Chương 14: Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng

Sau khi tắm xong, Nhan Khê ôm quần áo bẩn đi phòng tắm, cô vừa mở cửa, đã thấy Lý Mộng Lâm ôm laptop đứng bên ngoài.

“Cậu làm cái gì đấy?” Nhan Khê hết hồn.

“Laptop tớ vừa rồi rơi xuống thật đấy.” Lý Mộng Lâm còn chỉ vào vết laptop bị đập vào, như thể sợ Nhan Khê không tin: “Cậu nhìn xem, vừa mới bị rơi vào đấy.”

“Vậy sao?” Nhan Khê chẳng để ý, mà đi vòng qua Lý Mộng Lâm rồi bước đến phòng tắm.

Cô đã nhắc nhở rồi, nhưng bạn ấy không để tâm, không thể trách cô được.

Lý Mộng Lâm đi khập khiễng sau lưng cô. Nhan Khê ngạc nhiên nhìn cô ấy.

“Không cẩn thận rơi trúng chân nữa.” Lý Mộng Lâm giải thích.

Nhan Khê lại “À” lên, rồi không nói gì nữa, đi vào phòng tắm, ném hết đống quần áo bẩn suốt mấy ngày nay vào máy giặt, rồi nhét tiền cho máy chạy.

“Sao cậu biết laptop tớ sẽ rơi?” Lý Mộng Lâm đuổi theo hỏi.

“Tớ nhìn thấy.” Cô trả lời.

“Sao cậu thấy được? Lúc cậu nhắc tớ còn nhìn qua laptop, nó vẫn nằm im trên giá đỡ, chẳng có vấn đề gì hết. Nó bị rơi là vì tớ đứng dậy nên vô tình đụng tay vào, lúc đấy cậu về phòng rồi nên không thể thấy được. Trừ khi cậu nhìn thấy tương lai.” Lý Mộng Lâm nhìn chằm chằm Nhan Khê.

Nhan Khê hoảng hốt nhìn Lý Mộng Lâm: “Vì sao cậu nghĩ như vậy? Người bình thường sẽ nghĩ chỉ là trùng hợp thôi.”

“Tớ xem Manga Anime hay có lắm, nhân vật chính gặp nạn mà không chết, có được siêu năng lực.” Lý Mộng Lâm nói cực kỳ chắc chắn, nhìn Nhan Khê với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Cậu nói đúng đấy, tớ nhận được năng lực đặc biệt.” Với một người mê Manga và Anime kì cựu như Lý Mộng Lâm, nếu giờ phủ nhận thì cô ấy sẽ bám dai lắm, cho nên Nhan Khê đã thản nhiên thừa nhận điều đó.

“Thật sự? Tớ đoán đúng rồi! Cậu có năng lực tiên đoán tương lai hả?” Lý Mộng Lâm phấn khích đến mức mặt đỏ bừng lên, cả người run lên.

“No no no”… Nhan Khê giơ ngón tay phủ nhận: “Năng lực của tớ là nguyền rủa.”

Gương mặt hưng phấn của Lý Mộng Lâm đã hóa thành vẻ ngạc nhiên.

“Cậu nghĩ lại xem, vừa nãy tớ nói máy tính sẽ rơi, thì nó rơi thật đúng không? Đó là nguyền rủa, sau này cách xa tớ ra, cẩn thận tớ nguyền rủa cậu.” Nhan Khê cười nguy hiểm.

Mặt Lý Mộng Lâm trắng bệch, không dám nói gì nữa, ôm laptop rồi quay người rời đi, còn đi thật nhanh như thể sợ cô ăn thịt không bằng.

“Thế mà cũng tin.” Nhan Khê lè lưỡi, vui vẻ quay về kí túc xá.

Phơi quần áo xong, cô xuống nhà ăn ăn trưa, vô tình gặp thầy cố vấn học tập. Thầy Tề kinh ngạc khi thấy cô: “Em xuất viện rồi? Thầy còn định chiều nay vào thăm em đấy.”

“Bác sĩ nói em không sao, nên xuất viện rồi ạ.” Nhan Khê cảm ơn thầy: “Em nghe y tá nói, hôm em gặp chuyện thầy đã đến bệnh viện thăm em, làm phiền thầy quá.”

“Đây là điều nên làm, quan trọng nhất là em không sao. Phải rồi, đã tìm được tài xế gây tai nạn chưa?” Thầy Tề hỏi.

“Em không rõ nữa, cảnh sát không liên hệ với em, nên là chưa đâu ạ.” Nhan Khê lắc đầu.

“Loại người như vậy nên bị bắt, cho hắn ta ở tù cả đời.” Thầy Tề hung dữ nói, thuận miệng hỏi thêm một câu: “Đúng rồi, em tìm được việc chưa?”

“Vẫn chưa ạ.” Là người duy nhất trong lớp chưa tìm được việc, nên Nhan Khê hơi chột dạ.

“Thật hả? Không sao, cứ từ từ, rồi sẽ có thôi. À, thầy còn có việc nên đi trước.” Thầy Tề xoay người rời đi, bóng lưng vội vàng thể hiện sự ngại ngùng của thầy.

Sau bữa trưa, Nhan Khê đi làm thêm ở tiệm bánh kem. Vì vụ tai nạn, Nhan Khê vẫn còn bóng ma tâm lý. Cho dù là đèn xanh, cô vẫn nhìn lại mấy lần, rồi mới qua đường.

Nơi cô làm thêm, có tên là Tiệm bánh kem gấu trúc, quản lý là một anh đẹp trai hơn 30 tuổi, thấy cô đến thì hỏi thăm sức khỏe của cô, rồi sắp xếp cho cô làm công việc nhẹ nhàng, chỉ đứng ở quầy thu ngân, không cần đi giao hàng.

Nhan Khê làm đến 5 giờ chiều. Khi rời đi, quản lý đưa cho cô cái bánh kem nhỏ: “Hôm nay làm nhiều, không bán hết, em cầm về ăn đi.”

“Cảm ơn quản lý ạ.” Nhan Khê vui vẻ nhận bánh.

Cô thích làm việc ở đây, vì có thể nhận được bánh không bán hết.

“Tiểu Khê, em tìm được việc chưa?” Quản lý cũng biết chuyện Nhan Khê mãi không tìm được việc.

Cô lắc đầu.

“Vậy em có muốn làm ở đây không?” Quản lý cười hỏi.

“Không phải đã đủ người rồi ạ?” Nhan Khê là nhân viên bán thời gian, một tuần làm 3 ngày, mỗi ca 4 tiếng, khi nào tiệm bận quá thì cô mới đến phụ.

“Mỹ Na về nhà kết hôn rồi, tháng sau nghỉ việc, nếu em muốn làm thì anh không tuyển người nữa.”

Quản lý nói thêm: “Em không cần lo về tiền lương đâu, mặc dù tiệm của anh nhỏ nhưng làm ăn vẫn tốt, lương không thấp hơn lương kế toán đâu.”

Nhan Khê đắn đo một lúc rồi lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của anh ạ, nhưng em vẫn muốn làm việc liên quan đến ngành em học.”