Chương 4: Hiện tại ca cảm giác được mình rất lợi hại nha!

- Lão Quách, hiện tại có phải ta nên rời khỏi đây tiến hành dung hợp những món đồ này không?

- Đi đi!

Lão Quách phất tay như đuổi ruồi một dạng, ở cùng thằng này lâu chắc điên quá, rất có thể sẽ không nhịn nổi mà tàn nhẫn xuống tay, lúc đó thì thoy rồi.

A, hình như ta quên mất thứ gì đó!

Khửa khửa khửa, tiểu tử ngươi đợi đó, miệng của ngươi quá tiện, phải "đặc huấn" qua một phen mới được!

- Nhưng... ta không biết rời khỏi kiểu gì nha~

Lý Tiểu Phàm nhìn quanh một hồi rồi mới ấp úng gãi đầu cười hì hì.

Lão Quách vỗ trán, ngươi có nhất thiết phải tấu hài như vậy không hả.

- Cứ nghĩ muốn trở ra là được, không thì nói Quách gia gia mau mau mở ra, ta rất thích nha!

Lý Tiểu Phàm thầm bĩu môi một cái, trong đầu muốn rời đi, lập tức rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, khi mở mắt ra đã thấy mình nằm trong căn phòng tối tăm kia.

- Lão Quách, cho xin ít thuốc đê!

Lý Tiểu Phàm trong đầu thầm hô hoán.

- Ây dà chờ chút chờ chút...

Lão Quách đột nhiên trống rỗng xuất hiện từ hư không, lão đánh giá xung quanh một chút rồi tán thán:

- Chậc chậc, không khí còn vương mùi thật nặng a, quả là ma môn có khác, đúng là dâm đãng, hé hé...

- Lão già ngươi đã già còn không đứng đắn, không nhanh để đám nương tử đó đến là muốn mạng ta thật đấy!

Lý Tiểu Phàm bất lực mắng một câu, mẹ nó, ngươi cũng phải xem ta đang ở trong hoàn cảnh nào cơ chứ, tay chân bị xích không thể cử động được, còn không mau bồi đắp cơ thể thì qua lần lăn lộn này đoán chừng là thần tiên cũng không trụ vững được đâu.

Sức người có hạn, đâu phải ai cũng có ý chí kiên định như ca đây chứ!

- Trước tiên dùng Hắc Ngục Đoạn Tục Cao bồi đắp thân thể, sau dùng Kim Cang Long Hổ Cao bồi đắp cuộc sống tình dục...

Lão Quách lấy ra từ trong túi áo hai hộp thuốc nhỏ, mở ra, bên trong là hai viên đan dược to bằng ngón tay cái, một viên đen một vàng phân biệt.

Không để Lý Tiểu Phàm kịp ho he thêm câu nào lão liền cạy miệng hắn nhét cả hai viên vào trong miệng, xong việc liền vỗ vào ngực hắn một cái cho dễ nuốt.

Ực!

Lý Tiểu Phàm ngay lập tức nuốt hai viên đan dược vào bụng.

Lý Tiểu Phàm: ...

Đậu xanh lão Quách, đây không phải là cao dán sao, tại sao lão lại cho ta nuốt vào cơ chứ!

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm đây?

Cầu giải thích a!

Lão Quách dường như nhận ra suy nghĩ của hắn mới vỗ đầu một cái nói:

- Ặc, già cả lú lẫn, quên mất, ha ha ha, là cao thì phải bôi chứ không thể uống, ha ha ha...

Lão chắc chắn là cố ý!

Lý Tiểu Phàm mới không tin lão lại lẩm cẩm như vậy.

Đột nhiên trong người của hắn xông lên hai cỗ hảo khí nóng rực, nơi phát ra chính là vùng bụng nơi hai viên đan dược vừa bị hắn nuốt vào.

Lý Tiểu Phàm chỉ cảm thấy cơ thể nóng bức dị thường, làn da bắt đầu đỏ bừng bốc lên khói trắng, tiểu đệ bên dưới không biết đã lâm vào trạng thái chiến đấu từ lúc nào.

Má ơi ngứa quá lão Quách ưi, mau lại gãi hộ phát đê!

Lão Quách nhún vai, có làm tự chịu, ta không liên quan nha~

Lão ở một bên cười mỉm khiến Lý Tiểu Phàm cay cú vô cùng, hừ, sau này còn rất nhiều cơ hội để chỉnh lão, đừng nhìn ta dễ bắt nạt mà nhầm, ta mà điên lên thì đến bản thân mình còn thấy sợ hãi đóa!

Cơ nhục trên người hắn lúc nhúc chuyển động, dáng vẻ khô khốc còi xương suy dinh dưỡng cũng dần biến mất, chỉ sau một khắc liền trở về bộ dáng thiếu niên thập phần cường tráng khí huyết cương dương, khụ khụ, là anh tuấn tiêu sái hào hoa bức người mới đúng.

- Xong rồi, đồng thời quán chú Luân Hồi Nhãn cùng Ngự Nữ Tâm Kinh đê!

- A đu, tiểu tử đúng là chưa ráo máu đâu, thích chơi trội thì lão phu chiều!

ẦM!

Lý Tiểu Phàm chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, một luồng thông tin không biết từ đâu xuất hiện in sâu ào trong trí nhớ của hắn, cùng lúc đó cơ thể không nghe theo sai khiến run lên bần bật, cơ thể quần quại dãy dụa như bị động kinh một dạng.

- Hú hú... ặc... kimo... éc... éc... yamete... á hú... nai sừ... áu áu...

Lý Tiểu Phàm khóe miệng không ngừng hô hoán, có thể là do đau đớn mà hô loạn, cũng có thể là do đau đớn tạo nên, nhưng nghe qua liền không nhận ra tiếng người.

- Hừ, ngu thì chết bệnh tật gì, Luân Hồi Nhãn chính là chí cao thần vật của thiên địa, ngươi tưởng dễ dàng dung hợp như vậy sao. May mắn cho ngươi đây không phải công pháp, nếu không ngươi đã bị uy thế của nó ép thành cặn bã. Hiện tại lại thêm Ngự Nữ Tâm Kinh, tuy yếu nhược nhưng hiệu quả cộng dồn cũng không dễ chịu chút nào đâu. Ta thấy nếu ngươi không chịu nổi thì sẽ...

Lão Quách ở một bên cười trộm nói.

- Hà, cuối cùng cũng xong, cuộc sống chính là thống khoái như vậy. Hử, lão Quách, sao ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt như vậy, điệu bộ ngoác mồm kia là gì, mà đúng rồi, lão nói sẽ sẽ cái gì cơ?

Lý Tiểu Phàm đột nhiên thở ra một hơi cắt đứt lời độc thoại của lão Quách, hắn ngơ ngác quay sang hỏi, bộ dáng chuyện gì vừa xảy ra vậy, ngươi mau nói cho ta đi.

- Đây, đây, ba ka nô!

Lão Quách há miệng nửa ngày trời, lúc sau mới run run nói ra một câu:

- Sảng khoái?

- Ừ, quá sảng khoái, được lần nửa thì phê roài!

Mẹ nó, tại sao hai bên má cứ cảm thấy rát rát thế nhỉ?

Đây chính là khinh thường chủ tịch và cái kết trong truyền thuyết hả?

Lão phu cũng có ngày bị đánh mặt?

Nói thật đi, ngươi có phải là con riêng của Thánh Nhân không? Tại sao mọi chuyện phát sinh trên người ngươi lại không theo lẽ thường vậy, khôn hồn thì mau ngả bài đi!

Từ giờ ta gọi ngươi là đại ca có được không?

Lý Tiểu Phàm chứng kiến bộ dáng thất thần của lão Quách thầm cảm thấy thành tựu, nhếch miệng nói:

- Gì chứ như thế này thì quá đơn giản, cho dù thêm vài lần nữa cũng chỉ như ăn cơm uống nước thoy!

Chuyện khác không nói chứ trang bức thì hắn đứng thứ hai không ai dám xếp thứ nhất, bộ dáng ngơ ngác của lão Quách sao lại khiến lòng người thoải mái vậy cơ chứ, đúng là bắt nạt người già, khụ khụ, lại nhầm, là khiến người già hoài nghi nhân sinh chính là đại sảng khoái.

Hiện tại Lý Tiểu Phàm cảm giác được cơ thể của mình cường đại dị thường, đã không còn cảm giác vô lực khi giơ tay nhấc chân nữa, nói ngắn ngọn là... giống hệt một người bình thường!

Chắc chỉ có bổn đại gia ca đây bị những yêu nữ kia vắt kiệt sinh lực trong một tháng mới có thể trải nghiệm cảm giác vi diệu này đi.

Quả là khiến lòng người khoan khoái.

Đồng tử hắc bạch phân minh đã bị thay thế bởi một màu tím nhạt, bên trên có năm vòng tròn đồng tâm dạng vân sóng lan ra xung quanh, cộng với tâm nhãn đây chính là đại diện cho sáu ngả Luân Hồi ở u minh địa ngục. Đồng tử co nhỏ lại ở trung tâm, vốn hắn đã vô cùng soái nay lại càng toát lên vẻ yêu dị.

Lý Tiểu Phàm ngay sau khi dung hợp hoàn tất đã nắm giữ toàn bộ quyền năng của Luân Hồi Nhãn, quả thật như lão Quách nói, hiện tại hắn chỉ dùng ra được một phần cực nhỏ uy năng mà nó mang lại, đoán chừng muốn thật sự chưởng khống đôi mắt này thì phải đạt đến cấp độ rất cao về sau.

Còn một điều nữa chính là Luân Hồi Nhãn có thể đóng mở tùy ý.

Lão Quách đã nói, sở hữu được Luân Hồi Nhãn là niềm kiêu hãnh của ngươi, tại sao lại muốn đóng nó đi.

Lý Tiểu Phàm gật đầu đồng ý, đúng vậy, ta cũng thấy không cần thiết nha, bởi vì nó...

Quá ngầu đi! Nhìn ca hiện tại chắc chắn là vô cùng đẹp trai nha! Người nhìn người thích hoa gặp hoa nở đóa! Nhưng ca cũng không ngu nha, cứ đóng lại đi!

- Lão Quách, cho xem thông tin cá nhân đi!

- Có ngay!

Tên: Lý Tiểu Phàm.

Huyết mạch : Nhân loại.

Thể chất: Ngũ Hành Chi Thể.

Cấp bậc: Phàm nhân (0/ 100).

Thần thông: Luân Hồi Nhãn.

Công pháp: Ngự Nữ Tâm Kinh.

Pháp thuật: Không.

Đạo cụ: Thư Hùng Đại Hoàn Đan x1.

Điểm cảm xúc: 0.

- Không sao, vạn sự khởi đầu nan, huống hồ ta sẽ trở thành hái hoa tặc khiến người người khiếp sợ, trước hết bắt đầu từ Hoan Hỉ Tông đi.

Lý Tiểu Phàm thầm siết chặt nắm đấm đưa ra quyết định, trước hết cứ phải sinh tồn qua ngày đã, đợi khi nào có đủ thực lực thì sẽ trở lại báo thù cho gia tộc.

- Được lắm, để ta giải thích nốt công năng còn lại của hệ thống cho ngươi!

Lão Quách giơ ngón cái nói:

- Nhiệm vụ của hệ thống được ban phát hoàn toàn ngẫu nhiên, đợi lát nữa sẽ ban xuống nhiệm vụ chính tuyến ngươi cần làm ở đại lục này. Phần thưởng thì rất phong đủ, đa dạng đủ các loại, nhưng có một đặc điểm chung là càng khó thì lợi ích càng lớn, ban thưởng cũng rất hậu hĩnh. Nhưng mục đích chủ yếu cũng không rời ra được mấy chữ "Hái Hoa Tặc" nên ngươi cứ yên tâm đi, hắc hắc...

- Còn về điểm cảm xúc. Đây chính là tiền tệ của hệ thống, ngươi sẽ thu được khi người khác bày tỏ cảm xúc về ngươi, ví dụ như điểm khoái lạc, điểm khiếp sợ, điểm thán phục, điểm trang bức các kiểu, ngoài ra khi điểm cảm xúc đạt đến một mức nhất định hệ thống cũng tiến hành nâng cấp mở ra những hạng mục khác có ích hơn cho kí chủ. Vì thế nên ngươi cần cố gắng thật nhiều a, còn chờ gì nữa mà không đi khắp nơi gây họa cho ta!

Lão Quách càng nói càng hưng phấn cười tít mắt lại, bộ dáng có vẻ là bắt đầu mơ mộng hão huyền giữa ban ngày rồi.

- Tít tít, hệ thống ban phát nhiệm vụ chính tuyến "Vấn đỉnh đại lục". Trong thời gian năm mươi năm đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong phi thăng lên Linh Giới, để lại một huyền thoại được mọi người ca tụng. Ban thưởng gốc: Vé quay Chí Tôn x1, Chuẩn Hỗn Độn Chí Bảo x1. Thất bại tước đi toàn bộ vật phẩm ban xuống, hệ thống tách ra đi tìm chủ nhân mới.

- Tít tít, hệ thống ban phát nhiệm vụ phụ tuyến tạm thời "Nhất Long Thông Thiên". Thoát được khỏi sự khống chế của Hoan Hỉ Tông, trước khi đi yêu cầu chịch toàn bộ nữ đệ tử trong tông môn, khiến cho Hoan Hỉ Tông thuần phục dưới chướng, tạo ra chỗ dựa cho bản thân. Ban thưởng gốc: 1 triệu điểm cảm xúc, Vé quay Bạch Kim x2, một lần ngẫu nhiễn rút thưởng huyết mạch, một lần ngẫu nhiên rút thưởng thần thông.

Oa! Các muội tử Hoan Hỉ Tông, ca đến rồi đây!

...o0o...