Chương 16: Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng

Nhan Khê nằm trong quan tài khoảng 5 phút thì nghe được tiếng động bên ngoài, cao thủ giải đố đã tiến đến cửa ải này.

“Ai da, có quan tài này!” Có cô gái sợ hãi la lên.

Nhan Khê ngừng thở, cố gắng không nhúc nhích, trước khi người chơi mở quan tài, thì không được để cho họ biết, có người đang nằm trong đấy, nếu không thì không đủ kinh dị.

Tất nhiên một số người vẫn đoán được trong quan tài có gì đó, nhưng nếu không mở xem, thì không ai chắc chắn.

“Trên quan tài có dây xích, có phải bên trong có quỷ không nhỉ?”

“Nói bao nhiêu lần rồi, toàn NPC giả trang thôi.”

“Biết rồi nhưng tớ vẫn sợ.”

Nhan Khê rất quen thuộc với những câu như thế.

Những mật thất thế này, có rất nhiều người càng sợ càng muốn chơi, cảm giác sau khi chơi xong, họ còn thích thú hơn so với người gan dạ nhiều.

“Chúng ta giải đố trước đi.” Có bạn nam rất gan dạ cất lời: “Đại thần, anh có tìm được manh mối gì chưa?”

“Mọi người đi xung quanh tìm xem có manh mối gì hay không?”

“Được.” Cả đội bắt đầu hành động, nhất là những bạn chưa giải được câu đố thì hăng hái hơn hẳn.

“Cộp cộp!”

Có người gõ vào nắp quan tài khiến Nhan Khê giật mình.

Chết tiệt, mình dọa người ta hay người ta dọa mình đây.

“Sao vậy?” Thanh niên đề nghị mọi người giải đố lên tiếng hỏi, nhưng giọng điệu hơi khác, âm lượng nhỏ hơn khi nãy.

“Là chỗ này.” Một giọng nói khác vang lên, cách nhau ván gỗ, âm thanh hơi thay đổi, nhưng ngữ khí chắc chắn nói.

“Tìm manh mối mật thất trước đi, nhiều xích như vậy, chắc chắn lát nữa phải mở quan tài ra xem thử rồi, không biết ở trong có quỷ hay không?”

“Được.”

Hai người không nói nữa, Nhan Khê nghe thấy tiếng bước chân, cô nghĩ hai người đang đi tìm manh mối, rất nhanh, đã có người chơi tìm được rồi.

“Tôi tìm được cái hộp, có khóa mật mã.”

“Tôi tìm được một đề toán, để tôi giải xem.”

“5 7 6 9.”

“Đại thần, anh nhìn qua thôi mà đã giải được rồi? Anh đã từng giải rồi sao?” Chàng trai kia ghen tị nói.

“Anh ấy giỏi toán mà, mở hộp ra xem có gì bên trong.”

Nữ sinh cầm chiếc hộp rồi nhập mật mã theo con số mà đại thần đã nói, ổ khóa quả nhiên mở ra.

Các cô gái Ồ lên, vẻ mặt sùng bái nhìn thanh niên: “Lợi hại quá.”

Mấy chàng trai đi cùng bĩu môi, ra vẻ khó chịu, đáng lẽ sự nổi bật này phải để cậu ta, hai tên đáng ghét kia, ỷ vào khuôn mặt đẹp trai, càng ngày càng lấn tới, muốn chơi sao không tự lập đội đi?

“Có tờ giấy ghi chữ.” Cô gái lấy tờ giấy ra khỏi chiếc hộp.

“Cho tôi nhìn chút.” Cậu ta cầm tờ giấy rồi trả lời rất nhanh: “Đây là ngũ hành bát quái của Đạo gia, tính phương hướng, mọi người nhìn xem, trên tường có cái nút nào không?”

“Phải cái này không? Vừa nãy đi tìm manh mối thì tớ phát hiện ra.”

Có cô gái chỉ vào phần mặt tường hơi nhô lên.

“Đúng rồi, vậy có năm cái nút cùng loại.”

“Mọi người đi tìm xem, nếu tôi đoán không sai, chỉ cần bấm 5 nút theo trình tự, thì sẽ mở được quan tài.” Thanh niên đã tính toán xong, cậu ta vừa nói vừa nhìn sang vị đại thần đứng gần đó, cậu ta không định cho tên đại thần kia xem tờ giấy đâu.

“Nguyên An à, cậu xem đi, cậu bức đàn em đến thế nào kìa.” Thanh niên buộc tóc đuôi ngựa tao nhã nói thầm vào tai bạn mình.

Chàng trai mặc áo đen chỉ liếc anh chứ không nói gì, nếu như cửa ải này không cần phải có 5 người cùng mở, thì anh chẳng cần đi theo phá đàn em khoe tài năng đâu.

Lại nói, nếu không phải vì người nào đó cứ phóng điện tứ tung, thì đàn em kia đã không ghim bọn họ đâu.

Cũng may, nam sinh kia cũng giỏi, qua vài lần tìm hiểu, đã giải được mấy ải rồi.

“Năm người chúng ta lần lượt bấm nút, đại thần, anh mở quan tài nhé.” Các nữ sinh nhát gan nên không muốn ra mở, chỉ còn mỗi hai đại thần đứng đó.

“Được.” Người áo đen đồng ý.

Vừa bước vào đây, anh đã cảm nhận được trong quan tài có năng lượng đang dao động, đang còn suy nghĩ lý do để mở quan tài.

Cuối cùng cũng mở quan tài, Nhan Khê vui vẻ, nằm trong quan tài gần 20 phút, khiến cô nóng phát ốm.

Trách không được, tiền đóng NPC cao như vậy, vất vả quá mà.

Năm người lần lượt ấn nút, khóa cảm ứng trên quan tài đã được mở ra. Sau đó là tiếng xích sắt bị kéo xuống, quan tài rung lên, có người đã mở nắp quan tài.

Nhan Khê do dự, không biết mình nên cầu xin người ta, trước rồi mới đứng lên hay đứng dậy rồi xin tha sau. Vẫn nên xin tha trước, quan tài bỗng nhiên hé ra,một bàn tay duỗi vào.

Sao lại thò tay vào luôn rồi. Nhan Khê còn chưa kịp phản ứng, thì bàn tay kia đã bóp cổ cô.

“Anh trai, tha mạng.” Cô hét thất thanh, sau đó cô cảm giác bàn tay bóp cổ cô buông lỏng ra.

“Á a a a! Trong quan tài có người này.” Dù Nhan Khê đang cầu xin tha mạng nhưng vẫn khiến mấy nữ sinh nhát gan sợ hãi.

“Đừng sợ, người đóng giả cả thôi.”

“Ừm, hình như lời này nghe cứ sai sai.”

“Người thường à? Xin lỗi.”

“Anh trai à, không phải người bình thường thì anh tưởng tôi là quỷ à? Có quỷ nào bị anh bóp mạnh như vậy không? Cho tôi ra ngoài trước được không?” Cô nóng lắm rồi.

“Xin lỗi.” Anh nói xin lỗi cô, giọng anh rất êm tai.