Chương 30: Đo Sức Mạnh

Chương 30: Đo Sức Mạnh

Một mảng cỏ và hoa có thể được trồng xung quanh.

Trần nhà được xây dựng theo cách mà một người sẽ nghĩ rằng họ đang ở bên ngoài tòa nhà.

Trần nhà trông giống như bầu trời xanh.

Có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ nhỏ như những tòa nhà làm bằng gỗ

Những ngôi nhà kiểu bungalow này có cửa trượt màu trắng với những đường kẻ đen được dán trên chúng, tạo thành các hàng và cột.

Nơi này rộng hơn mười sân vận động nối lại với nhau nên nó có thể là nơi chứa các công trình kiến trúc khác. Tuy nhiên, thật ngạc nhiên khi thấy rằng những cấu trúc như thế này có thể được xây dựng trong một tòa nhà kinh doanh.

Không gian đã mang đến cho Gustav một sự rung cảm cổ xưa. Khi mới đến đây cậu đã rất sốc nhưng cậu cũng thấy nó phù hợp với sở thích của mình.

Mặc dù nó trông có vẻ cổ xưa, nhưng vẫn có một số loại thiết bị công nghệ được đưa vào sử dụng.

Có một thiết bị chấm điểm Huyết mạch đứng ở một góc. Ngoài ra còn có một thiết bị phát điện và một số thiết bị khác ở ngoài trời.

Những âm thanh mà họ nghe thấy khi đến đây phát ra từ những kiến trúc nhà gỗ nhỏ được xây dựng bằng gỗ.

Nơi này là Gami Dojo. Nơi đào tạo hỗn huyết uy tín trong thành phố. Nên nó cũng rất đắt.

Các giáo viên thường thuê một trong những tòa nhà để dành thêm thời gian dạy cho học sinh của họ ở đây.

Các giáo viên đã làm điều này cũng tính phí cho phụ huynh của những học sinh nhưng cô Aimee đã tự trả tiền cho tất cả mọi thứ.

Hầu hết những học sinh đến đây cũng là những đứa trẻ hư hỏng nên Gustav chưa bao giờ kết giao với chúng kể từ khi bắt đầu đến đây.

Môi trường thuận lợi cho việc dạy hỗn huyết và giúp chúng học nhanh hơn.

Trang thiết bị, tài liệu và những thứ khác cũng được cung cấp ở đây để giúp học sinh rèn luyện tốt.

Các huấn luyện viên hỗn huyết bậc thầy tồn tại trong tòa nhà này.

Cô Aimee và Gustav đi về phía cầu thang.

Buổi huấn luyện của họ ở tầng cuối cùng, đó là nơi họ hướng đến.

Bất cứ khi nào một người nhìn thấy cô Aimee, họ sẽ chào đón cô ấy bằng cách nói, "Chúc cô một ngày tốt lành,"

Điều này nghe có vẻ giống như một lời chào thông thường nhưng họ cũng sẽ cúi đầu khi chào.

Điều này khiến Gustav nghi ngờ hơn về lý lịch của cô Aimee mà cô ấy chưa bao giờ tiết lộ cho cậu.

Cậu đoán rằng cô ấy chắc đã đến đây lâu rồi.

Sau khi leo lên cầu thang vài phút, họ đến tầng trên cùng.

Không giống như tầng thứ hai và thứ ba đến tầng cuối cùng, tầng này không đông đúc hoặc chật chội với nhiều tòa nhà kiểu nhà gỗ như vậy.

Họ chỉ có khoảng mười người và bầu không khí mang lại cảm giác nhẹ nhàng.

Ba tầng được xây dựng bằng cách sử dụng một số tinh thể năng lượng. Các tinh thể năng lượng đã giúp những hỗn huyết trong thiền định đặc biệt là dẫn truyền huyết mạch của họ nhanh hơn. Tầng càng cao dịch vụ càng tốt.

Cô Aimee và Gustav đi về phía võ đường ở phía đông.

Thiết kế khá sang trọng và có thể nhìn thấy những bông hoa xinh đẹp xung quanh nó.

Họ trượt cửa sang một bên và bước vào.

Nội thất giống như một võ đường sẽ trông như thế nào.

Nhưng nó đã được trộn lẫn với các loại thiết bị hiện đại và cổ xưa.

Nó có một giá đựng vũ khí ở bên cạnh, nơi có thể nhìn thấy thanh katana, kiếm và một số kết hợp giữa kiếm và súng.

Sàn nhà trông bằng gỗ nhưng sự thật là chúng cứng hơn titan nhưng vẫn mềm mại cho đôi chân.

Cô Aimee đi vào phòng thay đồ.

Gustav đi lên phía trước, nơi có thể nhìn thấy một số quả tạ.

Có những đĩa tạ bằng thép màu xanh lam được đặt ở cả hai bên của thanh và một số đĩa tạ trọng lượng bằng thép khác được xếp chồng lên nhau ở bên cạnh.

Chúng có kích cỡ khác nhau nhưng Gustav tiến lại gần một cái mang khoảng sáu đĩa tạ ở cả hai bên.

“Hmm,” Gustav chống cằm khi nghĩ về điều gì đó.

“Mình chưa hoàn thành nhiệm vụ hôm nay,” Gustav lẩm bẩm và tiếp tục ngồi xổm.

Cậu đặt tay phải lên thanh kim loại đang giữ các đĩa tạ và nhấc nó lên.

Gustav nhấc nó lên một cách dễ dàng, đưa nó lên trên đầu.

Lần gần đây nhất cậu đến đây cậu đã không thể nâng được thanh tạ này vì nó nặng hơn một nghìn kg.

Cậu ấy đã mở giao diện hệ thống khi làm việc này để kiểm tra tiến trình của mình


[Nhiệm vụ]

Hàng ngày

Nhiệm vụ của ngày hôm nay (1/3):

  • Đi 120km (Tình trạng: 116 / 120km)

  • Leo lên đến độ cao 806 mét (Trạng thái: 806 / 806m)

  • Mang vật nặng tổng cộng là 2450 kg (Trạng thái: 1200 / 2450kg)


Gustav cố tình không nâng bất cứ thứ gì ngày hôm nay chỉ để cậu có thể tính xem vật này nặng bao nhiêu để cậu có thể sử dụng nó để tính toán sức mạnh hiện tại của mình.

"Hừm, một nghìn hai trăm kg ... Mình không cảm thấy đau nhưng mình cũng có thể nói rằng nếu mình thêm nhiều đĩa tạ vào cái này, mình sẽ rất vất vả để nâng nó lên sau một thời gian."

Gustav hạ nó xuống.

"Hãy để mình xem mình có thể nâng lên trôi chảy khi làm theo cách này,"

Thay vì nâng nó bình thường, Gustav cầm nó như một cây gậy bóng chày. Điểm khác biệt duy nhất là, cậu vẫn đang cầm nó bằng một tay.

Cậu ta vung tạ vài lần một cách tùy tiện.

Sau khi làm hơn mười lần, cậu dừng lại.

"Hmm, mình có thể có thể đi thêm năm mươi lần nữa trước khi sức chịu đựng của mình cạn kiệt,"

Lý do của Gustav để làm điều này là để đánh giá đúng mức sức mạnh hiện tại của cậu.

[Hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày (2/3): Mang vật nặng tổng cộng là 2450kg]

Khi cậu đang thả tạ trở lại mặt đất, cô Aimee bước ra khỏi phòng thay đồ.

Cô ấy mặc một bộ yukata màu bơ và màu đỏ. Màu bơ cho phần trên và màu đỏ cho phần dưới đến chân.

Vẻ mặt xa cách của cô ấy đã tạo thêm một nét quyến rũ nhất định cho vẻ ngoài hiện tại của cô ấy, cũng như phần ngực của cô ấy lộ ra một phần chứng tỏ rằng của cô Aimee không hề nhỏ theo bất kỳ cách nào.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Gustav đang thả tạ xuống.

“Ồ, em có thể nâng nó lên bây giờ? Em đã đả thông huyết mạch của mình thông qua điểm thứ tư rồi sao?" Cô Aimee đã phát hiện ra ngay lập tức.

Gustav gật đầu khẳng định.

“Đó là một bước nhảy vọt về sức mạnh,” cô Aimee nói với ánh mắt trầm ngâm.

Cô Aimee nói thêm: “Tôi chưa bao giờ tin rằng sẽ có một hỗn huyết hạng Zulu có thể dễ dàng nâng được thứ đó mà không cần phải có một loại huyết mạch liên quan đến sức mạnh.”

“Em sẽ coi đó như một lời khen của cô Aimee,” Gustav mỉm cười khi trả lời.

“Tuy nhiên, sức mạnh không phải là tất cả, hãy luôn nhớ rằng một hỗn huyết có kỹ năng tốt có thể dễ dàng đối phó với một hỗn huyết không biết cách sử dụng sức mạnh của họ một cách hợp lý,” cô Aimee nói trước khi quay lại.

“Đừng sợ người đã thực hành một nghìn kỹ thuật chỉ một lần… hãy sợ người đã thực hành một nghìn lần kỹ thuật đó,”

“Cách nói bổ sung của cô Aimee thực sự kỳ lạ,” Gustav thở dài sau khi nghe bài phát biểu của cô Aimee mặc dù cậu biết điều đó là đúng.

“Tôi đã huấn luyện cho em những điểm yếu của em… các đòn tấn công và chuyển động có thể đoán trước được, để lại quá nhiều sơ hở sau khi thực hiện tấn công! Nếu em muốn lời khen của tôi, hãy cho tôi thấy thành quả của quá trình luyện tập của em ngày hôm nay! Đi mặc quần áo, ”Cô Aimee nói khi cô ấy đi về phía cửa.

Gustav gật đầu và bước vào phòng thay đồ.

Trong khoảng hai phút, cậu ấy bước ra, mặc bộ quần áo giống như cô Aimee.

Cả hai người họ đi về phía tây của sàn nhà, nơi có thể nhìn thấy một sàn đấu lớn bằng nửa sân bóng rổ.

Một số người đứng xung quanh khu vực sàn đấu, hầu hết là những người trẻ tuổi có vẻ như khoảng tuổi của Gustav.

Hai người đàn ông mặc yukata màu xanh lá cây cũng đứng ở bên phải.

Một nam một nữ đứng trên sân khấu.

Anh ta và cô gái mặc một bộ yukata sọc vàng và đỏ.

Cô gái có mái tóc dài ngang lưng màu xanh lục. Cô ấy là một người đẹp cao 1.6m, ánh mắt của cô ấy ẩn chứa sự kiêu hãnh.

Người đàn ông bắt đầu mỉm cười khi thấy cô Aimee đến gần. Đây cũng chính là người đàn ông mà họ gặp ở thang máy đầu tiên, John Brown.

Cô gái là học trò của anh ta, Aurora Bright.

"Đó có phải cậu ta không?"

"Cậu ta trông khá yếu đối với tôi,"

"Tôi nghe nói cậu ta đạt cấp F nên cuộc đấu tay đôi này sẽ kết thúc trong thời gian ngắn,"

Giọng nói của những học sinh khác trong vùng lân cận truyền vào tai Gustav khi cậu đi về phía sân khấu với cô Aimee.

Ánh mắt cậu thờ ơ, gần như không nghe thấy họ nói.

Họ đến trước sân khấu và bước lên.

“Ồ, tốt là em không chạy nhưng em vẫn có thể chấp nhận lời đề nghị hẹn hò đó trước khi Aurora tẫn cậu ta vào bệnh viện,” John Brown bẽn lẽn cười khi nói.

+++++Để có thể đọc và nghe audio các chương mới nhanh nhất, bạn đọc vui lòng truy cập trang chủ của nhóm Uriworkshop. Cảm ơn mọi người nhé!

Group Uriworkshop:

Blogspot: https://uriworkshop.blogspot.com/

Nghe Audio truyện tại: Uriworkshop 21

Link: https://www.youtube.com/channel/UC0CO8o1tWRHh9whPQfc1z1g

++++++