Chương 416: Chương 416 : bí mật tam hoa tụ đỉnh

Người đăng: 2B Nier Automata

Triệu Vô Cực cũng là hứng thú bừng bừng lấy ra mảnh này tàn bội bên trên chính là viết một chữ đỉnh.

Triệu Vô Cực lúc trước giết chết Kiếm ma , đoạt được một miếng tàn bội là chữ “tụ”.

Mà hắn vốn có chính là hai miếng tàn bội, phân biệt là “tam” cùng “hoa”.

Không nghi ngờ gì nữa, tên thiên tài hòa thượng kia để lại di vật, chính là Tam hoa tụ đỉnh có liên quan đồ vật, mà Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị bây giờ tập hợp đủ, bọn hắn có thể đồng thời đi nghiên cứu cái đồ vật này.

Triệu Vô Cực lấy ra bốn miếng tàn bội để lên trên giường, Tiếu Mị Mị cũng theo hành động của hắn mà hô hấp trở nên dồn dập lên.

Đứng trước mặt của nàng chính là bí mật ba trăm năm nay không ai có thể giải trừ a.

Đây chính là cơ hội phá vỡ cảnh giới trong truyền thuyết kia, đã ba trăm năm không có ai đạt tới, bây giờ nàng nếu như biết được bí mật trong đó, hoàn toàn có thể tu luyện đến mức tận cùng của võ giả, sau đó thành công đột phá, trở thành tu tiên giả.

Tu tiên giả, chỉ có ba chữ, nhưng khiến cho bao nhiêu người mơ ước a.

Tu tiên giả phiên giang đảo hải, lực bạt sơn hà, giơ tay làm gió, trở tay làm mưa, tuổi thọ lại vô cùng lâu dài, là thứ mà hàng trăm hàng ngàn hàng vạn người mơ ước.

Không có một cái phàm nhân nào mà không muốn trở thành một cái võ giả.

Không có một cái võ giả nào, mà không muốn trở thành đột phá tam hoa tụ đỉnh cảnh, trở thành tu tiên giả.

Không có một tu tiên giả nào ngừng theo đuổi cảnh giới càng cao thâm, tuổi thọ càng lớn, có thể cùng thiên địa đồng thọ.

Bởi vậy, mỗi người đều đang không ngừng hướng lên, vì cảnh giới tu luyện càng cao thâm hơn mà cố gắng.

Trước mặt Tiếu Mị Mị bây giờ đang bày ra cơ hội, nàng sao có thể không háo hức cho được.

Hơn nữa, trước mặt nàng cơ hội chính là có thể chia sẻ cơ hội, nàng cùng Triệu Vô Cực biết được xong có thể trở thanh tu tiên giả, hai người có thể kéo dài tuổi thọ, yêu nhau đến một trăm, một ngàn năm sau.

Như vậy, há chẳng phải so với võ giả một cuộc đời chỉ có mấy chục năm càng thêm hạnh phúc?

Tiếu Mị Mị ánh mắt lấp lánh nhìn lấy Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực cũng vui vẻ mỉm cười đối với nàng.

Đổi lại trên giang hồ người lừa ta gạt, có thể có được như vậy một cái mĩ nhân bên cạnh, hắn cũng đã rất hài lòng.

Nếu là người khác, đứng trước cơ duyên như vậy, cho dù là song tu đạo lữ cũng dám một kiếm trảm chi, ý đồ độc chiếm cơ duyên.

Nhưng Tiếu Mị Mị háo hức là không giả, nhưng nàng vẫn lấy Triệu Vô Cực làm chủ, cho dù có thể cơ duyên này chỉ xem một lần liền tiêu tan, nàng không có cơ hội thấy được, nhưng nàng vẫn là để cho Triệu Vô Cực tới trước.

Phải biết một số truyền thừa đều là dành cho một người duy nhất, truyền đạt xong tin tức hoặc truyền thừa nó liền triệt để nát đi, không thể sử dụng.

Mà Tiếu Mị Mị có thể bấp chấp cái này tỉ lệ, bất chấp nàng đối với đại đạo vô duyên, trước cho Triệu Vô Cực nghiên cứu xem nó rốt cuộc là cái gì, đủ để thấy được nàng đối với Triệu Vô Cực vẫn là rất yêu.

Chỉ có yêu mới có thể hi sinh của mình lợi ích vì đối phương như vậy, Triệu Vô Cực đối với nàng lúc này biểu hiện là rõ như ban ngày.

Bởi vậy hắn lúc này đối với Tiếu Mị Mị càng thêm xem trọng, quyết không cô phụ tấm lòng của nàng.

Hắn đối với Tiếu Mị Mị nói


“ mị nhi, cho dù bên trong có là cái gì đi nữa, ta hi vọng ngươi luôn nhớ một điều, đối với ta, ngươi mới là quan trọng nhất!”

Tiếu Mị Mị hơi sững sờ một chút, sau đó ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn hắn nói


“ ta cũng rất yêu ngươi ,Vô Cực !”

Triệu Vô Cực gật đầu, bắt đầu hướng bốn cái tàn bội ghép lại một chỗ.

Quả nhiên bốn miếng tàn bội vừa chạm vào nhau lập tức khăng khít lại , không hề có một kẽ hở.

Triệu Vô Cực chăm chú nhìn vào, hoàn chỉnh Nguyệt dạ tam tinh bội lúc này lóe lên màu vàng quang huy, sau đó một đạo màu vàng ánh sáng lóe lên một cái, bắn thẳng vào Triệu Vô Cực mi tâm.

Triệu Vô Cực có chút kinh hãi, hắn ý đồ tránh né, nhưng làm sao có thể tránh được đồ vật tu tiên giả để lại bắn ra vừa bất ngờ lại nhanh chóng như vậy ánh sáng, lập tức trúng chiêu.

Ánh mắt hắn có chút mông lùng dại ra, Tiếu Mị Mị nhìn thấy vậy có chút lo lắng không biết làm sao, nhưng nàng cũng không dám loạn động.

Ngộ nhỡ Triệu Vô Cực đang cảm ngộ một thứ vô cùng quan trọng đâu này? Ngộ nhỡ nàng làm tỉnh hắn, hắn liền đối với đại đạo vô duyên đâu này?

Bởi vậy nàng chỉ có thể giơ mắt nhìn Triệu Vô Cực ánh mắt mông lung ngồi ngẩn người ở đó, không biết làm sao cho phải.

Nguyệt dạ tam tinh bội bắn ra một đạo quang huy xong , lập tức triệt để ảm đạm xuống, vỡ thành nhiều miếng nhỏ, mất đi của nó ánh sáng đẹp đẽ, triệt để trở thành một đống phế vật.

Tiếu Mị Mị nhìn thấy cảnh này, trong mắt có chút thất lạc, nhưng nàng rất nhanh lấy lại trạng thái.

Dù sao Triệu Vô Cực có thể biết được bí mật bên trong, cho dù nó là gì, nàng cũng sẽ vì hắn vui mừng.

Cho dù Triệu Vô Cực biết được bí mật cũng không thể nói ra cho nàng biết, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện.

Có thể như thế rất ngốc, đối với một người quen thuộc giang hồ người lừa ta gạt như nàng mà nói quả thật vô cùng ngu ngốc, nhưng nàng đồng ý vì Triệu Vô Cực làm ra hi sinh.

Lại nói, chưa chắc Triệu Vô Cực có thể cùng hưởng bí mật với nàng thì sao? Tiếu Mị Mị cảm giác được, nàng lúc này nên làm chính là quan sát kĩ Triệu Vô Cực chứ không phải vì lợi ích mà lo lắng.

Bởi vậy nàng ngồi yên tại chỗ không động, nhìn chằm chằm vào Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực cảm giác được ý thức của mình bị kéo trở lại đại não, như là lúc hắn thực hiện Pháp Luân Chiếu Minh trạng thái, ý thức một mảnh thanh minh.

Xung quanh tối đen như mực, Triệu Vô Cực chỉ cảm giác được “ mình” đang đứng ở đây, vẫn còn đang tồn tại.

Bỗng nhiên một giọng nói trầm nam tính, mang theo một tia cảm xúc vui vẻ vang lên


“ Chào người may mắn, nếu ngươi có thể nghe thấy đoạn này lời nhắn lại của ta vậy thì chứng tỏ ngươi đã tập hợp đủ bốn miếng tàn bội mà ta để lại trên giang hồ.

Trên đời này, vốn không có cái gì cơm trưa miễn phí, ngươi muốn lấy được thiên đại cơ duyên, vậy thì liền phải đi đoạt lấy.

Bởi vậy, ta mới chia cái Nguyệt dạ tam tinh bội này thành bốn phần, người nào có đủ tài đức, vậy liền có thể tập hợp được nó lại, biết được lời nhắn nhủ của ta.

Trước tiên , ta pháp hiệu chính là Thiên Tài, thuộc chữ Thiên hàng đệ tử, danh một chữ Tài.

Mọi người cũng vì thế gọi ta là Thiên Tài hòa thượng, hoặc là Thiên Tài đại sư.

Ta trước đây đối với sư phụ của mình đặt ra cái này pháp danh cũng rất muốn nhổ nước bọt một phen, nhưng nghe nhiều liền quen.

Thời gian đó, ta xuất thân từ Đại Phật Bắc sơn tự, một mạch tu luyện võ công cảm ngộ phật pháp vô biên, trên đường tu luyện cũng gặp không ít trắc trở mới tu luyện được tới cảnh giới đỉnh phong viên mãn.

Thời điểm đó đỉnh phong viên mãn cảnh đột phá tam hoa tụ đỉnh càng lúc càng ít, ít đến thương cảm.

Giống như truyền thừa đột phá của mọi môn phái đang bị thất lạc hoặc biến mất đi vậy, không ai biết bên trong rốt cuộc ẩn chứa nguyên do gì.

Chùa của chúng ta cũng được xem như là đại tự, truyền thừa thâm hậu, nhưng cách đột phá của chúng ta cũng rất nguy hiểm, tỉ lệ thành công thấp đến đáng thương cảm.

Ta từng xem qua, cũng đọc qua lịch sử của chúng ta, tỉ lệ thành công chỉ có một phần mười.

Nhưng một phần mười tỉ lệ cứ đột phá mười người thì sẽ có một người thành công, đôi lúc chúng ta cũng không có ai thành công.

Càng về thời đại của ta, người đột phá thành công càng ít, đến mức hai mươi ba mươi vị đỉnh phong viên mãn cảnh trưởng bối đều đột phá thất bại không một người thành công, lúc này mọi người cũng trở nên sợ hãi đột phá đi rất nhiều.

Dù sao không đột phá còn có thể sống cái trăm tuổi, đột phá thất bại liền là thân tử đạo tiêu, bởi vậy rất nhiều đại sư trong chùa đều lựa chọn không đột phá, ở lại thủ hộ chùa của chúng ta, kéo dài hương hỏa cho đời đệ tử sau.

Nhưng ta lúc đó còn chưa tới ba mươi tuổi, một thân khí huyết sục sôi, làm sao có thể chịu dừng bước không tiến.

Sau đó ta bắt đầu lưu lạc giang hồ, xem bách gia trăm họ võ công điển tịch, tìm hiểu đủ loại bí pháp, nghiên cứu các loại dược vật, mong muốn tìm ra thứ có thể giúp mình tăng lên tỉ lệ đột phá thành công.