"Sao đức vua vào trong lâu vậy , mà đến tận bây giờ vẫn chưa ra, chẳng lẽ..." một vị tướng quân thấy Trát Mộc Hợp vào trong căn phòng kia cũng đã quá hai canh giờ, lo lắng sự an nguy của đức vua, hắn bước về phía Vương Hãn mạnh giạn hỏi .
Vương Hãn khuôn mặt lạnh lùng nhìn về hướng căn phòng mở miệng :" ngươi đây là coi thường sự uy nghiêm của đức vua mạnh mẽ nhất thảo nguyên sao ?, ngươi đừng quên ngài ấy đã sắp đột phá tới cao cấp võ nghệ, trên thảo nguyên có mấy người xứng đáng làm ngài đối thủ "
Vừa nói xong hắn lại nhìn về phía Hoa Tranh cùng Thành Cát Tư Hãn đang giam giữ phải đeo xiềng xích toàn thân phía xa mở miệng ra lệnh.
"Người đâu mau chuẩn bị thả cọp, hôm nay ta muốn nhìn xem, Thành Cát Tư Hãn 20 năm làm vua thảo nguyên , liệu có thể bảo vệ Hoa Tranh công chúa thoát khỏi móng vuốt của mãnh thú mạnh nhất rừng xanh phương Bắc "
Một vị tướng quân khác thấy vậy nhíu mày , vó ngựa hướng Vương Hãn " Vương Hãn ngươi sao lại ra lệnh thả hổ , Hoa Trang cùng Thành Cát Tư Hãn mặc dù là chúng ta tù binh , nhưng đức vua còn chưa xuất hiện, ngươi cũng không được phép tự tiện hành động chứ "
Hoa Tranh , cùng Thành Cát Tư Hãn đằng xa sau khi nghe vị tướng quân kia nói xong, cũng thở dài nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích
Dù là địch nhân nhưng vẫn biết phải biết trái, xứng đáng được Thành Cát Tư Hãn hắn tôn trọng
Vương Hãn nhìn sang vị tướng quân kia , thoát ra khí thế bức người, vị tướng quân kia cũng không nhượng bộ, không ai hơn ai, không ai nhường ai.
Các ngươi sao lại xích mích rồi?
Một giọng nói làm khí thế hai người thoát ra mạnh mẽ, bỗng nhiên biến mất tăm hơi
-Ai có thể làm cho hai vị tướng quân kia dừng tay
Hai người từ căn phòng phía trước đột nhiên bước ra " Long Điệp tay khóa Trát Mộc Hợp ra sau lưng, trên cổ cũng không quên đặt ngang một con dao sắc nhọn "
Đức vua sao có thể bị tên da trắng kia bắt được , chẳng lẽ hắn ta dùng thủ đoạn bỉ ổi " người đâu, mau bắt hắn ta lại giải cứu đức vua "
Thấy Vương Hãn mấy người định bước lên , cây dao trên tay Long Thần bỗng nhiên tỳ mạnh thêm một đợt, trên cổ Trát Mộc Hợp xuất hiện một đạo dấu đỏ
Đây rõ ràng là uy hiếp, uy hiếp trần trụi
"Không muốn đức vua cao quý của các ngươi thành một cái xác thì mau thả Hoa Tranh , Quách tĩnh cùng những người còn lại ra , nếu không.... " Long Điệp trước mặt vài chục vạn người cười nói, hắn đây là không sợ chết sao?
Trát Mộc Hợp cũng nhanh chóng mở miệng quát " còn không mau thả người, các ngươi muốn chống lại lệnh đức vua tương lai "
Vương Hãn khuôn mặt có chút không cam lòng nhưng vì tính mạng Trát Mộc Hợp, hắn không thể không thả người đành phất tay ra hiệu binh lính vào ngục giam áp giải Quách Tĩnh cùng Xích Ngột
Quách Tĩnh khuôn mặt gầy gò như bị bỏ đói suốt một thời gían dài, khắp người hắn cũng không ít vết thương lớn nhỏ, nhìn bây giờ không trông ra bóng dáng Quách Tĩnh nghĩa hiệp trước kia a.
Xích Ngột tình cảnh cũng không được khá hơn là bao, tóc bạc rối mù che cả khuôn mặt nhìn như ông lão 80 tuổi, nếu không phải trên người hắn vẫn mặc chiến phục thành chiến, thì Long Điệp ban đầu đã tưởng nhận nhầm người .
"Người cũng đã áp giải ra, Long Thần ngươi còn không thả người " Vương Hãn một bên vẻ mặt không kiên nhẫn thúc dục nói.
Điệp Thần trừng mắt nhìn sang Vương Hãn với vẻ mặt ngu xuẩn cười trừ nói "ngươi tưởng ta ngu sao , bây giờ mà thả người chỉ có con đường chết , cởi trói ra rồi đưa họ bước qua cổng thành an toàn, Trát Mộc Hợp cũng sẽ yên ổn còn không... "
Vương Hãn đương nhiên hiểu, đây là Long Điệp đang uy hiếp hắn nếu ko không đồng ý điều kiện nhanh chóng thả người, tính mạng Trát Mộc Hợp sẽ khó bảo toàn a.
Đắn đo suy nghĩ, Vương Hãn đành cắn răng phất tay ra hiệu thả người, đưa họ về phía cổng thành .
"Long Điệp ngươi.. không cần phải mạo hiểm tính mạng, để cứu chúng ta, quê hương đã mất chúng ta sống còn có ý nghĩa gì nữa, trước khi chết cũng phải làm con ma thảo nguyên " Thành Cát Tư Hãn thở dài lắc đầu .
Nhưng Quách Tĩnh bên cạnh lại không nghĩ như vậy , chính trực nói " Thành chủ, công chúa, sư phụ , Long Điệp là anh hùng hảo hán, cái chết tựa như nhẹ lông hồng, tuy ta nói ra lời này tựa như không được thoả đáng cho lắm, nhưng Long Điệp ca ca đã cố gắng liều mình không màng hi sinh tính mạng để cứu chúng ta, chúng ta cũng không nên phụ lòng huynh ấy, nếu sau này có cơ hội, quay về trả thù ... "
Hoa Tranh khi thấy Long Điệp bắt giữ Trát Mộc Hợp để uy hiếp thả người , cuối cùng nàng cũng hiểu ra , khuôn mặt cảm xúc vui buồn lẫn lộn.
Vui mừng khi biết Long Điệp hắn không phải một kẻ hám lợi quên bạn
Vui mừng khi hắn vẫn còn quan tâm nàng
Vui mừng khi mình còn có hi vọng
...
Nhưng sao ông trời lại có thể đối xử bất công đối với cô như vậy, nước mất nhà tan, chính tên đáng ghét đằng kia khiến cô vừa yêu vừa hận, lúc đầu còn hiểu lầm hắn là kẻ ham vinh , nhưng sau khi thấy Long Điệp trước mặt vài chục vạn quân địch đòi uy hiếp thả người, khuôn mặt nàng nước mắt bỗng nhiên không hiểu sao tự dưng tuôn rơi
Ta nhìn không lầm người
Long Điệp thấy bọn hắn chần chờ đành phải lên tiếng " Mọi người nhanh mau đi trước , không cần chờ
đợi, phía sau ta sẽ theo kịp ".
" Mau đi nhanh "
"Chúng ta đi thôi , Hoa Tranh , Quách Tĩnh , ở lại chỉ đặt làm gánh nặng khiến Long Điệp càng thêm áp lực mà thôi " Thành Cát Tư Hãn bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ mọi người
" Thành chủ nói đúng , võ công Điệp ca ca cao cường như vậy, sao có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ " Quách Tĩnh một bên giải thích, với ý định làm tăng lên sự tự tin cho nhóm người.
Nhưng tưởng ai cũng sẽ ngu như hắn sao?
Đứng trước vài chục vạn quân, võ công cao cường thì sao?
Thật vô nghĩa khi lấy một người cố gắng chống lại cực đại người.
...
Hoa Tranh lau đi những giọt nước mắt khi nãy còn vương trên mi, rồi quay người hướng về phía Long Điệp hét lớn " Ngươi tên đáng ghét, phải sống sót trở về đấy ....Ta ".
Nàng còn muốn nói thêm điều gi đó, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Thành Cát Tư Hãn nhóm người kéo đi hướng cổng thành.
.....