Ra Khỏi đấu giá hội, chen vào trong dòng người đi đến một ngõ ít người qua lại, rồi dừng chân đứng lại, lấy trong nhẵn trữ vật ra một linh phù đưa cho Lan Linh Tuyết.
– Tuyết Nhi đây là linh phù tốc độ, có thể giúp muội trong thời gian ngắn tăng tốc độ của muội lên kết đan kì, muội để trên người phòng thân.
Long Ngạo đưa linh phù vào trong tay Lan Linh Tuyết.
– Còn huynh, huynh không cùng về chung với muội à.
Lan Linh Tuyết thấy hắn không cùng về với nàng thì lo lắng.
– Huynh còn có chút việc bận, muội dẫn theo hai nha đầu này về đi, lác nữa huynh về.
Long Ngạo thấy nàng lo lắng thì xoa đầu an ủi nàng.
– Ừ huynh nhớ về sớm đấy.
Lan Linh Tuyết thấy hắn nói như thế thì cũng không nói gì nữa, chỉ là trong lòng cầu mông hắn đừng có việc gì.
– Hai nha đầu ngươi, hồi nãy ta quên hỏi tên hai ngươi, hai ngươi tên gì.
Long Ngạo quay sang hỏi tên hai tinh linh.
– Dạ thưa thiếu gia Ta tên là Linh Mỹ Âm, còn đây là em gái ta tên lad Linh Mỹ Nhu.
Cô tinh linh lớn hơn tự giới thiệu chính mình và giới thiếu luôn em gái mình bên cạnh.
– Linh Mỹ Âm, Linh Mỹ Nhu à, đúng là hai cái tên đẹp. Thôi bây giờ ta gọi hai ngươi là Âm nhi và Nhu nhi, hai ngươi thấy được không.
Long Ngạo nói với hai nàng.
– Tất cả nghe theo thiếu gia.
Hai nàng đồng thanh nói.
– Được rồi, hai ngươi theo Tuyết nhi về Lan Gia đi. Nhớ lấy, nếu có nguy hiểm thì Tuyết nhi lập tức thúc dục linh phù mang theo hai nang chạy trốn nha.
Long Ngạo nhìn Lan Linh Tuyết nói.
– Ta biết rồi.
Thật ra nơi đây cách Lan Gia cũng không xa lắm, nhưng Long Ngạo phòng bất trắc nên mới đưa nàng linh phù thôi. Hắc chắc chắn từ đây ra ngoài sẽ có một trận huyết chiến.
Nhìn thấy ba người đi khuất bóng. Long Ngạo cũng chuẩn bị đi tìm kiếm may mắn, mấy lão quái kia đánh nhau chắc có rớt đồ, hắn lén lút đến nhặt.
– Hệ thống ta có chuyện muốn hỏi người một chút.
Long Ngao dùng tâm thần nói với hệ thống bên trong đầu mình.
– Có chuyện gì không chủ nhân.
Hệ thống trong đầu hắn lập tức trả lời.
– Trong hệ thống có cái gì giúp ta có thể tàng hình không.
Long Ngạo hỏi.
– Có thưa chủ nhân.
Hệ thống đáp lời hắn.
– Có sao là cái gì.
Long Ngạo vui sướng lên, chỉ cần có cái này thì hắn có thể ăn trôm mà không bị phát hiện.
– Thưa chủ nhân bên trong hệ thống, có bán áo choàng tàng hình của dorremon.
– Công dụng có thể giúp chủ nhân tàn hình làm cho những người khác không thể nhìn thấy chân thân của chủ nhân. Nhưng nhược điểm là chỉ cần gặp nước thì sẽ hiện nguyên hình và còn một điều nữa áo choàng này chỉ giúp chủ nhân tàng hình thôi, thân thể ngài vẫn vậy không có biến mất khi mặc áo choàng, cho nên một khi chủ nhân bị phát hiện, những tu sĩ có thể dùng thần thức để tìm ra chủ nhân, như thế hãy cẩn thận.
– Giá của áo choàng là: 1929 điểm sắc dục.
Hệ thống giải thích tường tận cho Long Ngạo biết.
Long Ngạo nghe hệ thống nói xong thì trầm tư suy nghỉ, cái áo choàng này thì mình nhất định sẽ mua, còn mấy cái nhược điểm thì hắn không lo lắng, nếu có chuyện gì thì chạy vào nhẵn không gian sự sống của hắn là được. Hắn chỉ tiết điểm sắc dục vừa mới kiếm được lại đem ra dùng rồi.
– Đinh! Chủ Nhân có đồng ý mua Áo choàng tàng hình không?
Hệ thống lên tiếng hỏi Long Ngạo.
– Đồng ý.
Long Ngạo dứt khoát nữa, cái áo choàng này rất có ích với chính mình, đằng nào chả mua, mua sớm hay mua muộn cũng vậy thôi.
– Đinh! Chủ nhân đã mua áo choàng tàn hình, trừ 1929 điểm sắc dục.
Khi tiếng nói của hệ thống nói xong thì trong tích tắc từ trong hư vô lập tức xuất hiện một tắm vải màu trắng rơi xuống tay Long Ngạo.
– Đây là Áo choàng tàn hình sao?
Hằn nhìn chằm chằm vào cái áo quan sát, thấy nó cũng không khác gì mấy, nguyên bản trong dremon cả. Sau đó hắn làm theo những gì hắn biết như trên phim, đó là trùm tấm vải này lên ngươi. Lập tức cơ thể của hắn biến mất, hắn không thể nhìn thấy được, nhưng mà có thể chạm được, thật kỳ diệu.
– Ầm!
– Oành!
Trong lúc Long Ngạo đang suy nghỉ thì ở phương xa lập tức truyền đến thanh âm nổ lớn, khuyến cho hắn giật mình, vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.
– Đây là phía ngoài thành...chẳng lẽ bắt đầu rồi sao.
Long Ngạo lẳm bẩm một chút sau đó, chạy hết sức về phía đó, bởi vì thân ảnh của hắn đang tàng hình cho nên không ai nhìn thấy hắn cả, bởi vì thế hắn dốc sức chạy mà không có kị người khác.
– Ầm! Ầm! Ầm!.