Chương 34: Xung Đột ( 2 ) - Kết Thúc

Nhìn thấy hai thằng cha già đang đứng cải nhau, à không là Trương Bất Tài đang khiêu khích châm chọc Lăng Gia Bách thì đúng hơn.

Mục Vân hiện tại chẳng quan tâm tới hai thằng cha già đó, hắn chỉ đang mong muốn nhìn thấy mẹ hắn mà thôi, nhưng hắn nhìn ngó tìm kiếm xung quanh vẫn không thấy tung tích mẹ của hắn đâu cả. Hắn bực mình bước lại đứng ngang hàng với Trương Bất Tài đang cười ha hả như người điên điên khùng khùng, hắn gằn giọng quát lớn :

- Triệu Thanh, ngươi giấu mẹ ta đi đâu, nhanh thả người ra!

- Thằng ranh con, ngươi dám mắng ta, ngươi muốn chết! Triệu Thanh lừm lừm Mục Vân đáp trả gây gắt.

- Là ngươi muốn chết hay sao, dám uy hiếp huynh đệ của ta a? Trương Bất Tài mắng lại.

- Ngươi.. ngươi...! Triệu thanh nói được hai tiếng ngươi ngươi rồi im bặt hẳn, nhìn thấy thái độ đó của Triệu Thanh cộng với sự lo lắng tột độ của Mục Vân, hắn liền không nhịn được thi triển tốc độ áp sát vào Mục Thanh dùng kiếm kề lên cổ của hắn rồi gằn từng chữ một! - Ta.. hỏi.. một.. lần.. nữa.. mẹ.. ta..đang..ở..đâu?

- Mẹ.. mẹ ngươi đang ở trong một cái hang cách đây 10 dặm phí đông a ! Triệu Thanh sắt mặt trắng bệch không còn một giọt máu giọng có phần run run nói.

- Cảm ơn, giờ ngươi đi chết được rồi... Xoạt..! Triệu Thanh nghe được hai chữ đầu thì mừng thầm nhưng hắn chưa kịp nghe hệt câu thì hắn chợt thấy cổ họng của mình đau nhói như là bị xé toạc ra vậy, một dòng máu tươi phun ra như suối nước, hắn trợn mắt há mồm thật to không cam lòng chết đi!

- Đinh .. Chúc mừng kí sinh diệt sát Vũ Tướng nhị trọng thiên nhận được 25000 EXP, 2500 tích lũy.

Sự việc xảy ra quá nhanh quá nguy hiểm làm tất cả những người ở đây chưa kịp phản ứng thì đã thấy Triệu Thanh hai tay bịt cái cổ máu đang không ngừng phun ra ngoài rồi ngã xuống. Người Lăng gia cùng Triệu gia liền sắc mặt hung tợn đang muốn xong lên băm vằm tên tiểu tử đáng chết, nhưng bọn hắn kiêng kị Trương Bất Tài nên chưa dám làm bừa, đùa chứ có Trương Bất Tài ở đây, ngay cả Nhị trưởng lão Lăng Gia Bách của bọn chúng còn không đỡ nổi một chiêu của đối phương, xông lên mà nạp mạng hay sao? Lăng Gia Bách thấy Triệu Thanh bị một tên tiểu tử giết chết ngay trước mắt hắn, hắn cảm thấy uy nghiêm của mình bị sỉ nhục, hắn ngay lập tức trợn ngược đôi mắt mình lên gằn giọng hét lớn : - Tiểu tử, người gan lắm, dám giết Tam trưởng lão Triệu Thanh của Triệu gia, dám giết người trước mặt của ta, ngươi hãy chờ sự trả thù điên cuồng của hai gia tộc của chúng ta đi!

Đối với sự uy hiếp của Lăng Gia Bách, Mục Vân chỉ tùy ý cười nhạt, hắn hướng người quay về phía Trương Bất Tài ôm quyền nói.

- Hôm nay thật sự cảm ơn Trương đại ca đã tương trợ, tiểu đệ mãi ghi nhớ phần ân tình này. Nói xong Mục Vân liền xoay người hướng về phía Đông khu rừng phóng đi.

Trương Bất Tài nhìn Mục Vân vừa mới rời khỏi thì lại nhìn cái thi thể của Triệu Thanh, hắn bất giác thở dài một hồi, liền xoay mặt đối diện với Lăng Gia Bách nói : - Triệu Thanh chết là ngoài ý muốn, ta không ngờ Mục tiểu huynh đệ lại xúc động như vậy, ta thay mặt hắn hướng với Triệu gia cùng Lăng gia nói lời xin lỗi chân thành, mong các ngươi đừng gây khó xữ cho hắn, Vạn Thương hội sẽ đền bù mọi tổn thất cho các ngươi. Mặc dù Trương Bất Tài không hề sợ hai nhà Lăng Triệu nhưng hắn vẫn lo hai nhà này sẽ tìm cách trả thù Mục Vân, hắn nhíu mày thầm chửi cái tên nhóc thối tha tại sao lại gây nên việc nghiêm trọng như vậy chứ!

Lăng Gia Bách nghe được lời nói của Trương Bất Tài liền cười lớn một tiếng, cười xong hắn trầm mặt xuống cực hạn quát lớn :- Trương Bất Phàm, đừng nói ngươi thay mặt tên tiểu tử kia xin lỗi chúng ta là xong chuyện, mà ngay cả ngươi cũng phải chết!

Nghe ý tứ của Lăng Gia Bách hiển nhiên không chấp nhận, còn muốn dồn mình vào chỗ chết, Trương Bất Tài vốn là kẻ điên không sợ trời không sợ đất chỉ sợ một vài ngươi duy nhất trên đời mà thôi, mà hôm nay có người dám uy hiếp đến tính mạng của hắn, Trương Bất Tài khuôn mặt từ mỉm cười liền thay đổi 360 độ biến thành lạnh lùng không có tình cảm, hắn rít lên một tiếng rồi vung quyền tới Lăng Gia Bách đang được một tên thủ hạ đỡ. - Đã như vậy thì, đi.....chết.......đi !

Khi quyền của Trương Bất Tài gần đánh lên trên ngực Lương Gia Bách thì có một thân ảnh quỷ dị xuất hiện tức thời ngăn cản. Uỳnh... hai chưởng đối nhau tạo ra âm thanh lớn, hai người đều bị chấn lui vài bước. Trương Bất Tài bất ngờ, hắn nhìn kĩ lại thì thấy thân ảnh trước mắt làm hắn kiêng kị 3 phần, hắn gằn giọng lên tiếng :- Lãnh Mặc, phủ thành chủ không nên xem vào việc của Vạn Thương hội chúng ta!

- Trương Bất Tài, ngươi có thể quyết định được Vạn Thương hội ư, ta hình như biết ngươi không có khả năng đó a! Lãnh Mặc đạm bạc trả lời!

- Hừ... ta không quyết định được nhưng ngươi đừng quên còn có một người có thể quyết định được a ! Trương Bất Tài khuôn mặt chế giều cười cười nói ( Tác : Tên này bị đa nhân cách rồi các đạo hữu a, một hồi khóc, hai hồi cười, làm ta không biết đường nào mà lần a!)

- Là nàng ư! Nghe Trương Bất Tài mở miệng nói còn có người quyết định được chiến tranh thì Lãnh Mặc có vẻ như đã biết là ai, hắn âm trầm suy nghĩ, một lúc sau lại mở miệng nói, nhưng lần này nhỏ nhẹ hơn nhiều, không còn châm chọc hay khiêu khích với Trương Bất Tài nữa : - Trương Bất Tài, ta biết người kia có thể, nhưng ta khuyên ngươi nên dừng lại, giết Lăng Gia Bách không có lợi cho ngươi mà còn đưa tới tai họa, ngươi là người thông minh nên hiểu lời của ta nói!

- Hừ... ta không giết hắn, nghĩ hay nhỉ, hắn một mực đòi sống đòi chết muốn dồn ta đến con đường chết, tha cho hắn, vậy mạng của ta ai giữ? Trương Bất Tài lần này lại chuyển từ nụ cười tươi biến thành nụ cười nhếch mép nữa miệng!

- Ta, hôm nay đến đây là thay mặt thành chủ đại nhân hòa giải mối hiềm khích này, ta mong ngươi cùng hai đại gia tộc Lăng , Triệu không nên kết thù mà hãy chấm dứt tại đây! Lãnh Mặc điềm đạn tuyên bố, thân là người của Phủ thành chủ, cũng là một tên luyện đan sư cao cấp nhất tại Ngọa Long thành, hắn có đầy đủ thân phận để hòa giải việc này của hai bên!

- Được, nể mặt Lãnh Mặc, ta sẽ bỏ qua cho Trương Bất Tài, nhưng tên tiểu tử tên Mục Vân kia phải chết, đó là điều không thể bàn cãi! Lăng Gia Bách ánh mắt sắc bén gằn giọng nói.

- Hừ... ai cần ngươi nể mặt tên Lãnh Mặc kia, cứ đến là được, lão tử lại sợ Lăng, Triệu các ngươi, ai chết tay ai chưa biết a!

Nhìn thấy hai bên đều gây gắt đối chọi với nhau, Lãnh Mặc liền quay về hướng Lăng Gia Bách : - Lăng Gia Bách, nể tình ngươi đang bị thương ta không so đo với ngươi, bây giờ ngươi phải hòa giải với Trương Bất Tài, đây là ý của thành chủ đại nhân, ngươi muốn chống lại, đừng quên ngươi cũng chưa có cái quyền hạn đấy.

Thấy sự uy hiếp của Lãnh Mặc, Lương Gia Bách nhất thời hoảng hốt, thành chủ đại nhân là ai, không ai không biết, không ai không hay, cho dù tập hợp cả ba đại gia tộc Lăng, Triệu , Mặc cũng không đấu lại thành chủ đại nhân Sương Phá Thiên, hắn nghe các vị thái thượng trưởng lão đời trước đều từng cảnh cáo qua hậu bối là không thể trêu chọc người phủ thành chủ, nếu không thì bị trục xuất khỏi gia tộc mãi mãi không được quay trở lại.

Nghĩ nghĩ một hồi, Lăng Gia Bách liền gật đầu đáp ứng, hắn giờ muốn nổi điên lên, bản thân bị thương nặng, Triệu Thanh bị giết chết trước mắt của mình, hắn không nuốt nổi cục tức này nhưng không có khả năng lật mặt với phủ thành chủ được, chuyện này chỉ có thể đáp ứng đối phương, trở về rồi bàn bạc với gia chủ tìm cách đối phó.

Nhận thấy song phương đều đáp ứng hòa giải, Lãnh Mặc gật gật cái đầu rồi quay đi. Lúc này đám người Mặc gia vẫn đứng một bên xem náo nhiệt, Mặc Hinh mỉm một cụ cười tà mà không ai nhận ra....