Chương 7: Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng

“Được chứ, cậu cần bao nhiêu?”

Trần Bội Bội thấy bạn thân muốn vay tiền thì lôi điện thoại ra ngay: “Từ từ, máy cậu hỏng rồi thì sao tớ chuyển tiền cho cậu được? Không thì tớ ra ngoài mua máy mới cho cậu nhé.”

“Không… Không cần đâu, sau tớ tự đi mua.” Nhan Khê vội vàng cản bạn mình lại.

“Nhưng cậu không có tiền mà? Mua thế nào được?”

“Vậy chúng ta cùng nhau đi mua.” Cô không dám để vị đại tiểu thư này, chọn máy cho cô, biết đâu cô ấy hứng lên, chọn một chiếc có giá bằng tiền sinh hoạt cả năm của cô thì sao.

“Được” Trần Bội Bội vui vẻ đồng ý.

Nhan Khê liếc Trần Cảnh Triều, rồi nói thêm một câu: “Mua máy xong thì tớ trả tiền cho cậu ngay.”

“Ồ” Trần Cảnh Triều ồ một tiếng rồi đi tới.

“Anh?” Trần Bội Bội thấy anh mình thì vui vẻ nói: “Nhan Khê không có việc gì cả, chỉ bị mất một nhúm tóc mà thôi.”

“Câu phía sau không cần phải nói.”

“Anh Trần.” Nhan Khê cứng người chào hỏi.

Kỳ thật cô không thích Trần Cảnh Triều, nhưng đang đứng trước mặt Trần Bội Bội, thì cả hai vẫn giữ phép lịch sự cơ bản.

“Anh đã nói cô ấy không sao rồi.” Tối hôm qua Trần Cảnh Triều không ngăn cản được em gái, nên đã gọi cho bệnh viện để hỏi thăm tình hình, biết Nhan Khê không có vấn đề gì hết: “Tai nạn nghiêm trọng như thế, chỉ bị mất một nhúm tóc, cũng may mắn đấy.”

“Bị hói tạm thời thôi.” Nhan Khê cãi lại.

Trần Cảnh Triều không quan tâm đến việc Nhan Khê có bị hói thật hay không, anh ta chỉ muốn dẫn em gái đi về: “Em gặp bạn rồi, thì giờ về với anh thôi.”

“Không, em còn phải dẫn Nhan Khê đi mua di động mới nữa chứ.” Trần Bội Bội khoác tay Nhan Khê.

Em còn chưa ăn sáng đâu. Trần Cảnh Triều cau mày.

Trần Bội Bội “À” lên rồi quay sang hỏi Nhan Khê: “Cậu ăn sáng chưa?”

“Tớ chưa.” Nhan Khê vừa mới tỉnh, lúc nãy cô bận làm quen với hệ thống, nên chẳng biết đói là gì, nhưng Trần Bội Bội vừa hỏi, thì cô đã thấy đói cồn cào.

Nói đúng ra, cô chưa ăn cả một ngày rồi.

“Anh, thế lát nữa em đi ăn với Nhan Khê.” Trần Bội Bội nói với Trần Cảnh Triều.

“Sao không về nhà ăn với anh? Anh cũng đã được ăn gì đâu.”

“Ừ thì Nhan Khê là bệnh nhân mà, với lại em phải đi mua máy mới với cậu ấy nữa.” Trần Bội Bội làm nũng nói.

Giấu sau mắt kính, ánh mắt Trần Cảnh Triều nhìn Nhan Khê đầy chán ghét.

Nhan Khê vui sướng khi người khác gặp họa, ghen thì sao chứ, đồ cuồng em gái, em gái anh mê tôi hơn anh đó.

Trần Cảnh Triều ra về làm Nhan Khê thoải mái hơn hẳn.

“Đi nào, bọn mình đi ăn đã rồi mua điện thoại sau.” Cô dẫn Trần Bội Bội xuống tầng trệt.

Cô đói rã người rồi, nên không muốn ra ngoài bệnh viện, cả hai quyết định mua đồ ăn trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ, ở ngay dưới tầng một.

Bệnh viện lúc nào cũng đông, mà cả dãy nhà chỉ có mỗi một cái cửa hàng tiện lợi, nên người xếp hàng rất dài.

Nhan Khê không có tiền, nên phú bà Trần Bội Bội đảm nhận việc xếp hàng.

Nhan Khê ôm chiếc bụng đói, đứng ngoài cửa đợi Trần Bội Bội.

Cô nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy một em bé đang chạy vào cổng.

Em bé khoảng 4-5 tuổi, kháu khỉnh đáng yêu vô cùng.

Bé đang cầm một quả bóng bay màu vàng. Trên mặt nó vui vẻ tươi cười, làm người ta thấy tinh thần sảng khoái.

Nhan Khê mỉm cười, quay đầu nhìn cửa hàng tiện lợi, còn hai người nữa là đến Trần Bội Bội rồi, nhanh ghê.

Đột nhiên, ống đựng quẻ thình lình xuất hiện ngay trước mặt cô, nó lắc lư rồi rơi ra một chiếc quẻ bằng gỗ trúc, tự động giải quẻ luôn.

An Duệ Từ, 5 tuổi, bị lưu manh bám theo đến khoa nhi, bị chém vào người.

Nhan Khê ngẩng lên, quả bóng màu vàng đúng lúc lướt qua mắt cô.

Đằng sau quả bóng, một gã trung niên mặc áo khoác sẫm màu, đang quắc mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé, rồi bám theo.

Gã cứ giấu tay phải vào trong áo, như thể đang cầm thứ gì đó. Từ lúc vào cổng, gã đã đứng sau bé trai này rồi.

Lúc đó cô cứ tưởng gã là bố của bé, nhưng giờ chắc chắn không phải rồi.

Lưu manh, bám đuôi, khoa nhi.

Nhan Khê nhìn theo hướng em bé vừa chạy, tầng 3 khu nội trú, dán nhân vật hoạt hình rực rỡ màu sắc, đó là khoa nhi, đi lên thang cuốn giữa sảnh là đến.

Không được, không thể cho gã đi lên được.

Nhan Khê không chút nghĩ ngợi, chạy lên kéo em bé lại.

Cậu bé thấy lạ, ngẩng đầu lên, nhìn chị gái xa lạ, vừa kéo tay mình một cách khó hiểu.

“Bạn nhỏ, quả bóng em mua ở đâu, thật đẹp, chị cũng muốn một cái.” Nhan Khê cố nén sợ hãi, cố gắng để giọng mình không run rẩy.

Cô không nhìn tên lưu manh, nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt của gã, đang nhắm thẳng vào mình.

Cô thấy lạnh toát cả người.

“Tiểu Duệ!” Một người người trẻ tuổi chạy lại, kéo đứa bé qua, ôm vào lòng.

Anh ta nhìn Nhan Khê đầy cảnh giác, giọng cục cằn: “Cô làm gì đấy?”

Anh ta là bố cậu bé, vừa nhận điện thoại công việc, cho nên đi chậm, nhưng tầm mắt vẫn nhìn đứa bé.