Ở kho đồ à? Nhan Khê tìm kiếm trên giao diện hệ thống, thấy có mục [Kho đồ] ở ngay bên cạnh phần [Cá nhân]. Cô mở ra, một mái tóc dài bồng bềnh đang nằm trong ô đầu tiên của kho đồ. Mái tóc Sadako, là ma nữ trong phim The Ring?
Nghe tên thôi đã hết hồn rồi. Nhan Khê ấn vào, phần mô tả vật phẩm đã hiện ra.
[Tên: Mái tóc Sadako.]
[Hướng dẫn sử dụng: Khi đi lạc, chỉ cần đội tóc lên thì có thể bò ra khỏi TV bất cứ lúc nào, tuy nhiên, bạn không thể biết được đó là TV ở đâu, đây thật sự là vật phẩm cần thiết cho các chuyến du lịch.]
[Lưu ý: Vì Sadako rất mê trai đẹp, nên người dùng có cơ hội được gặp các soái ca khi bò ra khỏi TV, đây là điều rất tuyệt, bạn hãy cảm ơn Sadako! Tôi lại cảm ơn quá cơ!]
Thứ phế phẩm gì thế này, ai muốn bò ra khỏi TV hả, nghĩ thôi đã thấy rùng rợn rồi?
“Nghiêm túc đấy hả? Khi lạc đường thì trèo ra khỏi TV? Giờ có di dộng rồi thì ai mà đi lạc được.”
“Tính ra, khi bị lạc đường, nếu bò ra khỏi TV nhà người ta thì sẽ có chuyện gì xảy ra, dọa chết người đấy? Với lại, tôi đi lạc thì đã sao, còn cái chuyện bò ra khỏi TV thì mới khiến tính chất sự việc thay đổi, tự ý xông vào nhà người khác bị báo cảnh sát thì sao.” Có một đống vấn đề thế này, không nói không được.
“Cửa hàng chỉ phụ trách bán vật phẩm, còn sử dụng thế nào thì ký chủ tự quyết định.” Hệ thống lạnh lùng nói.
“Vậy cho tôi hỏi, tất cả vật phẩm bị làm mờ trong cửa hàng cũng như vậy đúng không. Vậy thì tôi không mua nữa, thật phí điểm công đức.”
“Giữ điểm công đức để cho hệ thống vận hành không tốt hơn sao?”
Quan trọng nhất là lần này giảm giá nên bốc thăm chỉ mất 10 điểm công đức, còn lần sau phải mất 99 điểm lận. Tận 99 điểm lận đó, cô phải làm việc vất vả hơn một tuần mới tích được nhiêu đó điểm.
“Muốn biết vật phẩm có tốt không thì mua thử là biết thôi.” Hệ thống trả lời.
“Vì thái độ phục vụ của cậu nên tôi không muốn mua.”
Nhan Khê vươn tay lấy mái tóc ra khỏi kho đồ, lát sau, mái tóc màu đen mềm mại đã xuất hiện trong tay cô.
Cầm được luôn à? Giống như lấy đồ từ trong túi xách vậy, vừa nhấp vào đã xuất hiện ngoài đời thực.
Mặc dù Nhan Khê chê bai, nhưng cô vẫn rất tò mò về vật phẩm của hệ thống.
Tóc rất đẹp. Nhan Khê trầm trồ khi cảm nhận được sự mượt mà của mái tóc, nó mềm mượt như những mái tóc quảng cáo dầu gội trên TV vậy.
“Đội lên thì có thể bò ra khỏi TV thật ư?” Lúc nhỏ ai mà chẳng ước mình có được siêu năng lực?
Cho dù năng lực bò từ TV ra cũng rất trâu bò rồi.
Không thì cứ đội thử, để xem có chuyện gì xảy ra, có xuất hiện trong TV được không.
Nhan Khê không thể ngăn lại sự tò mò của mình được, cô vừa nghĩ đã làm ngay, giơ tay đội tóc giả lên đầu.
Giống như đóng NPC trong mật thất cũng đội tóc giả, cô không cần động tay chỉnh sửa gì cả, mái tóc Sadako đã tự điều chỉnh ngay ngắn trên đầu cô, như thể một bộ phận thật của cô vậy.
Đúng lúc ấy, một con đường hơi tối như ẩn như hiện chút ánh sáng xuất hiện trước mắt cô, lối đi có sức hấp dẫn nào đó khiến người ta muốn bước vào nó. Nhan Khê đứng lên, mái tóc xõa xuống, dài đến mắt cá chân cô.
“Tiểu Khê.” Một giọng nghi ngờ vang lên sau lưng cô.
Cô hoàn hồn, quay người ra sau thì thấy chuyên viên hóa trang vừa đi vệ sinh về.
May mà chị ấy quay lại phòng, không suýt nữa thì cô đã bò ra khỏi TV rồi.
Hết cả hồn.
“Là em à, chị còn tưởng mình nhìn nhầm, em mua tóc giả ở đâu vậy? Trông như thật ấy.”
Nếu không nhờ chiếc áo đỏ mà Nhan Khê mặc quá nổi bật, thì chị ấy cũng không dám nhận: “Chất tóc đẹp quá, chắc làm từ tóc thật rồi, một bộ rất đắt đúng không?” Chuyên viên hóa trang cuốn một lọn tóc trên ngực Nhan Khê rồi mân mê.