Chương 10: Mớ ngủ

"Haz đúng là phiền chết đi được " Long Điệp vừa nói xong thân ảnh đột nhiên biến mất, mọi người trong căn phòng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy viên đạn bay gần đến mi mắt Thành Cát Tư Mã đột nhiên lệch quỹ đạo chuyển hướng .

Bùm ~~~ một mảng tường trong căn phòng bị xuyên qua vỡ nát thành từng mảnh nhỏ

Hoa Tranh bên đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm xong lại nhìn về hướng bức tường lẩm bẩm :" uy lực thật kinh khủng, hắn còn là con người sao ?"

.....

Thành Cát Tư Mã khuôn mặt trắng bệch, thở hổn hển lăn xuống đất bất tỉnh nhân sự.

.....

.....

.....

Từ ngày hôm đó đến giờ đã ba ngày rồi

Long Điệp không còn thấy Thành Cát Tư Mã xuất hiện trước tầm mắt , chắc hẳn là chịu cú sốc quá lớn cần thời gian hồi phục nha.

......

Sáng sớm

"Điệp đại ka, Điệp đại ka , ngươi dậy, ngươi dậy , chúng ta xắp có việc " Quách Tĩnh lay Điệp Thần nhưng thấy hắn vẫn gáy khò khò.

"Hừ loại người ỷ vào có chút tài hoa liền lười biếng , Quách Tĩnh ca ca chúng ta tốt nhất tự làm đi, nhờ hắn làm chỉ thêm mệt thôi " Hoa Tranh bên cạnh tức giận nói.

"Như vậy không được , dù sao chờ thêm một chút cũng không sao " Quách Tĩnh gãi đầu khó xử nói

"Như vậy ca liền ra ngoài trước, ta ở đây đợi cũng được "Hoa Tranh trong đầu liền nảy ra một ý tưởng đâu , liền bắt chấp thời cơ đuổi Quách Tĩnh ra ngoài.

" Tốt liền để ngươi đi, ta đi có chút việc a" Quách Tĩnh cũng không nghi ngờ, gật đầu thành thật bước nhanh ra ngoài rồi đóng cửa.

Nàng tiến gần giá sách, tút lấy một chiếc bút lông bước nhanh về phía giường Long Điệp đang nằm .

Hoa Tranh nhẹ nhàng quét quẹt đầu lông vào mũi, cổ, chân Long Điệp .

-Hoa Tranh ngươi..ngươi tính làm gì ta thế ?

-"Ta.. ta có làm gì ngươi đâu " Hoa Tranh giật bắn người nhanh chóng lấy tay giấu cây bút ra sau lưng rồi ấp úng nói.

- Á.. á Hoa Tranh môi ngươi thật thơm

- Ta giúp ngươi mặc quần áo nhé Hoa Tranh

....vv

Nhìn tên Long Điệp đang nhắm mắt mà mồm vẫn còn chu ra nói linh tinh lăng nhăng , Hoa Tranh khuôn mặt đỏ như máu, ánh mắt nhìn về Long Điệp đằng đằng sát khí.

-Hoa Tranh đừng hôn ta nữa, ta ngại lắm, nhưng nếu ngươi thích... ta ...ta chịu thiệt chút cũng được..

Không chỉ lời nói, tay hắn còn không an phận bóp bóp vào chiếc gối đáng thương bên cạnh .

Câu nói cuối cùng của hắn, khiến ống chứa năng lượng tức giận của Hoa Tranh gần như muốn phát nổ ngay lập tức.

-Chát

-Chát

Hoa Tranh liên tục tát vài ba cái vào khuôn mặt tên đáng ghét Long Điệp, ai biết nếu không gọi dậy, hắn còn làm điều gì ghê tởm gì đối với nàng trong giấc mơ nữa chứ

Long Điệp ngươi. vô lại...mau tỉnh lại mau ....mau.. Mau

Tiếng hét của nàng nếu bồi thêm chút nội lực, có thể sánh ngang sư tử hống trong truyền thuyết

"Hoa Tranh sao nàng lại đi rồi, ta còn chưa sờ...." Long Điệp thức dậy ôm miệng vừa nói vừa ngoáp....

" Ai ai ... phá giấc ngủ của ông " Lấy tay lau mặt Long Điệp đã tỉnh táo hoàn toàn, đang muốn nhìn rõ đối tượng đã phá hủy giấc ngủ thiên đường của hắn .

" Hoa Tranh "

"Ừ là ta"

" Sao ngươi lại xuất hiện trong phòng ta, ngươi.. ngươi tính làm gì " Long Điệp vừa nói khuôn mặt cũng thay đổi theo trở nên yếu ớt, hai tay hai chân buông lỏng , biểu cảm mặc người định đoạt .

Hoa Tranh thấy thái độ hắn như vậy , nàng liền muốn phát khóc a , bây giờ nàng liền hối hận , tại sao lúc đầu liền quyết định trêu đùa hắn đâu.

"Đừng khóc , ngươi khóc nhìn rất xấu "Một thanh âm vang lên , nàng ngẩng mặt thì thấy Long Điệp nhìn nàng.

"Gần quá " Hoa Tranh cúi đầu khẽ nói.

" Hả, Hoa Tranh ngươi nói sao cơ " Long Điệp không hiểu liền hỏi.

"A không có gì a ...ngươi còn định nói đến bao giờ đâu " Hoa Tranh ngượng ngùng mặt đỏ ửng nhìn Long Điệp không biết là nàng đang tức giận hay vui vẻ đâu.

"Tốt ngươi tìm ta có việc gì đâu, muốn tỏ tình hay chăng , cứ nói ra đi , ta sẽ sẵn sàng lắng nghe , luôn luôn chia sẻ dù đúng hay sai " Long Điệp mặc quần áo tử tế, khuôn mặt nghiêm trang ra vẻ quân tử nói.

"Ta mới không thèm đâu " Hoa Tranh liền muốn giải thích thêm , thì Long Điệp đã nhanh mồm nhanh miệng chen thêm vào.

"Ngươi chính là không cần giải thích, ta hiểu mà, ngươi càng cố giải thích chính là cố bao che như vậy liền không phải sao " Long Điệp liền chặt đứt đường lui cho Hoa Tranh lui xuống