Chương 98: Chương 98 : trò chuyện

Người đăng: 2B Nier Automata

Triệu Vô Cực Thiên Địa Tinh biến chưởng giáng xuống , khí thế như muốn phiên giang đảo hải .

Lang Vương hoàn toàn vẫn chưa ở trong ý cảnh thức tỉnh trở lại .

Triệu Vô Cực nhắm thẳng đầu nó , hắn muốn dùng ám kình đánh xuyên đại não Lang Vương , cùng lực lượng cường đại của bản thân đánh tan đầu nó .

Răng rắc !

Một tiếng nứt sọ vang lên , Lang Vương lập tức tru lên thảm thiết một tiếng bay ngược mà ra . Từ tai mắt mũi miệng của nó không ngừng tràn ra từng dòng máu nhơm nhớp dính đỏ .

Triệu Vô Cực dừng lại , không truy đuổi , hắn cảm thấy Lang Vương không sống nổi .

Lang Vương bị đánh trúng một chưởng , Triệu Vô Cực chưởng lực vô cùng mạnh mẽ , hắn có thể một chưởng đánh vỡ cự thạch , đánh lên đầu Lang Vương cũng suýt chút nữa đánh bể sọ não nó .

Tất nhiên đây là toàn lực một đòn tác dụng .

Nhưng suýt chút nữa cũng không phải là hoàn toàn nát , Lang Vương tuy thất khiếu chảy máu , nhưng mãnh thú sinh mệnh lực cường đại của nó vẫn còn chèo chống nó thoi thóp thở , nó vẫn chưa hoàn toàn chết đi mà là nằm trên đất co giật co giật .

Trong miệng Lang Vương thì không ngừng truyền ra từng tiếng rên nhẹ , cho thấy giờ này nó cảm thấy đau đớn thống khổ đến như thế nào .

Lang Vương cao ngạo , cuộc đời săn bắn của nó chưa từng thất bại , một đường đánh đánh giết giết tới tận hôm nay , không ngờ vì đi săn mấy cái nhân loại con mồi mà phải chết .

Trước đây nó cũng từng săn qua người , vô cùng dễ dàng . Gần như là bọn họ đối với nó không hề có chút phản kháng lực .

Không ngờ hôm nay gặp phải ba người này , sinh mệnh của nó lại phải đi tới chung kết .

Thế giới của nó , nhược nhục cường thực , chỉ có cường giả mới có thể sống tiếp .

Kẻ yếu hoặc là chết hoặc là phục tùng , không còn con đường nào khác .

Lang Vương cố gắng bò dậy , nó giống như là hồi quang phản chiếu , muốn nhìn một lần cuối cùng Triệu Vô Cực khuôn mặt .

Chính kẻ này đã đánh bại nó , kết thúc cuộc đời toàn chiến thắng của nó .

Xoẹt !

Một ánh kiếm lóe lên , Từ Tiểu Bạch từ bên trái lóe ra mà lên , kiếm pháp không chút nào xảo diệu một kiếm cắt ngang yết hầu Lang Vương .

Việc này đối với hắn vô cùng đơn giản , giết một cái hấp hối thú dữ mà thôi .

Lang Vương giống như là bị rút hết toàn bộ sức lực , ngã xuống .

Nó đã nhớ rõ khuôn mặt của kẻ này , kẻ đã đánh bại nó .

Nếu có kiếp sau , nhất định nó sẽ tìm trở về báo thù .

Triệu Vô Cực trên mặt lạnh lùng , chuyện này xem như kết thúc !

Con Lang Vương này làm lỡ của bọn họ gần bốn ngày thời gian , nhưng so với để Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải bị vây công đến chết , hoặc cùng điên cuồng lại ở trạng thái toàn thịnh Lang Vương liều chết mà nói bọn hắn đã bỏ ra cái giá thấp nhất đạt được chiến thắng .

Triệu Vô Cực cảm thấy như thế này đã có lời , không cần thêm cái gì nữa .

Phong cách chiến đấu của hắn đã thành hình , vốn là trí tuệ cùng sức mạnh kết hợp thể mà không phải đơn thuần man lực ngu ngốc .

Triệu Vô Cực quay người lại , đi tới bên Độ Hải cho hắn mấy viên thuốc chữa thương nói :

“ chờ ngươi khôi phục xong xuôi chúng ta lập tức lên đường , ngươi có thể an tâm khôi phục ,ta sẽ hộ pháp cho ngươi ! ”

Độ Hải gật đầu , nhân lấy đan dược ăn vào .

Bọn họ đối với Triệu Vô Cực thần kì cùng giàu có đã thành thói quen , không cần quá để ý .

Đan dược chữa thương đối với Triệu Vô Cực giống như ăn đường đậu dường như , hắn thích ăn bao nhiêu liền ăn bao nhiêu , chỉ cần đảm bao chiến lực của hắn luôn ở đỉnh phong là được .

Không lâu sau , Độ Hải cũng đã chữa thương xong , bọn họ bắt đầu điều chỉnh lộ tuyến , tiếp tục hướng Thiếu Vân Tự phương hướng tiến lên .

Lần này chiến đấu , Triệu Vô Cực có thể dễ dàng kích thương Lang Vương như thế không phải bởi vì hắn quá cường mà là Lang Vương trạng thái quá nhược .

Nó trải qua Triệu Vô Cực quấy rối đã vô cùng suy yếu , tinh thần không đủ tỉnh táo để nhận ra Triệu Vô Cực chưởng ý đối với nó ảnh hưởng nên không thể trước thời hạn tránh né .

Nếu không bọn họ cũng sẽ có một trận chiến không hề nhẹ nhõm như vậy .

Nếu Lang Vương ở trạng thái toàn thịnh , trong lúc chiến đấu biến số rất nhiều , chưa kể nó điên cuồng trạng thái không biết còn có thể làm ra cái gì yêu thiêu thân sự tình .

Triệu Vô Cực đứng trên cương vị một người đội trưởng , đảm bảo đoàn đội an toàn làm được vô cùng tốt , không ai có thể chê nửa lời .

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch cũng từ trận chiến này học được rất nhiều thứ . đôi lúc không phải cần cực kì mạnh mẽ võ lực mới có thể giải quyết tất cả , có những lúc võ lực không đủ vậy thì cần ngoại lực đến bù vào .

Cho dù một cái nhìn qua không mấy tác dụng như dầu đốt đèn , cũng có thể ở trong hoàn cảnh nguy hiểm phát huy ra to lớn tác dụng .

Bọn hắn càng là đối với Triệu Vô Cực hiểu rõ . Đối phương không chỉ võ lực cao , mà còn vô cùng thông minh nhanh trí , không thể là địch .

Đương nhiên mọi người lúc này đều là đồng đội cùng bằng hữu , đang ở lợi ích trước mắt sẽ không phản bội nhau .

Ba người một đường đi nhanh , không tới nửa ngày liền tới một cái thác nước .

Dừng ở thác nước , xung quanh có một số loại động vật ăn cỏ đang ở bên bờ trang thủ uống nước , cũng có một số loại ăn thịt ở bờ đối diện .

Nhưng chúng rất ăn ý không công kích lẫn nhau , nhưng chỉ cần rời đi khỏi chỗ này , đều là luật rừng .

Nên giết vẫn là giết , nên săn vẫn là săn .

Triệu Vô Cực cũng nhanh chóng tìm được hai con thỏ , trở về làm sạch lông cùng ruột , bỏ dược thảo vào trong bắt đầu quay lên .

Bên ngoài hắn quét một lớp gia vị , con thỏ nướng lên vàng ươm trông vô cùng ngon miệng

Độ Hải cũng không hề đối với thức ăn mặn có cảm hứng gì , hắn vẫn là một bộ lạnh nhạt gặm bánh bao .

Triệu Vô Cực thì cùng Từ Tiểu Bạch tự mở tiệc của riêng mình .

Hai người ăn được vô cùng nhiệt tình , miệng đầy dầu mỡ , Từ Tiểu Bạch nói :

“ Triệu công tử , ngươi đường đường nam nhân , sao lại đi học những thứ này a ? ”

Triệu Vô Cực liếc hắn khinh bỉ nói :

“ Ta không học ngươi có thịt ăn sao ? Ra dã ngoại không tự mình lo cho bản thân được thì chờ người khác đến lo sao ? Hơn nữa suy nghĩ của ngươi quá sai lầm , không phải chỉ có nữ nhân mới cần biết nấu ăn , nam nhân cũng cần biết . Không ai là ngoại lệ ! ”

Triệu Vô Cực nghĩa chính ngôn từ phê bình Từ Tiểu Bạch một phen , Từ Tiểu Bạch lập tức xấu hổ , hắn cho rằng nữ nhân mới nên lo chuyện bếp núc mà nam nhân chính là ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa phiêu bạt giang hồ .

Đương nhiên suy nghĩ này của hắn không sai , nhưng đối với Triệu Vô Cực thì là lạc hậu mà thôi .

Dù sao Từ Tiểu Bạch cũng đang hưởng lộc của Triệu Vô Cực không tiện phản bác .

Hắn lúc này bỗng nhiên hỏi :

“ ta thật sự rất giống tiểu bạch kiểm sao ? ”

Triệu Vô Cực trên tay đồ ăn ngưng lại kinh ngạc nhìn hắn , Độ Hải thì là lỗ tai vểnh lên , không hề quay đầu lại nhưng lại đang yên lặng nghe trộm , hắn đối với Triệu Vô Cực đối đáp cũng cảm thấy hứng thú .

Triệu Vô Cực liếc mắt nhìn Độ Hải một chút , con hàng này muốn nghe thì cứ quang minh chính đại mà nghe việc gì phải giả bộ như thế , rõ thích bát quái lại không dám nhận .

Triệu Vô Cực cười cợt nói :

“ Ngươi chỉ là so nam nhân đẹp một chút mà thôi ! ”

Từ Tiểu Bạch có chút trêu tức mà nói :

“ Thế sao ? Triệu công tử còn nói cái gì nằm trên nằm dưới à ? không ngờ Triệu công tử tướng mạo chính khí đường đường lại có thể có loại suy nghĩ ác tha này , ta thật thất vọng về ngươi ! ”

Triệu Vô Cực vội ho một cái , cảnh tỉnh bản thân lần sau không thể lỡ mồm nói ra như vậy , hắn lập tức cười làm lành :

“ không không , ta tin tưởng Từ công tử là chân nam nhân , nhìn ngươi chiến đấu tràn đầy nhiệt huyết máu lửa ta liền hiểu rồi , đúng không Độ Hải ? ”

Triệu Vô Cực tiện đường kéo Độ Hải vào , Độ Hải thì là sắc mặt lúng túng quay đầu lại nói :

“ Đúng vậy , ta cũng cảm thấy Từ công tử là chân nam nhân ! ”

Từ Tiểu Bạch lập tức hừ lạnh một tiếng , không tiếp tục để ý Triệu Vô Cực .

Triệu Vô Cực thì là quay sang Độ Hải hỏi :

“ Độ Hải , các ngươi tự có bảy mươi hai tuyệt kĩ sao ? ”

Độ Hải đối với Triệu Vô Cực hỏi hứng thú trả lời :

“ đúng vậy , chúng ta đúng là có bảy mươi hai tuyệt kĩ , nhưng nội công tâm pháp lại đa dạng vô số , Triệu công tử cũng có nghiên cứu qua chúng ta phật môn nội tình sao ? ”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói :

“ Ta chỉ là ở trong sách đọc qua , nên mới phải tìm ngươi xác minh một chút mà thôi xem trong sách nói có là sự thật hay không ! ”

Triệu Vô Cực có chút suy nghĩ , không ngờ thiếu lâm ở đây thật có bảy mươi hai tuyệt kĩ , là hai thế giới dung hợp sao ? cao võ cùng thấp võ cùng tồn tại ?

Triệu Vô Cực tiếp tục hỏi :

“ Thế các ngươi tự có các đường sao ? như là giới luật đường chẳng hạn ? lại có thập bát đồng nhân trận sao ? ”

Độ Hải thấy Triệu Vô Cực hỏi cũng không là cái gì hạch tâm bí mật vấn đề , rất nhanh cho ra đáp án :

“ Đúng vậy , những thứ trên đều có ! ”

Triệu Vô Cực khẳng định , phương thức hoạt động của đa số tự miếu đều là như vậy , không có thay đổi gì .

Bình thường theo xuyên qua sáo lộ tới nói , cao võ thế giới cùng thấp võ thế giới là hai thế giới riêng biệt .

Nếu là hai thế giới dung hợp tạo thành kết quả , tương lai sợ rằng hắn sẽ còn gặp rất nhiều thế giới có khả năng dung nhập vào .

Có thể là tu tiên , võ hiệp cũng có thể là ma pháp .

Đặc biết thế giới bình chướng ở đây khá lỏng lẽo , lại là do dung hợp mà thành nên có thể sẽ có một số cấm địa vết nứt không gian trải dài , vô cùng nguy hiểm .

Vết nứt không gian , có thể cắt đứt mọi thứ .

Cho dù ngươi là hóa thần kì lão tổ động phải cũng chỉ có một kết cục duy nhất mà thôi .

Đương nhiên hóa thần kì lão tổ cũng có thể sử dụng sức mạnh của mình ảnh hưởng tới vết nứt không gian .

Có thể khép lại , hoặc mở rộng ra . Khép lại rất tốn sức lực , cho dù mấy cái hóa thần lão tổ hợp lực lại cũng chưa chắc thành công , còn tùy vào độ lớn của vết nứt nữa .

Mở ra , không biết bên kia thông đạo chính là cái gì , nếu mở ra là một hồi tai nạn , đến cả người mở cũng không thể nào có sức chống cự chính là một hồi thiên tai .

Vậy nên cũng không hóa thần lão tổ nào đi ngu ngốc làm việc này .

Hơn nữa hóa thần kì lão tổ cũng không có nhiều , ở đâu ra thời gian rảnh rỗi tụ tập lại đi mở hay đóng vết nứt không gian lại làm gì . bọn họ đều có tông môn cần thủ hộ của riêng mình .

Triệu Vô Cực đối với thế giới có chút lí giải , sợ rằng sau này hắn đạt tới cảnh giới đó , có thể tiếp xúc những thứ này , sẽ là một tràng vô cùng khó khăn hành động .

Khép lại vết nứt thì không có gì để nói , nhưng mở ra vết nứt , tạo thông đạo đi tới thế giới khác thì lại là một chuyện khác .

Đây mang ý nghĩa khai hoang , tìm kiếm nguồn tài nguyên mới . khai hoang tốt , tông môn phát triển , khai hoang sai lầm , mở ra quá mạnh thế giới thông đạo , tự bại lộ bản thân mình , tông môn cùng thế giới đều diệt vong .

Đây chính là một tràng đánh cuộc . đương nhiên Triệu Vô Cực lúc này quá yếu , hắn chỉ là dựa vào kinh nghiệm xem tiểu thuyết của mình phỏng đoán mà thôi , những thứ này đều không liên quan đến hắn .

Cho dù là Thanh Vân Tông lão tổ duy nhất lúc này cũng là chưa tiếp xúc tới thứ này .

“ Thì ra là thế a! ”

Triệu Vô Cực đối với Độ Hải gật đầu , đám người tiếp tục ăn uống nghỉ ngơi , sau đó lại tiếp tục lên đường .

Đi một ngày sau , lúc này trời đã sẩm tối . Ngày hôm nay cũng có một ít không mở mắt mãnh thú tới tìm chết đều bị Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch Độ Hải đánh chết , bọn hắn cũng lười cùng đám này mãnh thú so đo , nếu không phải giống như Lang Vương như vậy đẳng cấp Triệu Vô Cực trực tiếp nghiền ép đi qua .

Trời tối , bọn hắn tiếp tục hạ trại nghỉ ngơi , giải tỏa một ngày đi đường vất vả .

Từ Tiểu Bạch không nhịn được thở dài nói :

“ Ta nói Độ Hải , cái này tự cũng quá xa a ? sao phải chạy vào hoang sơn dã lĩnh như vậy mở tự làm cái gì ? đây không phải là đang tìm chuyện với đám mãnh thú sao ? đệ tử tông môn không cẩn thận ra ngoài liền bị mãnh thú vồ chết rồi lúc đó khóc cũng không biết tìm ai khóc đi ? ”

Độ Hải nói :

“ thực ra trước đây không nhiều mãnh thú như vây , là gần đây mới xuất hiện nhiều nhu vậy thôi ! ”

Từ Tiểu Bạch thân thể không bằng Độ Hải cùng Triệu Vô Cực , đi đường vất vả nên mới khó chịu nói một câu mà thôi .

Dù sao hắn ở Từ gia có người hầu hạ đã quen , ra giang hồ cũng là kị mã mà đi , ít khi chịu khổ .

Nhưng đi cả quãng đường dài tới thám hiểm Thiếu Vân Tự khiến hắn có chút ăn không tiêu , cũng là bởi vì dọc đường chiến đấu hao tổn tinh thần mà thôi.

ở dã ngoại lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm , bất cứ lúc nào cũng phải trợn mắt lên , đề cao cảnh giác xem chừng xung quanh .

may mắn đội ngũ còn có Triệu Vô Cực cảm giác vô cùng tốt , chiến lực mạnh mẽ , thường sớm phát hiện nguy hiểm nên bọn hắn một đường thuận lợi đi tới .

nếu đổi lại là Từ Tiểu Bạch lần đầu đi ra sớm đã chết .

mới hôm qua đây con có một con rắn từ trong bụi cỏ xông tới cắn hắn , Từ Tiểu Bạch một hoảng hốt không kịp trốn tránh suýt nữa bị cắn trúng, may mắn Triệu Vô Cực từ phía xa dùng ám khí cứu hắn một mạng .

dã ngoại nguy hiểm , không phải chỉ để nghe cho vui .

Triệu Vô Cực hướng Độ Hải hỏi :

“ Thiếu Vân Tự còn xa không ? ”

Độ Hải bình tĩnh nói :

“ Sắp rồi , chỉ còn một ngày rưỡi lộ trình là tới , nhưng cũng phải cẩn thận , ta để ý thấy càng tới gần Thiếu Vân Tự mật độ mãnh thú càng cao , hôm trước một ngày gặp ba bốn lượt đã là nhiều , hôm nay cũng gặp tám chính đợt , chưa kể độc xà côn trùng ! ”

Triệu Vô Cực gật đầu , hắn tin tưởng trong chuyện này tất có yêu , có bàn tay của Vạn thú tông nhúng tay .

Nhưng có một điều kì quái là sau khi Thiếu Vân Tự bị diệt tự mãnh thú xung quanh có một thời gian không hề tụ tập , tại sao sau đó lại tụ tập lại ?

Chả lẽ người của Vạn Thú tông sau khi đồ Thiếu Vân Tự có chuyện riêng cần làm rời đi , sau đó mới trở lại tác quái hay sao ?

Triệu Vô Cực suy nghĩ liên tục xoay chuyển , một lúc sau hắn nói :

“ lần này thám hiểm có thể có rất nhiều biến số , nếu lúc nào đó ta nói mọi người bỏ đi , hai người phải lập tức nghe lời của ta , cho dù chúng ta có đứng trước rừng vàng núi bạc , đỉnh cấp thiên tài địa bảo hay võ công bí tịch cũng phải lập tức rút đi , hai người hiểu ý ta sao ? ”

Độ Hải cùng Từ Tiểu Bạch nhìn nhau một chút , gật đầu . Độ Hải nói :

“ nếu Triệu thì chủ đã chắc chắn như vậy thì chúng ta cũng sẽ không cưỡng cầu ! ”

Bọn hắn cảm thấy Triệu Vô Cực lo lắng là có nguyên nhân , hẳn là hắn đã đoán được trong chuyện này có bí mật gì đó nhưng chư tiện nói ra cùng bọn hắn mà thôi .

Dù sao Triệu Vô Cực vô cùng nghĩa khí , nếu hắn không nghĩa khí đã sớm ở lúc lang quần vây công bỏ chạy rồi , đâu còn ở lại cùng bọn hắn chiến đấu .

Vì vậy , ba người bọn họ ở giữa đã sơ lập nên tin tưởng lẫn nhau , đối với Triệu Vô Cực yêu cầu cũng là đồng ý .

Độ Hải thì lúc này nhìn Triệu Vô Cực một cái đầu trọc sáng bóng nói :

“ Triệu thí chủ , không biết ngươi là truyền thừa của cái nào tự ? ”

Hỏi dò người khác công pháp là một chuyện rất thất lễ , nhưng Độ Hải không hề hỏi hắn luyện công pháp gì mà là hỏi hẳn là truyền thừa của cái nào tự , một cái rất bình thường việc .

Đây là lần đầu Độ Hải tỏ ra đối với hắn hứng thú , không đúng , là lần thứ hai .

Lần đầu chính là ở Bạch hạc lâu , mời hắn đi thám hiểm .

Đối với mỗi cái đại hiệp đi lại trên giang hồ , có môn phái là một chuyện rất quan trọng .

Môn phái không những có thể cung cấp cho hắn chỗ dựa , tăng cường hắn tiếng nói trọng lượng , còn có thể bảo hộ hắn khi gặp nguy hiểm .

Ngoài ra môn phái còn có thể chứng minh ngươi là ở cái nào trận doanh , là chính là tà , nếu ở chính phái địa vị có cao hay không .

Môn phái địa vị đều là dựa vào võ lực cùng danh vọng mà gây nên . Một cái đỉnh cấp môn phái không chỉ cần danh vọng được nhiều người đồng ý ca tụng mà còn phải có trưởng bối đức cao vọng trọng võ lực siêu quần trấn thủ .

Cho dù ngươi là một cái võ lực cặn bã , chỉ cần đi ra từ môn phái lớn , người ta cũng sẽ vui mừng xưng ngươi một tiếng các hạ mà không xem ngươi như sâu kiến .

Bởi vậy mỗi cái đại hiệp đi lại trên giang hồ đầu tiên gặp mặt đều là xưng môn phái , báo gốc gác của mình .

Mọi người đều dựa vào đó mà bắt đầu giao lưu lẫn nhau , nhưng có một quy tắc không đổi chính là chính tà không cùng đường , gặp tất đao kiếm cùng trò chuyện .

Độ Hải hỏi hắn sư thừa cũng không có gì quá đáng , Triệu Vô Cực suy nghĩ một chút mà nói

:

“ thực ra ta có một cuốn công pháp của phật môn , nhưng sau đó bị ta sửa lại một chút , nhưng công pháp đầu tiên ta học vẫn là của phật môn , chủ tu luyện thể . Người sáng tạo ra công pháp này là một cái thiên tài hòa thượng , ta không biết rõ tên hắn , chỉ đọc được trong sách giới thiệu như vậy thôi ! không biết Độ Hải đã từng nghe qua Bất Diệt Kim Thân quyết chưa ? ”

“ A , là cái đó công pháp a ! ”

Độ Hải ra vẻ hiểu , thảo nào hắn chiến lực mạnh mẽ như vậy , hóa ra là luyện cái đó công pháp .

Độ Hải tổ chức một chút ngôn ngữ nói :

“ quyển bí tích này không có gì lạ , ở một số đại tự đều có , nhưng số người tu luyện rất ít .

Môn này võ công nhập môn dễ tinh thông khó , người luyện tiến cảnh lại chậm chạp vô cùng bởi vậy những đời trước tiền bối để lại kinh nghiệm , đời sau cũng không ưa thích tu luyện là mấy , nên công pháp này cũng không phải bí mật gì quá lớn , mặc dù nó cũng được xem là đỉnh cấp công pháp .

Môn này công pháp không thâm sâu huyền ảo cần ngộ tính ưu việt như những loại công pháp khác, cách tu luyện cũng viết rõ rõ ràng ràng , nhưng cũng vì thế mà không ít người tu luyện cảm thấy hoài nghi , luyện thành thật có thể đạt được sức mạnh như bên trong miêu tả hay không ?

Không ít người thử nhưng đều đã thất bại , bởi vậy nó cũng được để ở tàng kinh các tầng dưới của chúng ta .

Rất nhiều đệ tử xem qua đều mang ôm vận may tâm lí đi thử luyện một phen , dù sao cũng là đỉnh cấp công pháp .

Đáng tiếc tu luyện nhiều năm , cũng chậm chạp tiến cảnh . bởi vậy mọi người từ đó nản lòng , không ai đi tìm môn công pháp này tu luyện nữa .

Nhưng ta có thể khẳng định với thí chủ , người sáng tạo ra công pháp này đúng là một cái thiên tài hòa thượng .

Trong sách ghi rõ lộ tuyến tu luyện , luyện xong có thể trở thành trên giang hồ đỉnh phong cao thủ , có thể đi Hoa sơn luận kiếm tranh tài một phen . Nhưng đó cũng không phải là lí do nó khiến cho người sáng tạo ra công pháp này đạt được khẳng định ! ”

Độ Hải nói tới đây chát lưỡi một cái , lộ ra hơi khô khan cổ , Triệu Vô Cực đang nghe tới đoạn hay lại bị đánh gãy , hơi khó chịu nhưng rất hiểu ý lấy nước đưa tới cho hắn nói :

“ Là như thế nào ? ”

Độ Hải uống một ngụm nước sảng khoái cười nói :
“ đương nhiên là bởi vì năm đó tên kìa hòa thượng đem cả năm vị đỉnh cao nhất cao thủ ở hoa sơn cùng lúc đánh bại , nhưng hắn không tiếp cái này Giang hồ đệ nhất nhân danh hiệu , ma là tiếp tục phiêu bạt .

Công pháp tu luyện của hắn cũng rất li kì bị lộ ra , nhưng không ai biết là làm sao lộ ra , lúc đó giang hồ cũng nổi lên một cơn sóng tranh đoạt không nhẹ .

Tranh đoạt bí tịch chính là việc làm mà giang hồ nhân sĩ ưa thích nhất , chém chém giết giết một thời gian , cuối cùng bí tịch bị sao thành nhiều bản , các đại tự đều có một bản .

Cũng chính là ta ở tàng kinh các thấy bản kia , nhưng không ai tu luyện mà thôi .

Còn một lí do nữa , nhưng đây chỉ là tin đồn , nghe nói tên thiên tài hòa thượng kia còn có phần sau công pháp , chính là thượng quyển hạ quyển ý tứ . nhưng chưa hề có ai thấy qua công pháp này ! ”

Độ Hải một mạch nói ra , Triệu Vô Cực cảm thấy vị thiên tài hòa thượng này thật có ý tứ .

Đánh bại cùng lúc năm vị đỉnh cấp cường giả trên giang hồ . phải biết cùng ra tay khác hắn với xa luân chiến , lấy năm vị cường giả kinh nghiệm nhiều năm , không thể dễ dàng để một cái hậu bối đoạt hết phong quang , nếu không bọn hắn mặt mũi để vào đâu .

Thế mà hắn lại có thể dùng sức một người đánh bại năm người , đủ thấy năm xưa khí khái hào hùng vạn trượng như thế nào !

Triệu Vô Cực cảm thán tên hòa thượng này không đơn giản a !

Hơn nữa hắn công pháp cũng giống như là không sợ người biết , có thể rải ra tin tức cho người tranh đoạt , tranh đoạt lúc hắn cũng không thèm tới thu hồi công pháp .

Ngược lại còn có tin đồn hắn còn có thượng quyển hạ quyển .

Mới một quyển mà đã là đỉnh cấp cao thủ , trên nữa một quyển lại là cảnh giới gì ?

Triệu Vô Cực cảm thấy tên này thiên tài hòa thượng sớm đã thành tu tiên giả rồi .

Hắn đối với người này hứng thú vô cùng , một cái tiện nghi sư phụ không ngờ lại cường hãn như vậy , hắn sự tích giống như chỉ là một truyền kì , đầy tính nghiên cứu sự việc .

Độ Hải lại là cười nói :

“ Triệu thí chủ quả nhiên là không phải người thường , ngươi là ta đã gặp qua có thể đem Bất Diệt Kim Thân quyết tu luyện đến mức mạnh mẽ như vậy duy nhất người , bần tăng cảm thấy vô cùng kinh ngạc cùng thán phục ! ”

Độ Hải lộ ra vẻ mặt kính trọng , là đối với cường giả kính trọng , đối với Triệu Vô Cực thiên tài mà kính trọng .

Triệu Vô Cực cười cười nói :

“ Độ Hải quá khen rồi . thế ngươi có bất kì tin tức gì về quyển sau sao ? ”

Độ Hải suy nghĩ một chút nói :

“ Trước đây chỉ là tin đồn mà thôi , muốn có ta phải quay về chùa của chúng ta hỏi phương trượng mới được . Phương trượng tuổi lớn , kiến thức vô cùng uyên bác nhất định sẽ có câu trả lời ! ”

Triệu Vô Cực vui vẻ , chỉ cần có đầu mối là tốt rồi , hắn nói :

“ vậy không bằng sau việc này chúng ta trở về Vạn Sơn Tự xem xét một chút , dù sao ta cũng là phiêu bạt giang hồ , cùng ngươi một đường tới Vạn Sơn Tự cũng xem như là lịch luyện ! ”

Độ Hải cười :

“ nếu thế thì ta cũng không chối từ , bản tự chỉ có cơm chay canh chay , hi vọng Triệu thí chủ không chê bai ! ”

Triệu Vô Cực cười ha ha nói :

“ không sao , không sao ta cũng không kén ăn ! ”

Hắn cũng muốn mượn đường đi lịch luyện tới xem một chuyến Vạn Sơn Tự của Độ Hải là như thế nào một cái tự .

Từ Tiểu Bạch cũng ở một bên đánh nhịp :

“ Vừa vặn ta cũng là ra giang hồ lịch luyện , ở đâu lịch luyện đều giống nhau , không bằng đi trước một chút Vạn Sơn Tự xem thế nào ! ”

Độ Hải mỉm cười :

“ tốt , vậy thì ta mời hai vị đến bản tự chơi một thời gian , ha ha ! ”

Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lập tức cười nói :

“ một lời đã định , ha ha ! ”