"Đây là đâu?"
"A!!! Đau... Đau quá... Ta làm sao thế này?"
Bên cạnh bờ sông, một thiếu niên tuổi tầm 16, 17 với khuôn mặt tiểu tụy hốc hác, sắc mặt không còn chút huyết sắc, trắng bệnh như một tờ giấy, cả người đầy be bét vết máu, nằm gục bên cạnh bờ sông. Bất ngờ thân thể thanh niên ngồi bật dậy, miệng phát ra tiếng rên rỉ khó nghe, làm những con côn trùng nhỏ quanh đó sợ hãi bay tán loạn.
Thiếu niên thở hổn hển, hắn định giơ cánh tay dính đầy vết máu lên lau mồ hôi, chợt cảm giác lực cánh tay không huy động được, cứ run run không ngừng, đưa mắt nhìn, liền thấy cánh tay mình đầy vết thương, còn có thể nhìn thấu tận xương bên trong, Lâm Thiên Vũ đau đớn hét to.
- Có ai!!! Cứu... Có ai không... Cứu ta...
- Cứu... Cứu ta... Ta không muốn chết... Đau... Đau quá...
Hắn chợt khóc lên nức nở, hắn từ nhỏ đã bao giờ chịu qua đau đớn như thế này? Thậm chí vết trầy xước cũng đã làm hắn đau đến chịu không nổi, huống chi hiện tại trên người còn bị người khác chém một lúc sâu hoẵm thấy tận cả xương?
Cả người hắn liên tục phát ra run rẩy, cơ thể bắt đầu lạnh như băng kéo đến, bao phủ khắp cả người, tay chân toàn thân đau nhức không thể cử động được, hai mắt vô hồn nhìn chung quanh, cố gắng phát ra tiếng gọi lớn nhất có thể, nhưng mãi vẫn không thấy ai... Trong lòng thiếu niên chợt tựa như rơi xuống vực thẳm, cả người không nhịn được dựa vào thân cây gần đó, đôi mắt vô thần nhìn lên bầu trời...
- Chẳng... Chẳng lẽ ta phải chết sao... ta nhớ cha mẹ... ta nhớ họ....
Cơ thể thiếu niên bắt đầu xuống sắc, máu trong người vẫn chảy ra không ngừng, kém một chút sẽ không còn máu để duy trì... Bây giờ cơ thể hắn bắt đầu lạnh toát, cả người tê dại mất đi cảm giác đau đớn... Chỉ thấy hai chân dưới dường như bị mất đi linh hồn, không còn cảm nhận được đôi chân hắn nữa. Khiến hắn cách cái chết càng ngày càng gần, tâm trí trong đầu sớm đã sụp đổ... Hiện tại những hình ảnh trong quá khứ liên tục hiện lên, bất ngờ trong đoạn ký ức, lại chen lẫn một đoạn ký ức khác. Ký ức này hắn chưa hề gặp qua bao giờ, nhưng lại cảm thấy cực kỳ thân thiết, trong đó hắn thấy được một đôi nam nữ, nam tướng mạo cao to uy vũ, nữ xinh đẹp dịu dàng. Hai người liên tục gọi tên hắn, từng chút từng chút ký ức một hiện ra, tất cả những đoạn từ nhỏ cho đến hiện tại, cho đến khi hai người đó bị giết hại trước mắt, thấy cảnh này, linh hồn thiếu niên chợt rung động, khóe mắt không nhịn được chảy ra nước mắt, cơn đau xé lòng cùng với thù hận nổi lên, sâu trong tâm can chợt vang lên nỗi niềm báo thù mạnh mẽ.
Thiếu niên ngơ ngác định hồn suy nghĩ, trong đầu có vô vàn dấu chấm hỏi.
- Đây là cái gì? Kiếp trước của ta sao?
Bất chợt trong đại não của hắn ầm ầm vang lên, một nhóm linh hồn nhỏ từ đâu hiện ra, liên tục tấn công mạnh mẽ vào linh hồn của y.
- Ah... Đau.. Con mẹ nó... Ai... Ai.. Mau cút ra cho ta...
Nhóm linh hồn đó điền cuồng đâm vào trong trí thức của thiếu niên, dường như muốn đâm nát linh hồn hắn, hai tay hắn bưng lấy đầu la lên thất thanh...
- Aaaaa.... Đau chết ta mất... Mau... Mau dừng lại.
Thiếu niên cắn chặt răng, vội vã đem linh hồn của mình vững chắc che chắn, từng cú đâm của nhóm linh hồn thứ hai liên tục tấn công, làm đầu của hắn đau như búa bổ. Cơn đau này, còn đau gấp ngàn lần vết thương trên người mang đến, hắn ôm đầu vừa ôm vừa vỗ vỗ lấy, miệng la hét không ngừng.
Trải qua vài phút, những linh hồn đó yếu ớt đi, dần dần ngưng lại, sau đó tiêu tán hòa nhập vào linh hồn hắn, lúc này thiếu niên mới cảm thấy như vừa đi qua từ mười tám tầng địa ngục, cơ thể mệt mỏi thở dốc không ngừng nghỉ.
Khi linh hồn kia hòa nhập vào linh hồn, trong đầu ngay lập tức nhận rất nhiều thông tin từ trong đó, cũng biết được những linh hồn nhỏ kia mới là chủ nhân thật sự của cổ thân thể này, còn hắn chỉ là một người xa lạ đi tới và chiếm cứ thân thể nguyên chủ. Xem xong Lâm Thiên Vũ ngơ ngác mất hồn hồi lâu, trong lòng không nhịn được đau xót, còn có cả hối hận.
Thì ra trước kia hắn vốn là một thanh niên 26 tuổi, sống ở Địa Cầu, đều có gia đình đầy đủ, suốt ngày Lâm Thiên Vũ chỉ mê game, luôn luôn xem game là người yêu mình, cả ngày không bước chân ra khỏi cửa nữa bước, trong một lần đánh game, vô tình nhận được tin nhắn lạ, người kia nói muốn cá cược một trận yasuo, solo một với một, nếu Lâm Thiên Vũ thắng sẽ được năm mươi triệu đồng từ tay hắn, còn nếu thua thì phải đáp ứng làm cho hắn một việc.
Hiện tại nghĩ lại, Lâm Thiên Vũ chỉ biết hối hận, hối hận sẽ không ngu dốt đồng ý, cũng không thể tới mức chết đi rồi nhập vào thân thể xấu số này, lại nhập vào một người sắp chết nữa chứ.
Tiếp thu xong ký ức của nguyên chủ, Lâm Thiên Vũ cảm thấy nặng nề, càng thêm là đau xót, càng cảm thấy đồng cảm cho y, nhưng hiện tại hắn cũng là người sắp phải chết, cơ thể bây giờ không khác gì một khúc gỗ vô cảm. Tuy hắn không biết y thuật, nhưng nhìn vào cũng biết sẽ không còn phần trăm cơ hội sống sót nào, chết sớm hay muộn cũng đều là chết thôi.
Nghĩ vậy Lâm Thiên Vũ nhắm chặt mắt, chờ đợi cái chết đến gần mình...
Lúc này chợt trong đại não ầm ầm vang lên tiếng động.