Chương 97: Tránh Vỏ Dưa, Gặp Vỏ Dừa.
—
Nói về đám người Bùi Diệp, thấy Tử Khuê giận quá mất khôn. Cũng chẳng thèm khuyên can, giây lát Bùi Diệp bấm niệm ấn chú. Giơ ống tay áo lên rồi nói:
- Ta có một phép tên là Tụ Lý Càn Khôn, có thể thu người vào ống tay áo. Hai vị chớ phản kháng, đợi thoát khỏi đây rồi, tại hạ sẽ thả hai vị ra.
Sinh Đạo Ma Tu cùng Nhật Quang đều chấp thuận, biến nhỏ thân hình nấp vào trong ống tay áo của y.
Bùi Diệp ánh mắt liếc qua, lườm Tử Khuê một cái. Cũng chẳng nói lời từ biệt, cứ thế quay đầu niệm chú ngữ, nhập vào trong hư không mà tiêu thất.
Ngay lúc đó, Lưu Ly Kinh đang đứng ngoài hung trận, trên tay cầm viên Thất Thải Thần Thạch câu thông trên trời tinh tú. Chợt thấy Thần Thạch hơi rung, y bấm ngón tay tính toán, hồi lâu mới cười khẩy một tiếng, nói thầm:
- Bùi Diệp ơi là Bùi Diêp, mi tự cho mình là đúng, tưởng che lấp khí tức là thoát khỏi một kiếp, mà lại không biết rằng Đẩu Chuyển Tinh Di đại trận tỏa định là tinh thần. Mi dùng Dẫn Tâm Ma Chú loạn đạo tâm Lưu Ly Bảo. Nếu không lấy trí nhớ của tên đó, hẳn là biết rõ trận pháp này công dụng. Thực là hại người hại mình, chung quy là báo ứng đó vậy!
Nói rồi, bàn tay vân vê viên đá, chỉ thấy Đấu Chuyển Tinh Di đại trận lập lòe ánh sáng. Chỉ trong cái nháy mắt lại đảo loạn phương hướng.
Trận pháp này thiện về phong ấn, không có lực công kích gì cả. Nhưng chính vì thế mà nó có rất nhiều biến thể sử dụng, Nhật Quang trước đây vốn thuộc Thông Thiên Giáo đương nhiên tiếp xúc qua. Chẳng ngờ được, y lại bị Bùi Diệp dùng Ma Chú loạn đạo tâm. Nên mới xảy ra cớ sự như thế.
Pha đảo trận này của Lưu Ly Kinh, trực tiếp khiến độn thuật của Bùi Diệp đảo loạn thành hướng Đông Nam. Cũng tức là nơi bày ra Bát Hoang Tứ Linh Tượng Trận đó vậy!
—
Đây lại nói về bên trong hung trận, hai người đánh nhau rất hung. Kéo từ trung tâm trận đồ một mạch tới viền ngoài mé Bắc.
Chỉ thấy khói bụi mịt mờ, tiếng binh khí chạm nhau xoang xoảng. Thi thoảng lại truyền ra tiếng rồng ngâm, côn rú. Thanh thế mười phần kinh khủng.
Lại nói.
Hai bên vốn Ma Đạo, vì mưu cầu khác nhau.
Một đệ tử Ngọc Sơn, hung danh là Sát Quân.
Một khí đồ Thiên Ma, tên gọi là Nguyên Phục.
Hai đối thủ đấu sức, quyết một trận sống còn.
Ta đâm ngươi một thương, ngươi bổ ta một phủ.
Người thì Pháp Tướng Thân, kẻ thì Tam Quân Sát.
Thương làm từ cốt Điểu, nặng hơn một vạn cân.
Phủ tạo từ vảy Côn, sáu ngàn cân chẳng kém.
Thương ra như chớp giật, Phủ vững tựa Thái Sơn.
Bên khí chấn kinh thiên, đây ma quang hám địa.
Hai bên đều là cao thủ đỉnh tiêm Luyện Thể - Thần Dung Cảnh. Đánh nhau không lòe loẹt sặc sỡ, không pháp bảo bao thiên, đơn giản thương thật rìu thật.
Bên ngoài Lưu Ly Kinh cùng mấy người sớm đã nghe động tĩnh, cả bọn chạy vào xem. Khi thấy cảnh tượng bực này cũng không dám xía vào.
Thể Tu đấu pháp dữ dội quyết liệt, cả hai như hùng sư nổi giận. Chỉ công không thủ, dường như trước mắt đối thủ chính là tử địch một đời.
Nguyên Phục bị giam trong trận, một thân linh lực bị kiềm chế. Nộ hỏa trong cơ thể sớm đã kiềm giữ không được, càng đánh càng hăng, càng đánh càng giận. Bên kia Tử Khuê tâm thần cũng đã bị lây nhiễm, phải nói y từ lúc đỡ một thương kia của Nguyên Phục cũng đã bị nộ ý lây nhiễm rồi.
Chỉ thấy, Nguyên Phục tế ra Pháp Tướng Chân Thân có ba đầu sáu tay. Vốn nó được ba huynh đệ họ Trương dùng bí pháp rót vào, nay hiển lộ thì uy thế sừng sững tựa như ngọn núi nhỏ.
Tử Khuê không có Pháp Tướng, thấy đối phương tế ra. Không những bị suy yếu mà còn mạnh hơn gấp mấy lần so với trước kia. Trong bụng đang giận lại càng giận hơn, ba con Pháp Ảnh từ hình xăm lóe lên. Nào thì Bạch Hổ, Thanh Long, Ngưu Đầu đồng loạt xông tới.
Thanh Long thân dài trăm trượng, luồn lách như cá chạch quấn lấy Pháp Tướng. Bạch Hổ bổ nhào lên cắn vào cổ đối phương.
Nếu là lúc trước, Nguyên Phục còn chưa có đối pháp. Nhưng hiện tại Pháp Tướng của hắn mọc thêm bốn cánh tay, nào phải muốn chế phục là chế phục được đâu?
Ngay lúc Thanh Long vừa cuốn lấy, hai tay bên phải của Pháp Tướng chộp vào cổ nó. Khi Bạch Hổ vừa đúng lúc nhào tới, Pháp Tướng hơi nghiêng thân, giơ đầu Thanh Long lên chắn ngay miệng cọp.
Nghe "Phốc!" Một tiếng, Pháp Ảnh Thanh Long bị cắn đứt đầu, tan biến vào trong hư vô.
Chưa dừng lại ở đó, tay bên phía còn lại của Pháp Tướng huyễn hóa ra một đầu Trường Thương. Nhanh như chớp đâm vào miệng Bạch Hổ. Nghe cái… Roạt, đã xuyên thẳng từ miệng tới phần sau.
Tử Khuê rú lên một tiếng đau đớn, hai cánh tay xăm hình Thanh Long cùng Bạch Hổ nổ bùm một cái, biến thành hai đoàn bọt máu. Ngưu Đầu còn chưa kịp tấn công, thì linh lực của y đã tan rã. Nhất thời cũng tan biến đi mất.
Tử Khuê hai mắt trợn trừng, cây Chân Cương sớm đã rơi không biết từ khi nào. Cơ thể y bây giờ nhìn vào không khác gì nhân côn, chỉ nghe y rú giận một tiếng, quát:
- Ngươi thắng rồi! Ta Tử Khuê nói được làm được. Đầu của ta đây này!
Lời vừa dứt, Tử Khuê cúi đầu xuống, miệng cắn vào cán Chân Cương. Đầu xoay mạnh, ném ngọn phủ lên trên. Chân Cương bay vút lên ba, bốn trượng; quay vần trên không mấy vòng rồi rơi xuống, Tử Khuê ghé đầu ra.
Nghe cái "Phịch!"
Lưỡi phủ như cắt củ cải, lướt nhẹ qua cổ, cắt phăng đầu y.
Thế là danh chấn một đời tu tiên giới, Sát Tam Quân - Tử Khuê.
Chết!
—
Cùng lúc đó, Bùi Diệp sử độn pháp nhập hư không, u mê không biết thế nào mà xuất hiện ở một vùng đất trống.
Chỉ thấy, nơi đây gió thổi như đao cắt, vậy mà khắp nơi lại sương khói mờ ảo. Chẳng phân biệt được hướng nào mà lần.
Y vung tay áo ra, Nhật Quang cùng Sinh Đạo Ma Tu từ trong đó chui ra rồi dần biến lớn. Giây phút cả hai nhìn thấy cảnh tượng xung quanh cũng hoảng hồn. Không biết đây là chốn nào?
Sinh Đạo Ma Tu nghiêng đầu qua hỏi:
- Đạo hữu có đi nhầm phương hướng không thế?
Bùi Diệp mặt đen lại, trầm giọng nói:
- Ta đi theo phương hướng Ma Bàn chỉ dẫn. Đúng ra không thể nào đi sai được. Chẳng lẽ có thằng nào rảnh đi nơi này bày trận chơi?
Nói rồi đưa ra một cái lồng nhỏ, bên trong nhốt một con cổ trùng. Chỉ thấy bây giờ, con cổ trùng này bay loạn xạ. Lúc đâm bên này, lúc đập bên kia, dường như hoàn toàn đã mất phương hướng.
Đúng thế, Bùi Diệp giờ có ngu đi chăng nữa cũng biết mình cùng hai thằng đần này đi nhầm vào trận pháp.
Nhìn thấy cảnh này, Nhật Quang lấy lại chút tinh thần, lẩm bẩm nói:
- Đẩu Chuyển Tinh Di… Đẩu Chuyển Tinh Di…
Chợt hai mắt y trợn lên, nói:
- Không xong! Đẩu Chuyển Tinh Di đại trận không chỉ khiến chúng ta nhiễu loạn phương hướng. Mà còn có thể nghịch đảo phương hướng.
Bùi Diệp mặt trầm như nước, ẩn ẩn thấy chuyện này càng ngày càng chơi lớn rồi, vội hỏi lại:
- Đạo hữu lời này có ý gì?
Nhật Quang nói:
- Ý của ta, tên Lưu Ly Kinh kia có thể khiến chúng ta đi bất kỳ phương hướng nào. Nếu chúng ta đi ngược lại, y thậm chí có thể nghịch đảo đại trận. Khiến ngươi trong lúc độn pháp bị đảo chiều, đi theo hướng mà hắn muốn.
Lời này vừa xong, ba người sắc mặt tối sầm lại. Phen này thì cụ đi chân lạnh toát thật rồi!
Quả nhiên, không đợi được bao lâu. Bốn phương tám hướng nổi lên tiếng trống, tiếng kèn, tiếng chuông, tiếng người kêu inh tai nhức óc. Kèm theo đó, một giọng nói từ trong hư không kéo tới:
- Tặc tử sa trận rồi! Tặc tử sa trận rồi!
Âm thanh khiến đầu óc ba người choáng váng, thậm chí lấy tu vi Nguyên Anh kỳ áp chế cũng không nổi.
Nhật Quang giận nghiến răng nghiến lợi, tế lên Chiếu Quang Xạ Nhiệt bao trùm lấy cả ba. Lúc đó mới đỡ hơn phần nào.
Chưa đợi cả ba kịp nghỉ ngơi, lại nghe đâu đó có tiếng trống rền vang. Dưới đất đột nhiên trồi lên từng đoạn mũi sắt xuyên thấu chân đám người.
Cả ba rú lên đau đớn, vội đằng không mà lên. Không dám đứng dưới mặt đất nữa.
Bùi Diệp nhìn mấy lỗ máu dưới chân còn chưa khép lại, hai mắt tức tới sung huyết, cả giận mắng:
- Cm nó, đây là Bạch Sát Canh Kim!
---
Đừng hỏi vì sao tác không viết, cơ bản là Lười :)))