Long Ngạo cất bước đi ra khỏi thành đến nơi mà hắn cho là không có người qua lại. Sau đó đứng ở chồ này chờ Dương Linh.
Cũng không bao lâu thì Dương Linh đi đến, bên cạnh nàng là một mỹ phụ tóc đen nhánh dài đến mong. Khuôn mặt xinh đẹp thùy mỹ, ngực thì dựng
thẳng. Tay chân thoang dài.
Hiện giờ trên khuôn mặt Bạch Vũ Mị vô cùng nghi hoặc, không biết
Dương Linh hẹn mình ra đây làm gì, nàng ta chỉ bảo ra rồi mới nói.
Nhưng khi ra đây thì chỉ thấy có một tên nam nhân đứng đấy. Hình như
là chờ bọn họ thì phải. Trân mặt tỏ ra vẽ vô cùng nguy hoặc.
– Ngươi là ai?
Bạch Vũ Mị khi đi đến gần thì thấy khuôn mặt của hắn. Nàng hình như chưa bao giờ quen một người có khuôn mặt như thế cả.
– Ta là ai không quan trong. Nàng không thể rời khỏi đây được đâu.
Long Ngạo tà mỹ cười cười nhìn nàng.
– Ngươi nói cái gì?
Bạch Vũ Mị hét lên sau đó tỏ vẽ cảnh giác.
– A!
Bạch Vũ Mị bất chợt cảm thấy đâu đớn. Quay lại phía sau thì thấy
Dương Linh tung ra một chưởng đánh vào, mặc dù không nặng lắm, nhưng
cũng khiến nàng bị thương.
– Ân!
Tiếp đó, nàng bất chợt cảm thấy cả người mềm nhủn. Thì ra Long Ngạo
đi đến bên cạnh nàng dùng linh khí trong cơ thể giam cầm chân khí của
nàng. Cái bản sự này thì khi lên trúc cơ ai cũng có, mặc dù không thể
giam cầm được người có tu vị cao hơn, nhưng với Bạch Vũ Mị vẫn có thể
làm được.
Sau đó bàn tay Long Ngạo xuất hiện ở bả vai của nàng, sau đó ôm thân
thể mềm mại của Bạch Vũ Mị. Khóe miệng nổi lên một tia cười tà, sau đó
biến mất, đi vào trong giới chỉ. Long Ngạo xuất hiện trong nội cung (
nhiều người ở thì thành nội cung ) chúng nữ, thấy chúng nữ đều tề tụ
cùng một chổ, thời điểm Long Ngạo đột nhiên xuất hiện làm cho chúng nữ
có chút nguy hoặc. Nhưng sau đó thì nhìn thấy trong ngực Long Ngạo là
một nữ nhân.
Thời điểm khi Long Ngạo vào phòng, thì Hồ Bích Trâm nhìn thấy chân
diện mục của người phụ nữ trong lòng hắn thì, lập tức đứng lên đi tới
bên cạnh Long Ngạo cả kinh nói :
– Phu Quân, đây, đây là Bạch Vũ Mị sao?
Chứng nữ nghe Hồ Bích Trâm nói thì lập tức kinh hãi, đều đi đến vây
đến bên người Long Ngạo. Lúc buồn chán ở bên trong này thì các nàng có
nghe Hồ Bích Trâm kể. Trong đó có Bạch Vũ Mị, nàng ta là Ngươi mà Lâm
Tiểu Cường yêu thương nhất. Nếu Chuyện Long Ngạo bắt tiểu thiếp của hắn
các nàng cũng không kinh hãi, nhưng khi thấy Bạch Vũ Mị thì các nàng cảm thấy kinh hoang, vì sao lại kinh hoàng? Bởi vì tên Lâm Tiểu Cường có tu vị Kim Đan Hậu Kỳ, nếu bị hắn phát hiện. Long Ngạo sẽ bị nguy hiểm đến
tính mạng. Long Ngạo nhìn thấy biểu lộ kinh hoàng của các nàng, hắn
không thèm để ý cười nói :
– Các nàng lo cái gì, ta để nàng ta trong không gian này, hắn sao mà
phát hiện được. Cho dù nguy ngờ cũng không làm gì được ta, có Ngọc Nhi
bảo kê, ta sao phải sợ hắn. Hơn nữa ngày mai ta sẽ dẫn ngọc nhi đi độ
kiếp, Phá Đan Thành Anh. Đến lúc đó hắn dám đụng ta, bảo Ngọc Nhi một
nhún tay đề bẹp hắn, hắc hắc hắc...
Trong thấy Long Ngạo, trên mặt tũm tũm cười tà, thì chúng nữ đều đã
minh bạch. Tên này rõ ràng đánh chủ ya xấu lên người Bạch Vũ Mị. Nhưng
bọn nàng đều rất yêu hắn. Cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo hắn,
mà không nói gì.
Long Ngạo ôm Bạch Vũ Mị đi đến bên trong, phòng của mình. Sau đó đem
Bạch Vũ Mị lên trên giường, rồi cười tà nhìn Bạch Vũ Mị đang nằm trên
giường. Bộ dạng xinh đẹp đến cực điểm! Nội tâm Long Ngạo kích động vô
cùng, xoa xoa bàn tay của mình, sau đó từ từ cởi bỏ quần áo của Bạch Vũ
Mị, trong quá trình cởi bỏ quần áo, hô hấp của Long Ngạo cũng rấp rút
dần lên.
Rốt cuộc, thân thể mềm mại của Bạch Vũ Mị cũng hiển lộ trước mặt Long Ngạo, lập tức làm cho Long Ngạo sợ ngây người, toàn thân da thịt của
Bạch Vũ Mị đều óng ánh long lanh, nhất là đôi ngực cực lớn được che lại
bời cái yếm, làm cho Long Ngạo nuốt nước miếng! Hô hấp cũng dồn dấp hẵn
lên, ngơ ngát nhìn càng cảnh đẹp trước mắt này. Hắn không nghỉ tới đôi
vú của Bạch Vũ Mị lại to lớn đến thế! Long Ngạo kích động toàn thân có
chút run rẩy, sau đó Long Ngại cũng cởi bỏ y phục của mình, toàn thân
cường tráng hiển lộ ra, nhất là dương vật thô to, dữ tợn phẫn nộ mà đứng thẳng.
Sau khi Long Ngạo nuốt một ngum nước bọt, nhẹ nhàng vun tay lên một cái, chì trong chốc lát Bạch Vũ Mị trong cơn mê tĩnh lại.
Khi tĩnh lại Bạch Vũ Mị lập tức kinh hô một tiếng, sau đó theo phản
xạ tự nhiên, dùng tay che ngực của mình lại, hiện giờ toàn thân Bạch Vũ
Mị chỉ còn lại cái yếm và chiếc khố màu trắng xinh xắn. Toàn thân da
thịt của nàng đều hiển lộ trước mặt Long Ngạo.
Bạch Vũ Mị kinh hoàng, hoảng sợ nói :
– Người, ngươi rốt cuộc là ai? Mau đưa y phục của ta trả lại cho ta, còn châ. Khia của ta nữa, ngươi mau mở ra cho ta.
Long Ngạo nuốt một ngụm nước miếng rồi nói :
– Hahaha! Ta là ai? Ngươi đoán xem ta là ai? Về phần y phục của
ngươi, hahaha! Y phục của người là ta thoát, hơn nữa, hắc hắc hắc! Chân
khí của ngươi đều bị ta phong ấn chặt chẽ! Ngươi hôm nay chờ ta thương
ngươi đi! Để ta thử xem thân thể Bạch Vũ Mị người mê người đến đâu!
Hahaha...
– Ngươi, ngươi dám! Ngươi nếu dám làm chuyện này với ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt!.
Bạch Vũ Mị kinh hoàng nói.
– Hứ! Không có kết cục tốt! Nơi đây là địa bàn của ta! Do ta chưởng
quản! Ở nơi đây, ta là Thần. Về phần ta là ai? Ngươi xem cho kỹ đi.
Nói xong Long Ngạo biến trở về chân thân. Đều này làm cho Bạch Vũ Mị
sợ ngay người. Bởi vì khuôn mặt này, nàng đã xem qua trên tranh, đây
không phải con nuôi của Lan Như Nguyệt sao? Nàng không nghỉ đến người
bắt nàng đến đây là tên này.
– Ngươi, ngươi, người là Long Ngạo, tại sao lại là ngươi.
Bạch Vũ Mị kinh hoàng lẩm bẩm nói.