Chương 591: Chương 591: Giao thủ (3)

Người đăng: 2B Nier Automata

Đao quang liên tiếp lóe lên, chỉ trong một giây, Lôi Thập Bát có thể bổ ra cả chục đao, thậm chí còn hơn thế.

Đây chính là đỉnh phong võ giả sức mạnh cùng tốc độ, dưới sự gia trì của nội lực, bọn hắn hoàn toàn đã vượt qua khỏi phàm nhân cực hạn.

Bởi vậy, ở giữa hai người, chưa bao giờ có đao ảnh ngưng lóe lên thời điểm, đáng tiếc, những đao ảnh này đều không thể lập công to lớn, mỗi lần đều là thiếu một chút thì có thể đả thương được Triệu Vô Cực.

Hắn nhanh, nhưng Triệu Vô Cực so với hắn càng nhanh.

Bản thân đã là tay không tác chiến, nếu không thể ở trên tốc độ phương diện chiếm ưu thế, vậy thì Triệu Vô Cực chỉ sở không sớm thì muộn cũng sẽ bại mà thôi.

Nếu Lôi Thập Bát có thể trong một giây đánh ra được sáu bảy đọa đanh quang, thì Triệu Vô Cực xuất thù hoàn toàn có thể đạt tới mười lần.

Tuy tốc độ nhanh chóng nhưng còn thiếu hiểm ác cùng chính xác, khiến cho Lôi Thập Bát luôn có cơ hội né tránh trảo của hắn công kích sau đó từ chỗ khác phương vị lại bổ thêm một đao.

Nhưng cho dù là vậy, hai người ở trạng thái cao tốc chiến đấu cũng không thể tránh khỏi có lúc tránh né không kịp.

hai người chiến đấu lúc đầu cương khí còn có thể miễn cưỡng duy trì, nhưng sau đó cho dù là cương khí hộ thể cũng bị đánh nát.

Trên người Triệu Vô Cực bị Lôi Thập Bát vẽ ra bốn năm đạo vết thương, áo trên thân rách nát, máu tươi chảy ròng thấm ướt cả áo.

Hắn có thể điều khiển cơ bắp co rút lại phòng ngừa chảy máu, nhưng Triệu Vô Cực không hề làm như thế, ngược lại hắn chỉ cố gắng làm cho máu chảy không quá nhanh nhưng không hề rời khỏi trạng thái đổ máu.

Triệu Vô Cực muốn chính là tích lũy trạng thái xuất huyết của Tu La Cửu Trảo, sau đó một lần bùng phát đánh bại đối phương.

Nhưng nếu làm như thế, hắn muốn tấn công vào Thần Điện trong ngày hôm nay, chỉ sợ còn không được.

Bởi vì đánh xong một trận này, hắn cũng là kiệt sức.

Nhất định phải nghỉ ngơi một ngày hai ngày, mới có thể hồi phục được.

Bọn hắn đại quân, chỉ sợ phải cắm trại ở chỗ này cùng Thần Điện hao tổn.

Mà Lôi Thập Bát cũng không tốt đi nơi nào.

Trên người hắn cương khí hộ thể sớm nát, còn bị Triệu Vô Cực lưu lại không ít đạo huyết trảo.

Mỗi lẫn đánh trúng Lôi Thập Bát , Triệu Vô Cực ít nhất đều có thể lưu lại ba đạo huyết trảo, có nông có sâu.

Nông thì chỉ trầy da xuất huyết nhẹ một chút, sâu thì gần đến xương.

Vết thương do trảo công của Triệu Vô Cực gây ra còn phụ kèm theo nhức nhối hỏa diễm thiêu đốt, khiến hắn đau đớn, tâm tính trở nên táo bạo, tinh thần cũng khó tập trung mà cùng Triệu Vô Cực chiến đấu được.

Triệu Vô Cực trước đây cũng đã học được biến chiêu, nhưng hắn chưa hề có cơ hội luyện tập nhiều cũng không quá thành thạo.

Bây giờ có thể cùng Lôi Thập Bát dạng này cao thủ giao thủ, hắn liền có cơ hội đi luyện tập khả năng biến chiêu của mình.

Một trảo đánh ra, trừ khi là liều mạng, nếu không luôn luôn đánh ra chín phần lực mà thôi, giữ lại một phần, để tiện biến hóa.

Có một phần này lực lượng, Triệu Vô Cực dựa vào cao siêu thị giác thấy rõ năng lực của mình bắt đầu dựa theo Lôi Thập Bát phương hướng tấn công mà biến đổi quỹ tích trảo công của mình.

Lúc thì hắn tấn công, lúc thì hắn đối cứng, lúc thì lại phòng thủ, lúc lại xảo trá thừa lúc vắng mà vào tấn công chỗ yếu hại.

Càng đánh, Triệu Vô Cực đối với biến chiêu cũng càng quen thuộc, ẩn ẩn có bắt kịp Lôi Thập Bát trạng thái, đối với Lôi Thập Bát biến chiêu cũng là thâm nhập hiểu rõ, không giống như trước đó tránh né hết sức khó khăn.

Bởi vậy hai người giao chiến, gần như là lấy thường đổi thương.

Triệu Vô Cực phía dưới thân hình dùng hai chân làm trụ, giống như là đại thụ bám chặt vào lòng đất, phía trên thân hình nhanh chóng lắc lư tạo thành từng đạo tàn ảnh.

Hắn hai tay như là hai cái không biết mệt mỏi lưỡi hái điên cuồng hướng Lôi Thập Bát công kích mà tới, góc độ tấn công lúc cao lúc thấp, lúc mạnh lúc nhẹ có lúc trảo còn chưa tới, đã nhanh chóng biến chiêu, công kích một phương vị khác.

Lôi Thập Bát muốn chém trúng Triệu Vô Cực cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Triệu Vô Cực lúc này thừa cơ có thể tiếp cận hắn lập tức cận thân tác chiến không cho hắn cơ hội vung đao hết đà tạo thành to lớn nhất lực sát thương.

Bởi vì hắn có cương khí hộ thể bọc lên trảo của mình cùng với Ẩm huyết thủ sáo , Triệu Vô Cực không hề ngại va chạm lại dùng tay đánh vào sống đao một loạt các loại động tác, phá vỡ của Lôi Thập Bát không ít chiêu thức cùng thế công.

Lôi Thập Bát càng đánh càng uất ức càng tức giận.

Cho dù hắn đã cố gắng gia tăng tốc độ tấn công cùng lực lượng tấn công, nhưng mà Triệu Vô Cực giống như gặp mạnh càng mạnh, chỉ lúc đầu sẽ bị hắn lấn lướt, sau đó sẽ nhanh chóng bắt kịp hắn, cung hắn đánh không phân cao thấp.

Ngoài trừ lúc đầu hắn dựa vào hai bên đều là không biết rõ về nhau mà chiến được một chút ưu thế ra, bây giờ hắn cảm thấy Triệu Vô Cực giống như là đang ở mỗi giây phút đều mạnh lên.

Quả thật khó mà tin tưởng được, trên giang hồ lại có một cái như vậy thiên tài yêu nghiệt, có thể cùng hắn các chủ cấp độ này chiến đấu lâu như vậy còn chưa rơi xuống hạ phong

Ở trên đỉnh cốc gần cửa lớn, Chư Hiểu Mai lông mày bỗng nhiên nhíu sâu lại.

Nàng ẩn ẩn cảm giác được, chuyện này không phải tốt như vậy xem.

Nàng tuy là muốn cho Lôi Thập Bát bị thương, sau đó thu lợi một phen, nhưng nếu như Lôi Thập Bát bị đánh giết ngay tại trận, sẽ đối với Thần Điện sĩ khí đả kích tính vô cùng to lớn.

Một vị Điện Chủ, lại bị một cái bọn hắn trước giờ vẫn luôn xem là yếu nhược giang hồ nhân sĩ giết chết tại trận, cái này quả thật là cực kì to lớn vũ nhục.

Lúc đấy, chỉ sợ Thần Điện người sẽ nóng đầu, muốn xuất cốc báo thù cho Lôi Thập Bát .

Mà tích cực nhất một nhóm này, đương nhiên là đao các người.

Nhưng cái này đối với nàng cũng không quan trọng.

Quang trọng chính là nàng được giao nhiệm vụ đánh trận đầu, chặn đứng thế công dũng mãnh của đối phương, khiến đối phương bởi vì công đánh không thành mà bị mài mòn nhuệ khí.

Làm không tốt, chuyện nàng đang lo lắng thật sự xảy ra, không những trộm gà không được ngược lại còn mất nắm gạo.

Đến lúc đó Điện Chủ trách tội xuống... chỉ nghĩ thôi, cũng đủ làm cho nàng sợ hãi vô cùng.

Bởi vậy nàng trên tay đã nắm chặt lấy dây cùng, tùy thời có thể yểm hộ hắn lùi lại.

Chỉ cần hắn không chết, mọi chuyện đều dễ bàn.

Nàng tin tưởng ,bản thân mình thực lực lại là thủ thành chiếm địa lợi ưu thế, đám người này chắc chắn không thể công đánh thành công.

Nói thì dài mà xảy ra thì nhanh, Triệu Vô Cực cùng Lôi Thập Bát giao thủ, ở phía bên này liên quân đã sớm xem ngốc.

Bọn hắn mấy tên thực lực thấp kém người, gần như chỉ thấy mấy đạo tàn ảnh đang bay múa, có đến bốn năm cái tàn ảnh của Triệu Vô Cực đang cùng Lôi Thập Bát đối chiêu.

Đao quang bay đầy trời, trảo ảnh che nhật nguyệt.

Bọn hắn không tới quá gần chiến đấu dư chấn phạm vi nhưng từng đợt nổ tung cùng đinh tai nhức óc tiếng phá không cùng mặt đất nổ tung do Triệu Vô Cực cùng Lôi Thập Bát đánh ra khiến bọn hắn biết được trận chiến của hai người kịch liệt đến mức nào.

Bọn hắn đối với Triệu Vô Cực cùng Lôi Thập Bát sức mạnh, có một cái nhận thức mới.

Một người ở trường thương đội đứng phía trước nhất nên tầm nhìn đẹp rộng thoáng, xem được hết toàn cảnh trận chiến, không nhịn được thốt lên:

“ ông trời ơi, đây là phàm nhân có thể đạt tới được tốc độ xuất thủ sao? Ta nhìn đều nhanh mù mắt, nhưng không hề bắt được quỹ tích hành động cùng bọn hắn phương thức xuất thủ thế nào a!

Cái này còn cho người sông sao?

Ta cũng là nhất lưu cao thủ, nhưng so với đối phương, quả thật không khác gì một cái nhược kê a.

Chỉ sợ lấy tốc độ này ra tay, đối phương không cần đến chiêu thứ hai cũng có thể lấy mạng ta a!”

một người gần đó cũng không nhịn được cảm thán:

“ Triệu Võ tôn quả nhiên không hổ xưng hào đệ nhất võ lâm.

Ta trước đây cũng nhìn qua đỉnh phong cao thủ quyết đấu, nhưng tốc độ còn so kém bọn hắn nhiều lắm, uy lực cũng là không bằng.

Cái này tốc độ chiến đấu, hoàn toàn đã vượt xa ta đối với đỉnh phong nhận biết!”

một người giống như nhìn đồ nhà quê nhìn bọn hắn nói :

“ nếu các ngươi có thể biết được đối phương mạnh yếu thế nào , đối phương còn là đỉnh phong cao thủ sao?

Còn là võ lâm chí tôn sao?

Không cần dùng ánh mắt phàm trần thiển cận các ngươi đi đánh giá Triệu Võ tôn !”

tên này nói chuyện xong lại nhìn về phía Triệu Vô Cực, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Hiển nhiên, Triệu Vô Cực uy danh trên giang hồ không tốt, nhưng hắn vẫn là tụ được một số lượng nhỏ người yêu thích.

Dù sao chỉ cần là cường giả, liền sẽ có người ngưỡng mộ hướng tới.

Mà phong cách hành sự bá đạo dũng mãnh, cũng hợp khẩu vị của không ít người.

Triệu Vô Cực có fan hâm mộ , cũng không có gì là chuyện lạ.

Chỉ cần có người bình luận đến hắn, đám này fan hâm mộ cũng sẽ lập tức nhảy ra tranh luận một phen.

Một cái tuổi trẻ thanh niên lúc này bỗng nhiên nói ra:

“ các ngươi đoán xem, ai sẽ thắng a!”

Đám người đang hứng thú nói chuyện, bỗng nhiên trở nên tẻ ngắt nhìn về bên này.

Thanh niên nhân không chịu được ánh mắt mọi người đổ dồn, liền ho khan nói :

“ ta nói có gì sai sao?”