Ngân, Mã Phương Linh có chút buồn bực nói: "Riết cái khu dân cư này đã không an toàn nữa rồi, đến ngay cả cảnh sát mà chúng cũng dám đè ra hiếp dâm, đợi ta kiếm đủ tiền thì sẽ đưa hai đứa dọn tới một chỗ an toàn để sống"

Chu Tiểu Minh nghe vậy, rất muốn đem 3 vạn tệ đưa cho Mã Phương Linh, nhưng lỡ cô ấy hỏi số tiền này làm sao có được thì hắn biết trả lời ra làm sao? Trúng vé số chăng? Không không, phải tìm một lí do nào chính đáng để đưa tiền thì mới được!

Đang ngồi suy nghĩ, bỗng dưng Mã Mẫn Mẫn tức giận nói: "Cái tên biến thái kia! Sao ngươi lại đang mặc đồ của ta vậy? Bộ ngươi xác nhận muốn làm con gái luôn hay sao?"

"Là do mẹ của cô à, ta mà thèm mặc mấy cái đồ anime này a" Chu Tiểu Minh đỏ mặt nói xong thì liền chạy đi thay quần áo.

Tắt đèn đi ngủ, cả 4 người ngủ trên 3 miếng nệm, Tô Ánh Ngân một miếng, Mã Mẫn Mẫn một miếng, Mã Phương Linh cùng Chu Tiểu Minh thì ngủ chung trên một miếng nệm, Mã Phương Linh thì đang nằm nghiêng quay mặt về phía Chu Tiểu Minh, hắn cũng nằm nghiêng mà mặt đối mặt với cô.

Tô Ánh Ngân cùng Mã Mẫn Mẫn đã ngủ say sưa, chỉ còn có hai người là vẫn còn thức, họ bốn mắt nhìn nhau té lừa tình, Mã Phương Linh cùng Chu Tiểu Minh ngủ chung với nhau cũng đã hơn 10 năm nay rồi, nhưng đây là lần đầu tiên mà họ ngủ chung trên một miếng nệm ngủ.

Hai người cùng đỏ mặt nhìn nhau, bỗng Chu Tiểu Minh mở miệng nói nhỏ: "Cô Linh ơi, cô thật là đẹp"

Nghe vậy, khuôn mặt của Mã Phương Linh ngày càng đỏ lên, cô dùng tay nhéo vào má của hắn một cái rồi hỏi nhỏ: "Cháu học ở đâu cái nịnh hót phụ nữ này vậy?"

Chu Tiểu Minh nhỏ giọng trả lời: "Đâu có đâu, cháu thấy cô đẹp thì nói đẹp vậy mà"

"Hi Hi, hai đứa phải cố gắng học hành, còn về kiếm tiền thì để cô lo cho hai đứa a"

"Vâng ạ, nhưng mà cô Linh ơi, cô hứa với cháu chuyện này có được không vậy cô?"

"Chuyện gì?"

"Cô đừng có vì tiền mà làm những chuyện bậy bạ nha cô, tại vì con thấy mấy cái phụ nữ ở trong xóm mình vì tiền mà họ đi làm phò đấy ạ"

"Ùm, cháu nói thì cô mới nhớ, có lần có một tên đại gia dùng tiền để mà mua dâm cô, ông ta ra giá khoảng 70 ngàn tệ lận"

Chu Tiểu Minh cắn răng, quay mặt sang hướng khác nói: "Thế.... cô đã cho hắn.... xoạc cô rồi chứ gì"

Mã Phương Linh thấy vậy liền cười cười, cô dùng tay ghì lấy đầu của Chu Tiểu Minh ép sát vào bộ ngực G cup của cô rồi nói: "Ngốc a, cô đâu có giống như mấy con mụ gái điếm ở trong xóm đâu, cho dù tên đại gia đó có đưa thêm cho cô 1 triệu tệ thì cô cũng không đồng ý... cô cũng nghĩ bản thân mình cũng chưa đáng giá 1 triệu đâu, chắc cỡ tầm 100 ngàn tệ thôi a"

Cái WTF? Nếu tên đại gia đó ra giá đúng 100 ngàn tệ thì cô đồng ý cho hắn xoạc cô luôn a!

Mã Phương Linh cười cười nói tiếp: "Nói vui vậy thôi chứ, cô đã thề là sẽ không bao giờ quan tâm đến bắt kì người đàn ông nào khác chỉ trừ một mình một cháu ra mà thôi"

Khuôn mặt của Mã Phương Linh bỗng trở nên buồn, cô lại nói tiếp: "Nếu không nhờ có cháu bên cạnh thì cô với Mẫn Mẫn sớm đã bị bọn dâm tặc đang đi ở ngoài đường kia cưỡng hiếp mất rồi, cô không dám nghĩ tới bọn chúng sẽ làm gì với cái thân thể y như bò sữa này nữa a"

Chu Tiểu Minh loay hoay một chút, cuối cùng cũng kéo được cái đầu của mình ra khỏi cặp vú G cup kia, hắn tự tin nói: "Cô Linh cứ yên tâm, chỉ cần cháu còn một chút hơi thở thì sẽ không cho phép ai đụng tới cô và Mẫn Mẫn đâu!"

"Tiểu Minh? Ngươi không ngủ mà đang nói mớ cái gì vậy?" Chu Tiểu Minh nói có hơi lớn tiếng, làm cho Mã Mẫn Mẫn thức giấc, cô lười lên tiếng hỏi.

Chu Tiểu Minh không có trả lời lại, hắn cùng Mã Phương Linh giả vờ như đã ngủ rồi.

"Kì lạ, rõ ràng là mình nghe thấy tiếng của thằng bê đê đó mà ta?... Thôi ngủ tiếp vậy" Mã Mẫn Mẫn nói xong liền chìm vào giấc mơ đẹp mà ngủ tiếp.

Một lúc sau, Chu Tiểu Minh cùng Mã Phương Linh mới dám động đậy, hai người nhìn nhau cười cười rồi cô ta nói nhỏ: "Bây giờ cháu ra dáng một người chồng tốt rồi nha"

"Lỡ như Mẫn Mẫn không chịu lấy cháu thì cô phải gả cho cháu đấy, cháu không biết đâu a"

"Đương nhiên rồi, cô đã nói rồi mà"

"Cũng gần tới nghỉ hè rồi, cháu muốn đi làm một việc gì đó để kiếm tiền phụ giúp cho cô, chứ chỉ làm người mẫu nhí cũng chả được bao nhiêu cả.... cháu muốn để cô mà Mẫn Mẫn sống một cuộc sống tốt hơn bây giờ"

Nghe thế, Mã Phương Linh liền đỏ mặt hiện lên sự vui vẻ, bây giờ cô mới biết là mình đã đúng khi đem Chu Tiểu Minh về nuôi.

Đang trong lúc nghẹt thở như thế này, Hệ thống lại vang lên.

"Ting!"

"Thành công gạ tình Mã Phương Linh, điểm thiện cảm của Mã Phương Linh dành cho kí chủ được cộng thêm 25 điểm!"

Khuôn mặt của Chu Tiểu Minh lúc này → (๏︿๏)?

Chu Tiểu Minh thắc mắc hỏi thầm ở trong lòng: "Điểm thiện cảm là gì vậy hả Hệ Thống?"

Hệ thống trả lời: "Đó là điểm khi kí chủ đi gạ tình người mà có được, còn tùy thuộc vào độ gạ tình mạnh hay yếu mà Hệ Thống tăng điểm thiện cảm của người đó lên, một khi điểm thiện cảm của người đó dành cho kí chủ đạt tới 300 điểm thì có thể xoạc a!"

Chu Tiểu Minh há hốc mồm nghĩ thầm: "Đạt tới 3... 3... 300 điểm thiện cảm thì có thể xoạc bất cứ lúc nào hay sao?"

"Chuẩn không cần chỉnh!... Nhưng kí chủ mới chỉ được 25 điểm thiện cảm từ Mã Phương Linh mà thôi, Ha Ha.... ông càng ngày càng bẻm a"

"Vậy sao? Hệ thống ta muốn kiểm tra điểm thiện cảm của Mã Phương Linh dành cho ta"

"Ting!"

"Xác nhận kiểm tra điểm thiện cảm của Mã Phương Linh dành cho kí chủ là 728 điểm thiện cảm!"

Thấy vậy Hệ Thống liền há hốc mồm: " 7... 7... 728 điểm thiện cảm!!! Quách đờ heo?"

Khuôn mặt của Hệ Thống lúc này → (ʘ□ʘ), còn khuôn mặt của Chu Tiểu Minh lúc này → (ಥ⌣ಥ)