Chương 30: Nữ ma cà rồng (3)

Alice có hôn ước với nam chính?

Giang Lăng chống khuỷu tay lên tay vịn, mu bàn tay chống cằm, bộ dạng cực kỳ lười biếng. Trong tiếng cằn nhằn của Ansaiah, cậu gật đầu như đang nghe, thực ra thì đang nhớ lại cốt truyện.

Cậu chỉ nhớ nội dung cơ bản, mấy cái lặt vặt thì chẳng nhớ cái gì.

Bây giờ lật lại cốt truyện, phát hiện đúng là có một đoạn như vậy.

Alice mang huyết chú trong người, khi huyết chú phát tác sẽ đau đến không muốn sống, nhưng cũng không phải không có cách giảm bớt ảnh hưởng của huyết chú. Cách đó chính là—— máu của Huyết tộc cao cấp.

Alice tuy mạnh nhưng không hoang đàng đến mức có thể ép buộc được Huyết tộc cao cấp, để có được máu, nàng cũng phải trả giá rất lớn.

Cách tốt nhất chính là... liên hôn.

Huyết tộc cao cấp chỉ có mấy người, người Alice có thể nhìn lọt lại càng ít, và Cifer vừa đẹp nằm trong phạm vi Alice có thể nhìn lọt.

Cũng mang thân phận cao quý, năng lực cũng mạnh. Trưởng bối gia tộc hai bên bèn hợp lại rồi định hôn ước ngoài miệng.

Lúc đó, Cifer vẫn chưa gặp được thiên sứ Anral của hắn, hắn cần một người vợ cao quý, tất nhiên sẽ không phản đối.

Alice và Cifer có quen nhau trên tiệc rượu, nàng cũng hài lòng với vị công tước trẻ tuổi đẹp trai kia.

Nhưng, vì Cifer phải ra chiến trường giữa Huyết tộc và thợ săn, trước khi cục diện ổn định thì rất khó trở về, hôn sự cứ thế mà trì hoãn mãi.

Trì hoãn một cái, hôn sự cũng đi đứt luôn.

Trong bản gốc, người hủy hôn là Alice, sau khi phát hiện Cifer yêu con người, Alice mạnh mẽ và kiêu ngạo cảm thấy mình bị sỉ nhục, nàng không thể nhịn được mà hủy hôn luôn, khiến Cifer trở thành trò cười trong giới quý tộc suốt một thời gian dài.

Nếu từ đó Alice không còn quan hệ gì với Cifer nữa thì nàng có thể thoát khỏi số mệnh nữ phụ, nhưng em gái này khá là hẹp hòi, bắt đầu nhắm mũi dùi vào nam chính, đồng thời ngấm ngầm hạ độc thủ với nữ chính Anral.

Cứ thế mãi... cuối cùng động lòng thật...

"Danh thơm của công tước Cifer khá nổi, tình nhân rất đông." Ansaiah gài nhành tường vi non mềm xinh xắn trước ngực Giang Lăng, hàng mi rợp xuống, mặt toát ra vẻ lo lắng, "Chủ nhân, trước khi đính hôn, có cần... xử lý một lượt không ạ?"

Mấy chữ cuối cùng, đằng đằng sát khí.

Giang Lăng không hề nghi ngờ, xử lý mà nàng nói, là chỉ "xoẹt" một phát, giết sạch.

"Tình nhân..." Giang Lăng nheo mắt, mặt lộ vẻ mới mẻ, "Có những ai?"

Ansaiah quả nhiên vô cùng kính nghiệp, đại mỹ nhân tóc vàng mắt xanh nở nụ cười tự tin với Giang Lăng, sau đó đọc một loạt tên tình nhân mà Cifer từng giao du qua, trong đó miêu tả rất kỹ thân phận của các nàng.

"Rona là hầu gái kề cận của công tước Cifer, Milan chỉ là một con người thấp hèn trở thành Huyết tộc hạ đẳng..."

"Trừ tiểu công chúa nhà công tước Grimm và Irene em gái của Robert là khó xử lý ra, đám đàn bà lẳng lơ còn lại đều giải quyết dễ dàng." Ansaiah cong cánh môi đỏ tươi, đôi mắt xanh biển lộ mấy phần tàn nhẫn.

"Cô điều tra hết cả rồi?" Giang Lăng không nhịn được tò mò.

Ansaiah hành lễ với Giang Lăng rồi đưa một tập danh sách cho cậu một cách vô cùng phong độ: "Sau khi chủ nhân có ý định liên hôn, Ansaiah đã bắt đầu điều tra một lượt, tuyệt đối không có bất kỳ sơ sót nào."

Trên danh sách đỏ rực có in một đóa tường vi tinh xảo, Giang Lăng vén lọn tóc trên má ra sau tai, tiện tay lật một trang ra, lập tức bị những cái tên dày đặc trên đó làm chói mù mắt, không khỏi chậc một tiếng.

"Sống lâu cũng có cái tốt, ví dụ như, ngủ với rất nhiều đàn bà."

Ansaiah không biết biến từ đâu ra một cái kẹp tóc hình hoa hồng bằng vàng, để không làm Alice đau, nàng cẩn thận cầm kẹp tóc lồng vào mái tóc đen dày.

Sau đó ngoan ngoãn tựa vào Alice, ngón tay mang móng sắc lướt qua chữ màu vàng được khoanh lại: "Cifer là tình nhân thứ ba của Irene, ả còn có hai tình nhân giấu nữa, chủ nhân." Ansaiah tựa tay lên tay vịn, dưới góc độ này, vóc dáng lại càng trở nên quyến rũ, vẻ mặt lại như một đứa nhóc chờ được khen, "Có cần lan tin này ra ngoài không ạ?"

"Cifer cũng bắt cá nhiều tay lắm, lại không chịu để tình nhân của mình bắt ba con cá được à?" Mắt Giang Lăng lướt qua eo Ansaiah, không nhịn được mà thất thần.

"Theo như tôi được biết, công tước Cifer là người kiêu ngạo, hắn tuyệt đối không thể nào nhịn được." Ansaiah trả lời vô cùng tự tin.

"Được, cô đi làm đi."

Ansaiah đứng dậy, đôi con ngươi xanh biển hóa thành màu đỏ thẫm, hệt như một con rắn độc địa: "Ansaiah tuân lệnh." Khi ánh mắt rơi xuống Alice đang ngồi trên ghế, lại lập tức trở về ngoan ngoãn.

Đại mỹ nhân tóc vàng mắt xanh khi đang rời khỏi, một giọng nói vừa ngọt vừa mềm vang lên.

"Ansaiah."

Ansaiah nghĩ, giọng chủ nhân còn ngọt ngào hơn cả hương hoa tường vi.

Giang Lăng gõ gõ mặt bàn sơn đỏ, ngón tay mảnh dẻ xinh xắn trở nên trắng muốt đến mức người ta không thể rời mắt dưới sự tô điểm của màu đỏ. Dưới hàng mi dày dài mượt, đôi con ngươi đỏ máu lộ vẻ hờ hững, cậu lười nhác mở miệng: "Đừng làm họ bị thương, cũng đừng dọa người ta sợ quá, dẫn họ nguyên vẹn đến trước mặt ta."

"Tại sao ạ?"

Giang Lăng dùng ngón trỏ mân mê cánh môi: "Hoa tươi đương nhiên phải bảo vệ cho tốt rồi."

Nghiêng đầu đi, Giang Lăng cười nhẹ, tựa đa tình mà lại như vô tình: "Đương nhiên, bao gồm cả cô, Ansaiah của ta."

Ansaiah chớp mắt, trên khuôn mặt tái nhợt của Huyết tộc dần dâng ráng hồng, cơ thể run lên vì phấn khích: "Ansaiah biết rồi."

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Giang Lăng liếc nhìn cặp chân dài của Ansaiah, tỏ vẻ tiếc nuối.

Kinh thư "bịch" một tiếng, rơi từ trên giá sách xuống bàn sách.

"Kí chủ, anh lại định làm gì?" Hệ thống vội vàng hỏi.

"Ta tự nhiên cảm thấy, đề nghị của ngươi rất hay."

"...Đề nghị gì?" Hệ thống cảm thấy bất an. Kinh thư chậm chạp dịch về phía Giang Lăng.

"Yêu đương." Giang Lăng đang ườn ra bỗng thẳng người dậy, nhún vai với hệ thống.

Hệ thống: "!!!"

"Ansaiah rất được." Giang Lăng nói vẻ tiếc nuối, "Nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, cô gái tốt với ta như vậy, nếu ta không cẩn thận làm người ta khóc thì sẽ rất không ổn."

Kinh thư nhảy dựng lên: "Anh là cái đồ khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!"

"Có khốn nạn bằng Cifer không?"

Hệ thống không nói lại được.

Mặt trăng vằng vặc lặng lẽ bay lên, ánh trăng trùm lấy toàn bộ lâu đài, tia sáng nhạt màu rọi từ cửa sổ sát sàn vào trong, chiếu sáng một góc trong phòng.

Thỉnh thoảng ngước lên sẽ nhìn thấy bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ, cánh dơi màu đen trở nên lạnh lẽo quỷ dị dưới ánh trăng.

Tiếng bước chân đều đều từ xa đến gần, Giang Lăng đang chống cằm ngủ lơ mơ thì cửa phòng vang lên ba tiếng gõ, không khỏi bừng tỉnh: "Vào đi."

Cửa nhẹ nhàng mở ra, Ansaiah vóc người cao gầy cúi người, bước vào phòng.

Trong phòng rất tối, nhưng Huyết tộc có thể nhìn được trong bóng đêm, so với sự chói lòa của ánh sáng, họ thích sự lạnh lẽo của bóng tối hơn.

"Chủ nhân, tôi đã đưa Rona đến rồi." Nói xong, Ansaiah kéo chiếc roi dài trong tay một cái, một bóng người xinh đẹp loạng choạng bước vào trong.

So với Ansaiah mặc đồ quản gia trông rất già dặn trưởng thành, Rona có mái tóc ngắn gợn xoăn màu đỏ rượu, vóc dáng vô cùng gợi cảm. Bộ đồ hầu gái khiến vòng eo nàng càng trở nên nhỏ nhắn, váy bên dưới khá là ngắn, đôi chân trắng muốt vừa nhỏ vừa dài.

Giang Lăng phát hiện, Ansaiah dùng roi dài trói tay Rona lại, tuy không làm người ta bị thương nhưng vô cùng không khách sáo.

Rona đứng vững lại, nhìn thấy cô thiếu nữ lười nhác liền sững ra, sau đó cắn cánh môi, cất chất giọng mềm mại kiều diễm: "Công tước Alice, buổi tối tốt lành."

Chỉ một thoáng thế thôi đã đủ để Rona quan sát Alice từ trên xuống dưới mấy lượt liền.

Mặt không bì được nhưng vóc người quá mảnh, không có gì đặc biệt.

Rona đã rút ra kết luận ưỡn bộ ngực cao vút lên: "Chủ nhân hiện tại vẫn đang ở chiến trường Bình Nguyên, không biết công tước tìm Rona có việc gì?"

"Không có việc gì tìm hắn, tìm cô vì có việc." Giang Lăng vẫn nằm ườn trên ghế.

Tim Rona trĩu xuống, nàng đã từng nghe đồn về vị công tước lạnh lùng này, không khỏi sợ sệt, nhưng vì đố kị với Alice, nàng không chịu thua: "Nếu công tước muốn biết chuyện của chủ nhân từ Rona, vậy thì công tước hãy từ bỏ đi, Rona tuyệt đối không phản bội công tước."

"Làm một giao dịch thì sao?"

"Giao dịch gì?"

"Cô lại đây."

Giang Lăng cong ngón tay về phía Rona, vốn là một hành động rất bình thường, nhưng Rona không khỏi lùi ra sau một bước.

Chỉ một bước đó thôi nhưng đã để lộ nỗi sợ trong lòng Rona, Ansaiah cười một tiếng không rõ hàm ý, Rona biến sắc.

"Đừng sợ mà." Giang Lăng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi lộ vẻ lạnh lẽo của dã thú.

Giang Lăng cúi đầu nhìn đôi giày cao gót nhọn trên thảm lông, từ bỏ ý định đi giày, để chân trần giẫm lên tấm thảm lông.

Đối diện với một vị công tước, cho dù trong lòng có không cam tâm đến mấy thì cũng phải cúi đầu, Rona hạ rèm mi, giấu đi cảm xúc trong mắt: "Là Rona mạo phạm, xin công tước thứ tội. Chủ nhân trở về từ chiến trường Bình Nguyên, Rona chắc chắn sẽ đích thân xin chủ nhân trừng phạt."

Câu cuối cùng, lại lôi công tước Cifer ra.

"Ta không có ý này." Giang Lăng chìa tay ra, nâng cằm Rona lên.

Rona phát hiện toàn thân mình không thể nhúc nhích được, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Vị công tước tóc đen quay lưng lại cửa sổ, rèm cửa sổ kéo ra một nửa, trăng sáng vằng vặc rọi lên người nàng, rõ ràng là sinh vật trong bóng tối, nhưng lại như đến ánh sáng cũng có thể mê hoặc được.

Mắt Rona không khỏi lộ vẻ mơ màng.

Sự tự tin ban nãy về dáng người bỗng nhiên vỡ tan tành, nàng tự tin mình có đủ chất đàn bà, tự tin bề ngoài của mình đủ quyến rũ, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy công tước Alice đến đàn bà cũng có thể quyến rũ được.

Một sợi tóc đen gợn xoăn rơi xuống gò má trắng nõn của Giang Lăng, Giang Lăng cong mắt, con ngươi lạnh lẽo như dã thú vương chút đắm say.

"Cô tên Rona đúng không?"

"...V...Vâng."

"Rona, từ nay trở đi, làm tình nhân của ta, được không?"

"Vâng." Rona trả lời không chút do dự.

Sau đó, Rona bỗng bừng tỉnh, đôi mắt lộ nét phong tình đột ngột mở to.

Rona: Ta, ta ta ta, vừa nói gì vậy!!!

Giang Lăng búng tay một cái: "Rất tốt, giao dịch đã thành, thù lao sẽ đưa cho cô sau."

Cuối cùng, khi Rona ra khỏi cửa, chân vẫn bồng bềnh.

Ansaiah hoàn toàn không thấy có gì không đúng, tay vẫn cầm danh sách hớn hở lao ra ngoài, bắt tất cả mọi người đến theo đúng thứ tự.

Giang Lăng nằm lên sofa, kẹp tóc đâm vào da đầu khiến cậu không khỏi hét lên một tiếng, vội vàng tháo xuống.

"Kí... kí chủ..." Hệ thống thỏ thẻ, đã có tấm gương lão hoàng đế, hắn phun ra một câu đáng sợ, "Anh định kiếm mấy tình nhân vậy?"

Tiếng Giang Lăng trầm trầm vọng từ sofa sang: "Cifer kiếm bao nhiêu người, ta sẽ tìm bấy nhiêu người."

"Tra nam!"

"Giao dịch đó hiểu không?" Giang Lăng liếc xéo, "Cifer là người bá đạo tiêu chuẩn kép, mình lăng nhăng thì được nhưng người khác đa tình thì không, hắn biết đám đàn bà của hắn có thêm một tình nhân nữa, chắc chắn sẽ khó chịu, ta chỉ giải quyết tình địch hộ nữ chính trước thôi."

"Hơn nữa, cứ như thế này thì hắn chắc chắn sẽ rất ghê tởm Alice."

"Tra nam!"

"Thích gì cho nấy còn gì nữa."

"Tra nam!"

"Giờ ta là nữ phụ độc ác đấy nhé."

"...Tra nữ!"

"Mi xong chưa?"

"Tra nữ!"

"...Tiểu Hồng." Giang Lăng nghiêm túc ngẩng đầu, nở nụ cười vô cùng khốn nạn, "Từ hôm nay trở đi, mi chính là tình nhân thứ hai của ta."

"Trời đất kí chủ ơi, đến cả loại đàn ông thô lậu như tôi mà anh cũng không tha." Hệ thống bị tổn thương, lăn vào trong bàn sách.

Thế giới lập tức trở nên yên tĩnh.

Cifer gặp mai phục của thợ săn ma cà rồng ở chiến trường Bình Nguyên, bị thương nặng, hắn cải trang thành con người hôn mê ở chốn hoang dã.

Cô gái chăn cừu cất lên bài Thánh ca, dịu dàng xoa tai đám cừu.

Mặt trời mọc lên nơi chân trời, tia sáng nóng rẫy rọi vào vết thương của Cifer, đau đớn chẳng khác nào ngâm nước muối, trong mê man, hắn rên lên.

Tiếng rên đau đớn đã làm cô gái giật mình, cô gái đứng thẳng dậy, phát hiện Huyết tộc bị thương.

"Anh bị thương rồi."

Cô gái đứng ngược sáng, bóng tối bao trùm lên công tước Huyết tộc. Chàng công tước đẹp trai khó khăn nhấc mí mắt, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô gái.

Con người này không phải quá xinh đẹp, chỉ có thể coi là thanh tú, trên mặt còn có mấy chấm tàn nhang. Mái tóc ngắn màu đay dán vào bên tai, đôi mắt sáng ngời trong vắt.

Cô gái dùng góc váy đã cũ nhưng sạch sẽ lau vết bẩn trên mặt công tước, lên tiếng bằng chất giọng vừa kiên định vừa dịu dàng: "Tôi đưa anh về nhà, tôi sẽ cứu anh."

Cifer đã gặp được thiên sứ.

Thiên sứ của hắn.