Chương 16: Phẫn nộ

Cuối cùng cũng đến nhà tên Maito Gai

Wibu ngó nhìn xung quanh tìm thân ảnh hắn, ai ngờ đúng như Wibu dự đoán, Maito Gai tầm này chắc vẫn đang chăm chỉ tập luyện ở ngoài kia

“Để tìm xem bát môn độn giáp hắn giấu ở đâu”

Lục tung cả căn nhà vẫn chưa tìm được

“Mẹ nó, giấu đâu kĩ thế, hay mang bên người?” Wibu bắt đầu dùng sức mạnh suy đoán

“...” Và đéo suy luận được gì

“Thử vận dụng Ki cảm thụ xem nào” Dòng năng lượng khổng lồ bắt đầu phát tan bao quanh ngôi nhà

Vẫn không có gì

“Có thể ở đâu ta” Hắn ngó nhìn xung quanh một lượt

Chợt hắn nhớ đến điều gì

“Chưa kiểm tra lòng đất nha”

5m

10m

15m

“Con mẹ nó vẫn không có gì”

Đi sâu hơn

“Chờ đã, sao viên đá kia to thế”

Dưới lòng có một viên đá to lạ thường

Cảm nhận kĩ thì bên trên có chữ

“Là nó, Bát Môn Độn Giáp, haha, quả nhiên là thể thuật đỉnh cao, ai lại đi viết chữ đâu, dùng ngón tay khắc lên đá mới ngưu bức, ta thích” Wibu vui mừng ghi nhớ mọi thứ

“Giải quyết tên Fugaku xong ta sẽ rời đi”

Nghĩ đến câu chuyện của Mikoto mà người Wibu đằng đằng sát khí

Theo như tên thủ vệ ở gia tộc Uchiha nói hồi trước, Uchiha Fugaku đang cùng tộc nhân thủ hộ trên tường làng

Hắn một cước bật nhảy lên, xoay người, sau lưng hắn bỗng mọc ra một đôi cánh lửa

Cả người bốc lửa xanh lam pha vàng nhạt xem lẫn

Chưa kết thúc ở đó, buff ác quỷ thể hiện thiên uy

Đôi cánh hỏa diệm dài ra hai mét, ở phần lưng dưới Wibu còn mọc ra một đôi cánh nhỏ

Ngọn lửa càng sáng chói

“Làng lá, nhận lấy phẫn nộ của ta đi”

Sarutobi đang soạn lại đống giấy tờ, đơn điếc các kiểu thì một ánh sáng chói lóa phát ra từ sau lưng

Quay người lại thì làm hắn càng khiếp sợ, thái dương hạ xuống sao, khí tức thật đáng sợ

Khuôn mặt kia, thật quen thuộc

“Cút” Wibu dùng một ngón chỉ tay về phía Hokage đệ tam, một quả cầu lửa ngưng tụ bắn thẳng đến Sarutobi

“Enma” Hokage đệ tam vội vàng hét

Mọi thứ trở thành hỗn độn

“Hừ” Hắn quay người rời đi, bay đến chỗ tường làng

Toàn bộ tộc nhân Uchiha kinh hãi sau khi thấy một chưởng hời hợt vừa rồi của Wibu, bọn họ tè dầm ướt sũng quần.

Nhìn thấy Wibu đang lại gần, tất cả sợ hãi gào thét, “Đừng qua đây, đừng qua đây”

“Uchiha Fugaku, bước ra đây” Thân ảnh lơ lửng trên không trung uy nghiêm nói

“Hắn tìm tộc trưởng”

“Tộc trưởng đâu rồi”

“Tộc trưởng”

Một thân ảnh nơm nớp lo sợ trốn sau cùng

Wibu di chuyển nhanh đến trước mặt hắn, bàn tay nắm vào mặt, dùng toàn bộ sức lực đập xuống đất

Đùng

“Đây là cái kết cho việc động vào người phụ nữ của ta, không quan trọng quá khứ hay tương lai, ngươi chạm một ngón tay vào nàng đã là tội chết” Wibu bá đạo tuyên bố

Nói xong, hắn dùng một ngón tay phế đi các khớp xương của Fugaku cho thành người liệt

“Aaaaaaaaaaa”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa, đừng giết ta”

“Aaaaaaaaaaaaaaa” Fugaku đau đớn khóc thét

“Chỉ có cái chết chờ đợi ngươi thôi” Wibu lạnh lùng nhìn đối phương, một đốm lửa nhỏ từ lòng bàn tay nhảy lên người Fugaku thiêu đốt hắn

“Aaaaaaaaa nóng quá”

Một đội quân shinobi ùn ùn kéo đến

“Đội chi viện có mặt” Thủ lĩnh Anbu hớt hải chạy

Wibu ngoái lại nhìn đối phương

Tên thủ lĩnh vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tràn ngập sát khí, người toát mồ hôi hột sợ sệt lùi lại vài bước

Wibu hóa thành một đốm sáng xanh bay qua tòa phủ Uchiha

“Mau đuổi theo”

Trong khuôn viên tộc Uchiha

“Ưm, ta ngủ từ lúc nào vậy” Mikoto dụi dụi mắt

Nàng ngó nhìn xung quanh tìm thân ảnh một ai đó, “Không có? Chẳng lẽ là mơ”

Nàng vội vàng chạy đến trước gương nhìn thấy khuôn mặt mình mới thở phào, “Không phải là mơ, vậy chàng ấy đi đâu nha”

Mikoto mặc tạm bộ quần áo lên đi ra khỏi cửa, trên đường đụng phải Sasuke đang đờ người đóng băng, nàng bỏ bơ gạt Sasuke sang một bên làm hắn ngã lăn quay quay trên đất, dù vậy vẫn chưa tỉnh lại

Vãi thật, yêu gia tộc đến thế hả Uchiha chim nhỏ. Sasuke không tức giận vì Mikoto đ-t với Wibu mà là vì Mikoto làm dơ bẩn danh dự tộc Uchiha lòng tự hào của hắn, thật sự là ô nhục cho gia tộc là điều cuối cùng hắn nghĩ.

“Chàng ấy đâu rồi” Mikoto chân trần chạy quanh phủ

“Đi đâu rồi” Mắt nàng bắt đầu rơi lệ

“Đâu rồi”

“Đâu rồi”

“Chàng bỏ ta ở lại sao” Mikoto ngã gục trên đất khóc trong đau thương

“Mikoto” Một âm thanh dịu dàng chợt vang đến

Ánh sáng xanh hị vọng kia đáp xuống đất

“Uwaaaaa” Mikoto khóc lớn chạy đến ôm Wibu

“Sao lại khóc thế này, ai bắt nạt nàng sao”

“Ta tưởng chàng bỏ ta mà đi, ta sợ lắm”

“Chân nàng chảy máu rồi kìa, phải cẩn thận chứ”

Vì vội đi tìm Wibu, Mikoto cũng chả quan tâm mang dép hay không, nàng chỉ muốn tìm thấy hắn ngay lập tức, kể cả sự đau đớn cũng tan biến

“Uwaaaaaa, tại chàng tại chàng” Mikoto mạnh tay đấm ngực Wibu

“Xong việc rồi, ta dắt nàng rời đi nơi này”

“Ưm” Mikoto sụt sịt nín khóc

“Mau đứng lại” Gần như cả làng đã tụ tập đông đủ ở bao quanh phủ đệ tộc Uchiha

“Bước thêm một bước, chết” Hỏa diễm bao quanh Wibu tạo thành một hình vòng tròn lớn

Toàn trường tĩnh lặng, tất cả đứng im chẳng dám ho he tiến thêm một bước

“Đi thôi” Wibu mỉm cười nhìn Mikoto, dùng hai tay bế nàng lên

Mikoto hạnh phúc dùng tay quàng qua cổ Wibu, tựa đầu vào vai hắn nhỏ nhẹ nói, “Ừm”

Đôi hỏa dực lại hiện ra, Wibu bay lên biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Tên Fugaku kia đã bị ta trừng trị, phá nát mọi khớp xương cùng thiêu đến chết trên tường làng” Wibu nói

Mikoto nhìn lên tường thành, thấy một người toàn thân bị hỏa diễm bao trùm đang đau đớn gào thét cầu xin tha thứ. Nàng vui mừng thầm nghĩ, “Bố mẹ, hai người có thể an nghỉ rồi”

“Ta không quan tâm nữa, cả đời này chỉ cần có chàng là đủ rồi”

“Thiếp mệt quá”

“Ngủ đi” Wibu thương xót nhìn Mikoto, hai mắt nàng khóc đã sưng đỏ, hẳn là rất mệt

Mikoto hai mắt từ từ đóng lại ngủ thiếp đi

“Ngủ ngon” Wibu hôn nhẹ lên trán nàng

Trong mơ, nàng đang tung tăng trong một thế giới tràn ngập ánh sáng, cùng ánh nắng ấm áp.

“Bình yên quá”

“Đinh, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ Hủy diệt Uchiha Fugaku, ban thưởng một đôi sharingan phổ thông”

“Đinh, Nhãn Giới tự động hấp thu Sharingan”

Trước đó Wibu dặn hệ thống, có Sharingan hay huyết kế giới hạn liên quan đến nhãn thuật thì cứ tự động thu vào.

Hắn thích dùng mắt nguyên thủy của bản thân, không thích cấy ghép linh tinh.