Hoa Tranh bên cạnh cũng chỉ âm thầm lắc đầu , nàng cũng rất ghen tị với vẻ đẹp của Long Điệp không riêng gì ai hết
Nàng cũng là một mĩ nữ tại sao lại có thể chênh lệch lớn như vậy ?
Hoa Tranh ngươi có gì ăn không , từ nãy giờ ta chỉ uống trà lót bụng thôi đấy " Bụng kêu ùng ục Long Điệp bắt đầu than vãn.
" Ngươi liền ra phòng bếp tìm đồ ăn, rất nhiều đồ ăn ngon nha " vừa nói nàng hướng hắn dẫn đường.
Sau khi đánh chén no nê , Long Điệp cực khổ mãi với về được tới nhà , không có Hoa Tranh, Quách Tĩnh hắn hỏi đường rồi tìm trong vô vọng.
" Long Điệp ngươi về rồi a " hai người Hoa Tranh Quách Tĩnh cùng nói.
"Ừ đã về , hôm nay quá cực khổ đi " Long Điệp ngồi xổm trên ghế liền mắc kệ hai người cầm ấm trà lên uống .
Hai người nhìn vậy cũng không nói gì , chỉ là âm thầm chỉnh đốn tâm niệm
Hắn là nam tữ không phải mĩ nữ
Hắn là nam tử không phải mĩ nữ
Ngồi như vậy thì có làm sao
"Điệp huynh ngày ta cứu huynh về cho đến bây giờ, cũng không biết gì về thân thế của huynh , xin lỗi ta thật vô dụng không giúp được gì " Hoa Tranh vừa nãy đã nhắc hắn về việc thân thế Long Điệp, nói thật là Quách Tĩnh hắn cũng ko biết gì.
"Hai người không cần khó xử, không sao, có lẽ không biết mình là ai tới cũng là một việc tốt ,ta từ hôm nay bắt đầu lại từ đầu đi " Long Điệp liền vứt chuyện này ra sau đầu , cứ vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ là được mà.
" Ngươi lạc quan như vậy là tốt a ,ta khâm phục ngươi " Quách Tĩnh bên cạnh thấy vậy liền cổ vũ hắn.
" Long Điệp ta nhờ ơn cứu mạng của hai người, ân tình này ta mãi mãi không quên , dù thân dù quen nhưng cũng không phải là nhà , ta cũng phải tự mình đi tìm kiếm " Long Điệp cúi đầu chắp tay hào hùng nói.
Nói rồi, Long Điệp ngẩng đầu xoay người bước ra khỏi căn phòng tựa như muốn ra đi.
Quách Tĩnh bên cạnh nhìn bóng lưng Long Điệp có chút hâm mộ
Nhìn hắn bên ngoài hào hùng nghĩa khí thế thôi, nhưng thật ra trong lòng đã âm thầm kêu to : kêu ta quay lại đi, kêu ta quay lại đi "
"Long Điệp dừng lại "
Long Điệp nghe tiếng gọi của Hoa Tranh , trong lòng vui mừng như điên, nhưng khuôn mặt vẫn giả vờ bảo trì tư thái làm sao cho ngầu nhất rồi nói.
" Hoa Tranh ngươi gọi ta có việc? "
" Long Điệp ngươi quên đôi rày trong phòng này, lấy xong thì đi " thấy Long Điệp sắp phải đi, nàng cũng không quá khắc khe với hắn như trước kia nữa , bây giờ lại có cảm giác thương hại.
Hắn ra đi bí mật của nàng sẽ được giữ kín mãi mãi
Khuôn mặt Long Điệp cứng đờ khi nghe xong câu nói đó :" Long Điệp ngươi quên đôi rày trong phòng này, lấy xong thì đi" , trong ánh mắt hắn lóe lên vẻ thất vọng bước vào nhà lấy rày rồi quay đầu đi.
Bước đến cổng hắn thở dài ra vẻ ông cụ non nói :" tại sao ?, tại sao diễn biến không giống như những câu truyện mà hắn từng đọc qua trước kia
Điều mà hắn đang chờ đợi không phải câu nói đó a
Mà thôi ra đi cũng tốt
.....
" Long Điệp huynh dừng lại " Long Điệp lần này nghe thấy giọng của Quách Tĩnh vọng lại, cũng không trả lời tiếp tục bước đi.
"Điệp huynh ngươi đang bị thương , chờ khi nào thương thế khỏi hẳn thì xuất hành , ngươi ở lại ta lo, mất bao lâu cũng không sao cả " Quách Tĩnh liền giở thói quen trượng nghĩa, mồm nói mà đầu không cần nghĩ.
" Quách huynh sau này nhờ cả vào huynh nha, ui za , huynh vừa nói xong ta bỗng cảm thấy khắp người mệt mỏi bủn rủn có dấu hiệu không khỏe " Long Điệp ôm ngực kêu rên , thấy cá lớn mắc câu, hắn cũng thuận nước đẩy thuyền.
Đường đi không biết, tiền không có
Long Điệp đánh chủ ý ở lại từ trước , nhưng một lý do xúi quẩy nào đó khiến đại sự không thành , hắn liền phải ra đi.
Bây giờ có chủ nhà bảo kê , còn chần chờ gì nữa
Hoa tranh bên cạnh cũng không chịu được diễn xuất non nớt từ Long Điệp, nàng liền xạm mặt
Cái tên này là muốn không làm mà đòi có ăn đây
Nói đúng hơn là ăn bám
"Long Điệp ngươi như vậy không tốt, muốn ăn không ngồi rồi, ca ca Quách Tĩnh khá ngốc ngươi không được lừa hắn " Hoa Tranh lúng túng lấy lí do bảo vệ Quách Tĩnh nói ra.
Nhưng Quách Tĩnh hắn lại không nghĩ như vậy " Hoa Tranh muội không được nói như vậy , giang hồ hiểm ác chúng ta phải biết giúp đỡ mọi người trong những lúc khó khăn hiểm nguy ".
Hoa Tranh mộng bức nhìn sang hướng Long Điệp đang giỏng tai sang bên này vừa nghe ngóng vừa giả vờ kêu rên.
Hắn ta bây giờ nguy hiểm ở chỗ nào a
Thấy ánh mắt từ nàng Long Điệp có cảm giác hơi chột dạ nha
"Long Điệp ngươi liền ở lại ,chuyện này ta quyết , Hoa Tranh muội đừng cản ta nữa " Quách Tĩnh lấy tay đập lên mặt tường ra vẻ quyết định .
Hoa tranh nghẹn lời nhìn khuôn mặt tươi cười của Long Điệp mà tức nổ phổi .
Ca ca nàng nói hắn ở lại hắn liền ở
Đúng là không biết xấu hổ
Chờ sau này kiếm tạm lý do gây chuyện liền trực tiếp đuổi đi a , tên này tuyệt đối trước kia là chuyên gia lừa lọc.
"Quách tĩnh, Hoa Tranh chúng ta có duyên với nhau , hay là kết nghĩa huynh muội đi, làm người một nhà cho tốt " Thấy Hoa Tranh khuôn mặt phì phò tức giận, Long Điệp càng đùa ác thêm dầu vào lửa.
Hoa tranh suýt nữa ngất xỉu , hắn đây là muốn chặn đường lui, kết nghĩa huynh muội xong có nghĩa là có phúc nhờ phúc, có hoà cùng chung .
Nàng sau này còn đuổi được hắn sao?
"Liền chiều nay lập tức luôn đi " Quách Tĩnh nghĩa hiệp thích nhất là kết giao bằng hữu, mặc kệ Hoa Tranh khuyên can .
Không mất bao lâu hai người liền kết nghĩa xong xuôi , Long Điệp bây giờ chính là được Quách Tĩnh chào đón cực kỳ nhiệt tình.
Quách Tĩnh bất mãn với thái độ của Hoa Tranh đối với huynh đệ của mình.
Nhưng dù sao nàng cũng là công chúa, còn là muội muội của hắn
Nói mồm không được thì biết phải làm sao?