Chương 20: Họa quốc yêu phi (20)

Khi Ngọc Cơ phu nhân nhảy xuống hồ tự vẫn, Mai Cửu bảy tuổi, tiên đế băng hà đã bảy năm, vậy thì đứa con trong bụng Ngọc Cơ phu nhân là của ai?

Cửa phòng khép lại, tia sáng theo đó mà tan biến, trong lòng Giang Lăng vẫn cuộn trào sóng dữ.

Mẹ kiếp...

Cả cái hoàng cung này, người có thể thích làm gì thì làm chỉ có một kẻ đấy, lão sắc quỷ cướp người trong lòng con trai mình còn chưa đủ, đến đàn bà của bố mình cũng dám động tay vào?

Thiếu đạo đức như thế, thảo nào ai cũng muốn lấy mạng hắn.

Giang Lăng nhớ lại lần đầu mình gặp Mai Cửu, lần đó, cậu vốn chỉ diễn kịch mà thôi. Trong con mắt người đương sự như Hàn Tố, là Giang Lăng không cẩn thận ngã xuống. Nhưng ngoài cuộc thì thông, người ngoài nhìn vào thì sẽ rõ, là Giang Lăng chủ động nhảy xuống.

Thế thì, trong mắt Mai Cửu, cậu mình đang "mang thai", chủ động nhảy hồ.

...Như thế thì giống mẫu thân Mai Cửu rồi?

Thế thì, vì sao Ngọc Cơ phu nhân lại vứt bỏ đứa con trai ruột thịt của mình, chọn cách mang theo đứa con chưa sinh ra cùng chết?

Là một người mẹ, đây là quyết định vô cùng tàn nhẫn. Nhưng, nếu đứa con trong bụng không phải điều bà mong muốn, thậm chí còn là nguyên nhân khiến bà suy sụp đến tuyệt vọng?

Giang Lăng nghĩ ngợi, không khỏi chửi thầm một tiếng. Đây có lẽ là đáp án có khả năng nhất rồi.

Ngọc Cơ phu nhân không thể chấp nhận được sự nhục nhã, hơn nữa còn mang thai dã chủng, thế nên đã chọn cách vứt bỏ mạng sống của mình.

"Tiểu Hồng, Tiểu Hồng!"

"Đến đây đến đây." Hệ thống chạy sang, hỏi câu hỏi đang được quan tâm nhất, "Kí chủ, anh nghĩ ra cách giải quyết khúc mắc giữa Hàn Tố và Mai Thiếu Hằng chưa?"

"Hôm nay không bàn chuyện này." Giang Lăng quay lại, mắt lành lạnh, "Mi có video quay lại hôm ta rơi xuống nước không?"

"Hử, để tôi tìm xem."

Kinh thư lật trang: "Có, hôm đó có cảnh báo nguy hiểm nên tôi đã ghi hình lại."

Cuối cùng, Giang Lăng xem lại một lượt đoạn video hôm cậu rơi xuống nước rồi được cứu, dừng lại ở câu cậu nói trước khi ngất đi, cậu nói không còn con nữa thật tốt...

"Không có vấn đề gì chứ?" Hệ thống theo đằng sau Giang Lăng xem, vô cùng nghi hoặc.

"Vấn đề lớn ấy chứ." Giang Lăng nằm vật ra giường.

"Mới nói một câu mà đã đắc tội âm 100 rồi?"

"Không phải." Giang Lăng phủ nhận, "Ta nghe cung nữ nói Ngọc Cơ phu nhân rất đẹp, trùng hợp là ta cũng không xấu."

"Xấu thì làm sao mà làm nữ phụ được!"

"Ngọc Cơ phu nhân không muốn đứa con trong bụng, còn ta trong mắt Mai Cửu, có lẽ cũng vì muốn bỏ đứa con mà nhảy hồ."

"Hả?" Hệ thống không hiểu.

"Nếu như đứa con trong bụng Ngọc Cơ phu nhân thực sự là của Chiêu Dương đế, thì trùng hợp thay, con của ta cũng có thể coi "là" vậy."

"..."

"Mai Cửu uống rượu say rồi gọi ta là mẫu thân..."

Giang Lăng trùm cái chăn gấm lên đầu, vẻ mặt hận đời: "Có lẽ ta thực sự phải làm mẹ người ta rồi."

Mấy ngày sau đó, Giang Lăng lại dưỡng bệnh. Đợt này lần nào cậu dậy cũng có thể phát hiện một vài món đồ chơi nhỏ ở đầu giường, số đồ chơi nhỏ này đều có thể quy về một loại - linh đơn diệu dược dưỡng thân thể.

Ngoài ra, Phó thái y cũng thỉnh thoảng lại chạy sang chỗ cậu, chính là để đưa số "phương thuốc thái y viện mới nghiên cứu ra".

Giang Lăng cười: "Thực sự làm phiền ông quá rồi."

Phó thái y vui vẻ: "Không phiền không phiền."

"Câu này ta không phải nói vì bản thân đâu." Giang Lăng thầm trợn mắt, "Câu này là ta thay Mai Cửu cảm ơn ông đấy."'

Phó thái y: "Ha ha ha."

Tiểu quốc sư kia, muốn lấy lòng người ta cũng chẳng biết tự mình đưa đến.

Trước khi Phó thái y đi, Giang Lăng có dặn một câu: "Nói một tiếng với tiểu quốc sư, muốn lấy lòng người ta thì tự mình đến vẫn đáng tin cậy hơn."

"Nhất định sẽ chuyển lời." Phó thái y giả vờ vuốt chòm râu bạc.

Ngoài ra, Hàn Tố ngày nào cũng chạy sang chỗ cậu, đến rồi lại sợ quấy rầy cậu nghỉ ngơi, cứ im thin thít không nói năng gì.

Lệ phi thỉnh thoảng sang lượn, miệng lưỡi vẫn độc địa như trước, nhưng độ thiện cảm thì tăng ổn định.

Đức quý phi và các hậu phi khác cũng sang thăm cậu một lần, sau khi thể hiện ý quan tâm thì không còn xuất hiện nữa.

Thậm chí, Chiêu Dương đế cũng ghé vài lần, Hiệt Phương đình mấy ngày nay toàn là mùi thuốc, Chiêu Dương đế lẽ ra phải ghét cơ, nhưng mùi thuốc trên người hắn cũng chẳng nhạt hơn là bao, thế nên không có cảm giác gì.

Khi Giang Lăng nhìn thấy Chiêu dương đế luôn muốn cho hắn mấy cú đấm, nhưng xét thấy vẻ bệnh tật trên mặt Chiêu Dương đế, cùng với lần gần đây nhất hắn ghé Hiệt Phương đình bỗng đau đầu không chịu được mà phải gọi thái y, Giang Lăng đành nhịn.

Đây chỉ là bắt đầu, trước đế vương thân ngự ngai cao nhưng lại si mê hưởng lạc, những kẻ quyền mưu nhòm ngó long ỷ đã bắt đầu vươn nanh vuốt ra, bước đầu tiên là kịch độc cho dùng hàng ngày.

Bước thứ hai... cũng chẳng còn bao lâu nữa.

Chẳng được mấy hôm, Giang Lăng đã lại gặp Giang Trần thị một lần nữa, cũng chính là mẹ đẻ "Giang Lăng".

"Tên bệnh tật" Giang Lăng nằm trên giường, Giang Trần thị mang dáng vẻ quý phụ dịu dàng nắm tay Giang Lăng, đầu tiên là nói một tiếng nhớ con, sau đó mới không nhanh không chậm nói ra mục đích của mình.

"Lăng Nhi, triều sớm hôm nay, bệ hạ đột nhiên nôn ra máu rồi hôn mê, ta mong con có thể tự mình chăm sóc bệ hạ."

Giang Lăng ho khan vài tiếng ngay trước mặt Giang Trần thị, thể hiện mình yếu ớt.

Giang Trần thị lập tức tỏ ra đau lòng, nói nhỏ: "Mẫu thân biết con chịu khổ, nhưng chẳng mấy chốc là có thể kết thúc rồi, chỉ cần đại nghiệp của phụ thân con thành, con sẽ không cần phải chịu bất kỳ sự khổ sở nào nữa."

Giang Lăng cười, nể mặt số điểm tích lũy mà đáp một tiếng vâng, coi như đã tiếp nhận nhiệm vụ nhánh này.

Muốn được chăm sóc kề cận khi Chiêu Dương đế lâm trọng bệnh, đó là công việc phải qua ba quan chém sáu tướng mới đoạt được. Tần phi hậu cung cho dù trong lòng nghĩ thế nào, đều muốn lộ mặt trước mặt Chiêu Dương đế, tăng chút cảm tình.

Trong ám lý tàng đao của các hậu phi mỗi người một câu, Giang Lăng được cung nữ dìu ra, vác bệnh lên sàn.

So với những khuê tú đại gia xuất thân từ hậu viện, Giang Lăng trước nay luôn làm việc khiến người ta không thể nói gì được.

Muốn công lược hậu phi, cứ vung tiền ra mà tặng quà là được.

Muốn chăm sóc Chiêu Dương đế, cũng đơn giản.

Sau khi Giang Lăng chậm rãi tỏ ý, rằng các ngươi ai mà không để ta "hầu hạ bệ hạ", ta sẽ phun máu vào mặt người đó, các hậu phi giải tán ngay lập tức.

Sau khi Chiêu Dương đế tỉnh lại chỉ nhìn thấy một mình Giang Lăng đương "bệnh nặng", vị hậu phi xinh đẹp yêu mị này của hắn, cho dù bệnh đến mức sắp không dậy nổi giường cũng phải đến chăm sóc hắn, còn run lẩy bẩy đút cháo cho hắn.

Hi phi là thiên kim đại gia, chưa từng hầu hạ ai nên nhiều lần làm đổ cả cháo lên mặt Chiêu Dương đế.

Nhưng Chiêu Dương đế lớn tuổi rồi, tâm không còn tàn nhẫn như hồi còn trẻ, lại vì bị bệnh hành hạ nên cần người sưởi ấm, không chỉ không trách tội Giang Lăng mà còn cảm động đến rưng rưng lệ nóng.

Ăn cháo xong, Chiêu Dương đế kêu đau đầu, được thái y chăm sóc, Giang Lăng lui ra ngoài, lại hỏi hệ thống như nghĩ ra chuyện gì.

"Có phải trong bát cháo kia cũng có độc không?" Ánh nến đung đưa, điểm thêm ánh lửa diễm lệ trong con ngươi Giang Lăng.

Hệ thống cấu kết làm việc xấu với Giang Lăng lập tức trả lời: "Theo hệ thống đo lường thì trong đó quả thực có một chút độc tố, một hai lần thì không sao, ăn nhiều thì sẽ mất mạng."

"Đúng thật là..."

Giang Lăng định nói gì đó, cuối cùng lại không nói ra miệng, chỉ cười một tiếng.

Đến quá nửa đêm, Chiêu Dương đế lại nôn ra máu, người co giật mãi không thôi.

Giang Lăng đang "không ngại vất vả" trông đêm thì tiệp dư bái kiến.

Minh Hương đang hành lễ với Giang Lăng thì nghe giọng Giang Lăng lạnh lẽo: "Lão sắc quỷ này ngủ rồi."

Minh Hương ngẩng đầu: "Tướng gia dặn ta tìm con dấu."

"Con dấu đóng lên tấu chương?"

"Không sai."

Giang Lăng khoanh tay: "Ngay trong phòng này thôi, tự tìm đi."

Có lẽ Minh Hương hiểu tính Giang Lăng nên không nói nhiều, lật thẳng thềm rồng lên, cuối cùng quả thực cũng tìm được, khi đứng dậy, Minh Hương cúi đầu, nhìn mặt Chiêu dương đế, vẻ mặt lạnh tanh.

Sau khi Minh Hương rời khỏi, Giang Lăng tựa vào trụ giường, nhắm hờ mắt lại.

Đêm đó rất không yên, tiếng chém giết lan khắp hoàng cung, xuyên qua cánh cửa sổ đóng chặt, mơ hồ vọng vào tai Giang Lăng. Giang Lăng thỉnh thoảng bị giật mình, hờ hững mở hờ mắt, qua khung cửa sổ, nhìn thấy một vùng ánh lửa như yêu ma đang nhe nanh múa vuốt, tùy tiện tung hoành.

Hôm sau, cửa phòng mở ra, hộ vệ mặc áo giáp sắt đứng ở cửa.

Giang Lăng ngáp một cái, nhìn ra cửa, lần đầu tiên trông thấy Giang thừa tướng, phụ thân của "Giang Lăng".

Nam tử đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn lộ ra mấy phần thanh quý nho nhã nở nụ cười với Giang Lăng: "Lăng Nhi, con quả nhiên không khiến vi phu thất vọng."

Giang Lăng không nói gì.

Có lẽ vì tiếng giáp sắt va vào nhau quá chói tai, hoặc là vì bên ngoài quá ồn ào.

Chiêu Dương đế mơ màng mở mắt ra, chưa tỉnh táo đã bắt đầu nổi giận: "Vương Đức, rốt cuộc là kẻ nào ầm ĩ vậy, lôi ra ngoài cho trẫm."

Đại thái giám ngày xưa theo hầu nay đã chẳng thấy tăm hơi.

Chiêu Dương đế bừng tỉnh, khi nhìn thấy Giang thừa tướng mà mình quen thuộc mới phát hiện ra điểm không đúng. Bất an và tức giận cùng lúc dâng lên trong bụng.

"Bệ hạ, người vẫn khỏe chứ."

Chiêu Dương đế không thể tin nổi: "Sao ngươi lại ở đây."

Sau đó, hắn nhìn thấy Hi phi vẫn xinh đẹp như trước, và đám hộ vệ đeo đao.

Giang Lăng nhướn mày: "Rất đơn giản."

Chiêu Dương đế nhìn chòng chọc vào Giang Lăng.

"Thắng làm vua thua làm giặc..." Giang Lăng nhả từng chữ rõ ràng.

Thế là, trong mắt Chiêu Dương đế liền dâng lên vẻ căm giận ngút trời.

Khóe môi Giang Lăng cong lên: "Bệ hạ, người hiện giờ chính là con chó kẻ bại đấy..."

"Tiện nhân!" Chiêu Dương đế tức giận đến mức ngực nhấp nhô, lửa giận trong mắt biến thành sự thù hận.

Giang Lăng nhún vai, trả lời kiểu có cũng được mà chẳng có cũng xong: "Đừng chỉ nhìn mỗi ta chứ, chủ mưu không phải ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là đồng lõa thôi."

Khi Giang Lăng bước ra khỏi bậc cửa thì nghe thấy tiếng của ông bố trên trời rơi xuống, vô cùng sung sướng và cao ngạo: "Bệ hạ, người mệt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Hộ vệ ở cửa tiến lên, đánh xỉu luôn Chiêu Dương đế.

[Nhiệm vụ nhánh đã hoàn thành]

[Tiến độ họa quốc yêu phi: 80%]

[Chúc mừng kí chủ nhận được danh xưng "hồng nhan họa thủy"]

[Chúc mừng kí chủ nhận được danh xưng "họa loạn hậu cung"]