Chương 5: Đáng yêu vẹt: Triệu Vô Cực

Một màn này giống như đã xảy ra là không ngăn được, những ngày sau đó Sở Phi Huyền hào hứng bừng bừng bế Triệu Vô Cực loạn dạo khắp nơi chỉ cho hắn những thứ có thể phát âm 1 âm tiết. Lúc trước vì khoảng cách giới hạn,Trần Tùng cho rằng hắn dùng 3 ngày đã có thể học hết tất cả nhưng đảo ra đi 1 vòng rộng hơn 1 tí hắn lại có thêm nhiều thứ để học,Trần Tùng càng không ngại nhiều chỉ cần Sở Phi Huyền Chỉ cho hắn hắn liền sẽ lặp lại gọi nhiều lần, cố gắng ghi thật sâu vào trí nhớ của mình. Không biết có phải là do hiệu ứng Linh hồn chồng chất xuyên việt hay tuổi đang còn nhỏ nên năng lực học tập của hắn rất mạnh. 1 tuần này Thanh Vân Tông xuất hiện 1 cái đang yêu bụ bẫm nãi thanh nãi khí con vẹt được Sở Phi Huyên khắp nơi loạn chuyển học tập từ mới. Trong lúc đó cũng có không ít đệ tử nội, ngoại môn trông thấy Sở Phi Huyền, mọi người đều rất cung kính từ xa hành lễ, cũng liếc mắt nhìn cái này bé con Trần Tùng, khắc sâu ghi nhớ xuống hình dáng của hắn. Ở Thanh Vân Tông Trần Tùng cũng được coi như 1 cái đặc biêt, bởi vì tu sĩ cảnh giới càng cao càng khó kết tinh hậu đại. Nội môn trưởng lão đại đa số chỉ có đệ tử mà không có con cháu nối dòng, tính cả nội môn thì chỉ có duy nhất Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương có hậu đại nên độ quan tâm của hắn rất lớn. Sẽ không ai theo dõi Trần Tùng nhưng chỉ cần có chuyện gì liên quan đến hắn các trưởng lão đều sẽ nắm bắt được ngay, bằng con đường này hoặc con đường khác. Ngoài ra Thanh Vân Tông là danh môn chính phái, bầu không khí cũng rất thượng đạo, ít tranh giành nội đấu,cũng cấm chỉ đệ tử tàn nhẫn tranh đấu không giống 1 số môn phái nội môn lục đục,đệ tử môn phái cướp bóc chém giết lẫn nhau 1 mảnh hỗn loạn.

Cả ngày ra ngoài học tập cùng đọc liên tục khiến Trần Tùng cũng có chút thấm mệt, nhất là hắn cảm thấy não hơi trướng.Hắn bây giờ 1tháng 3 tuần tuổi đã cơ bản có thể nói được các từ có 1 âm tiết. Phụ thân hắn Triệu Phi Dương khi biết chuyện này cũng cực kì vui mừng, bế hắn đi thử nghiệm 1 vòng, Trần Tùng cũng không có làm hắn thất vọng, mĩ mãn hoàn thành kiểm tra khiến Triệu Phi Dương vui vẻ đến cười haha cả tối không khép mồm lại được.

Trời sáng,lại bắt đầu 1 ngày mới, Trần Tùng cái này tiểu nãi cẩu ngủ được chính là êm, lúc hắn thức dậy mặt trời đã lên cao, phụ thân hắn đã sớm không ở nhà, Trần Tùng đoán chừng hắn là đi Luyện khí thất. Ngủ dậy, rửa mặt, ăn nãi 1 bộ thủ tục xong xuôi Trần Tùng được Triệu Phi Huyên bế ra phòng khách ngồi chơi, Đông Phương Uyển Nhi cũng ở đây đang ngồi đọc sách. Trần Tùng thấy nàng cầm sách lên mắt sáng lên,từ trong tay Sở Phi Huyền giãy dụa nãi thanh nãi khí nói “Sách..Sách”

Sở Phi Huyền cũng vui vẻ, lắc tay từ trữ vật giới chỉ lấy ra 1 quyển sách cho hắn tùy ý đùa chơi

“ Hài tử mà, thích đùa chơi cái gì thì chơi cái gì thôi! Có điều Cực Nhi sở thích hình như có chút không giống bình thường chứ?” Sở Phi Huyền thầm nghĩ

Trần Tùng lấy được sách liền dùng bàn tay bụ bẫm của mình mở ra. Chữ trong sách đương nhiên hắn xem không hiểu nhưng cũng không trở ngại hắn làm bộ rất thích thú nhìn xem. Sở Phi Huyền cũng tập mãi thành thói quen hài tử nàng thông minh khác người liền chỉ vào 1 cái chữ mà hôm trước nàng đưa Trần Tùng loạn chuyển trong tông môn dạy hắn. Trần Tùng 2 mắt sáng lên liền nhanh mồm đọc theo còn kèm theo cười khúc khích 1 bộ có vẻ rất cao hứng. Sở Phi Huyền hơi nhíu mày suy nghĩ 1 chút, lại chỉ 1 từ khác đọc, Trần Tùng cũng liền đọc theo đồng thời cố gắng kí ức cái từ này. Tuy học chữ là 1 việc không phải chỉ đơn thuần đọc là có thể kí ức được còn phải thường xuyên lặp đi lặp lại viết ra nhưng Trần Tùng cảm thấy trí nhớ của hắn không tệ, đầu não suy nghĩ rất mạch lạc rõ ràng, cũng có thể là do hắn đang ở tu tiên giới khác hẳn với địa cầu trước đây.

Sở Phi Huyên gặp Trần Tùng thông minh như vậy đã bắt đầu biết học chữ liền hào hứng bừng bừng làm 1 cái thục mẫu chỉ cho Trần Tùng từng chữ một, nàng dạy cũng không nhanh, thường thường 3 chữ sẽ quay lại đọc 1 lần để đảm bảo Trần Tùng có thể nhớ được.Cứ như vậy 1 người dạy 1 người đọc 1 buổi sáng Trần Tùng đã nhớ thất bát phần, đến trưa hắn lại được cho ăn nãi rồi ngủ trưa. Buổi chiều bắt đầu ôn tập. Chỉ mất 3 ngày Trần Tùng đã hoàn toàn nhớ rõ tất cả những chữ mà Sở Phi Huyền dạy cho hắn. Để tăng cường độ chính xác cùng khả năng ghi nhớ Trần Tùng bắt đầu tìm cách viết chữ.Hắn bây giờ cơ bản đã có thể nằm sấp, không giống như trước đây chỉ có thể nằm ngửa. Trần Tùng bắt đầu nằm sấp lại hướng mẫu thân hắn Sở Phi Huyền đòi giấy cùng bút.Hắn muốn viết chữ.

-“ Viết chữ đầu tiên nên viết chữ gì đây. Bình thường ta tỏ ra cũng quá yêu nghiệt một chút hi vọng không khiến người ta quá ghé mắt.Được rồi muốn nhanh chóng học được ngôn ngữ của thế giới này cũng không thể không bỏ ra chút đại giới. Không thể thể hiện ta viết chữ rất tùy tâm sở dục mà thể hiện 1 sự bắt chước, đúng vậy, hài tử bắt chước những gì đại nhân làm chính là chân lí. Vậy chữ đầu tiên ta viết nên là từ đầu tiên ta học được, đúng rồi là chữ “Huyền”. Trần Tùng cho ra quyết định của mình

Bàn tay Trần Tùng phát triển chưa hoàn toàn,mập mạp nhiều ngấn thịt khiến việc cầm bút của hắn có 1 chút khó khăn. Hắn đành phải dùng cả 5 ngón cầm bút, chữ viết của hắn hết sức xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn có thể nhìn ra được chữ Huyền

Sở Phi Huyền thấy Trần Tùng viết chữ đầu tiên chính là tên nàng thì hết sức cao hứng ôm Trần Tùng lên nựng má trên mặt hắn loạn hôn 1 chập khiến Trần Tùng chỉ biết cười khổ trong lòng.Thế là cả ngày hôm đó Trần Tùng chỉ việc chăm chú viết chữ, giấy thư phòng nhà hắn không thiếu, mực thì có thị nữ đứng cạnh phục vụ chỉ cần thấy bút lông của hắn hết mực sẽ tự động nhận lấy tẩm mực cho hắn.Trần Tùng nhiệt tình 10 phần tiếp tục sự nghiệp viết chữ của mình. Trước tiên hắn muốn viết được tất cả những chữ mình đã học được, sau đó là đến luyện chữ. Tuy hắn cầm bút rất khó coi nhưng cũng không thể ngăn cản hứng thú của hắn.

Sáng sớm hôm sau Trần Tùng đang nằm sấp luyện chữ ở phòng khách thì phụ thân hắn cưỡi phi kiếm trở về:

-“ Ha Ha, Huyền Nhi xem ta mang gì về này” Triệu Phi Dương vừa đi đến cửa liền cao giọng cười nói

“Dương ca, ngươi có gì vui vẻ vậy?”

“ Đây là ta đến Minh quốc,bỏ ra mấy vạn lượng hoàng kim mua chữ từ 1 vị nổi tiếng thư pháp đại sư. Có cái này làm mẫu Cực nhi viết chữ sẽ rất đẹp” Triệu Phi Dương từ nhẫn trữ vật lấy ra 1 đống giấy, trên giấy đều là chữ, chữ chữ rồng bay phượng múa rất đẹp mắt

Minh quốc là 1 phàm nhân quốc gia gần với Thanh Vân Tông nhất được thống trị bởi phàm nhân, cung phụng Thanh Vân Tông, được Thanh Vân Tông tu sĩ bảo vệ. Tu sĩ sẽ không tham gia phàm nhân ở giữa chiến tranh nhưng để đề phòng 1 số trảm thủ hành động của các tu sĩ khác, phàm nhân hoàng tộc thường cung phụng tu tiên đại môn phái để nhận được sự bảo hộ nhất định.

Mấy vạn lượng hoàng kim đối với phàm nhân có vẻ rất nhiều nhưng đối với tu sĩ cũng chỉ là chuyện không đáng kể, tu sĩ tiền tài chuyên dụng chính là Linh thạch mà không phải hoàng kim. Hơn nữa phụ mẫu của Trần Tùng đều là môn phái tinh anh, thân eo bạc triệu không thiếu nhất chính là tiền.

“ Thật tốt quá có cái này Cực nhi có thể nhanh chóng luyện chữ rồi. Để muội tìm chỗ treo lên cho Cực nhi xem”

“ Để chỗ nào Cực Nhi dễ dàng nhìn thấy một chút” Sở Phi Dương bổ sung

Có được chữ viết làm mẫu, Trần Tùng cũng không cần phải mù luyện chữ, tốc độ viết chữ càng là thẳng tắp kéo lên. Trần Tùng chỉ cần cố gắng bắt chước hình thái của chữ mẫu là được

Có thể có người hỏi tại sao phụ mẫu Trần Tùng không tự viết hay Trưởng môn cảnh giới cao thâm chữ viết hẳn là càng tốt không phải sao? Tu sĩ trong chữ viết đều mang ý chí cùng phong cách của bản thân, Trần Tùng chỉ là 1 cái tiểu thí hài sẽ chịu không được ý chí trong đó, hơn nữa chịu được thì cũng sẽ bị nó ảnh hưởng dẫn đến mất đi bản thân cố gắng bắt chước ý trong đó mà quên đi mình.Tu sĩ tu chính là Đạo, đạo hợp với mình nhất mới là chính đạo mà không phải là bắt chước đạo của người khác. Chữ viết của phàm nhân có đủ dộ đẹp, có hình mà lại không mang ý là 1 thứ tốt để cho Trần Tùng làm mẫu. Sau này hắn tu luyện có thành tựu, chữ viết của hắn sẽ bất tri bất giác mang vào phong cách cùng ý của hắn. Trước mắt chỉ cần hình là đủ cho Trần Tùng luyện tập rồi.

Trần Tùng như mê như say không biết mệt cả ngày luyện chữ của mình. Kết quả 1 ngày luyện chữ là lúc đầu hắn từ chỉ có thể viết xiên xiên vẹo vẹo dần dần cứng cáp lên không hề khó đọc như trước.

Trần Tùng rút ra được tổng kết: viết chữ cùng tư thế cầm bút, tư thế đứng ngồi rất quan trọng, hơn nữa là nhập vi khống chế tay của bản thân để có thể điều khiển như ý muốn. Hắn bây giờ cầm bút bằng cả 5 ngón họa phong không đúng 1 chút nào nhưng vì quá bé tay còn chưa phát triền hết trước mắt chỉ có thể tiếp tục như thế luyện tập dùng ngốc phương pháp luyện từng tí đi lên.