Chương
344:
Chương 344: Vừa vào Thiên Vân Thành
Người đăng: 2B Nier Automata
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị hướng Thiên Vân Thành cổng lớn đi tới, hắn cũng không sợ Kiếm ma phát hiện ra bọn hắn.Bây giờ hắn còn cầu cho Kiếm ma trực tiếp đến tìm bọn hắn để hắn có thể giải quyết thù xưa, đỡ mất công hắn đi tìm đối phương.
Kiếm ma nếu tự mình đưa đến, hắn cầu còn không được.
Nhưng vừa vào thành, Triệu Vô Cực liền cảm giác là lạ.
Dòng người ở trên đường đông đến có chút khác thường, rất nhiều gương mặt lạ lẫm hắn không quen.
Đặc biệt là võ giả số lượng tăng đột biến, tam lưu cao thủ nhiều như cẩu, nhị lưu cao thủ đầy đường chạy.
Hắn ở Thiên Vân Thành không lâu, nhưng Triệu Vô Cực trí nhớ tốt vô cùng, hắn gặp qua nhị lưu trở lên cơ hồ đều có chút ấn tượng.
Nhưng trên đường nhị lưu đầy đường chạy loạn, lại mặc đủ loại phục sức đồng phục môn phái, có đủ loại môn phái hắn còn chưa từng gặp qua, có thể nói Thiên Vân Thành lúc này ngư long hỗn tạp vô cùng .
Tiếu Mị Mị kinh nghiệm giang hồ phong phú, nàng đương nhiên cũng nhận ra điều này.
Nàng hướng Triệu Vô Cực nói:
“ Vô Cực, ngươi nhận ra chứ?”
Triệu Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu trả lời:
“ trước tiên tìm hiểu tin tức một chút!”
Triệu Vô Cực đang đi trên đường, hắn nhìn thấy một quán bán mì nhỏ nằm ven đường, liền muốn dẫn Tiếu Mị Mị vào ăn thử tranh thủ tìm hiểu một chút tin tức.
Quán mì này tuy nhỏ, nhưng số lượng khách rất đông, hầu như bàn não cũng kín người.
Triệu Vô Cực cũng từng nghe qua, quán này chính là ở Thiên Vân Thành quán vỉa hè nổi tiếng nhất một trong, trên quán chính là mì thịt bò lão Tứ.
Chủ quán là một cái trung niên đại thúc, tên là Hàn Tứ, một tay bản sự nấu mì rất tốt, thái độ bán hàng lúc nào cũng vui cười niềm nở liền được mọi người yêu thích đặt tên cho như vậy.
Sau đó quán của hắn nhanh chóng hỏa lên, rất nhiều người mộ danh đến đây ăn mì thịt bò, cũng đều tấm tắc khen ngợi.
Nhưng hắn cũng có chút kì lạ, tuy bán dc rất khá nhưng vẫn không chịu mở lớn cửa hàng, tăng cường bàn ghế. Lâu năm như vậy chỉ tăng có bốn năm bộ, khiến cho người ở quán hắn lúc nào cũng gần như là ngồi đầy trạng thái.
Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị may mắn vừa tới liền gặp được bàn trống, hai người nhanh chóng ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống Triệu Vô Cực liền cảm giác khó chịu.
Có thể là do hắn công lực tiến nhanh, người khác ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn hắn đều có thể cảm nhận rất rõ ràng.
Hắn cùng Tiếu Mị Mị một đôi nam thanh nữ tú, hắn vốn cũng thừa hưởng của Sở Phi Huyền cùng Triệu Phi Dương vẻ ngoài xinh đẹp, Tiếu Mị Mị lại là ngàn dặm chọn một nữ nhân, vừa vào quán liền rước lấy cả quán ánh mắt đổ dồn về.
Tiếu Mị Mị giống như là quen thuộc, nàng không nhanh không chậm lau đũa, mỉm cười âu yếm đưa đũa cho Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực tuy khó chịu nhưng vẫn là làm như không có chuyện gì, tiếp nhận đũa của nàng.
Cũng không thể vì người ta vừa nhìn ngươi một cái, ngươi liền đại khai sát giới a.
Hắn không phải ma đầu, không hề động chút là giết người, thị huyết hiếu sát không phải bản tính của hắn.
Triệu Vô Cực tay gõ lên bàn, quán khách quá đông, phục vụ có chút chậm.
Đang lúc chờ đợi, phía sau liền vang lên một tiếng thô cuồng cười dài:
“ ha ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi tên gì là từ đâu tới?”
Triệu Vô Cực ngoảnh đầu nhìn lại, ở bàn kia có ba cái trung niên nhân.
Một cái chính là thân trên để trần toàn thân cơ bắp mãnh nam, hắn vác một thanh lang nha bổng bằng sắt, có vẻ lực lượng rất lớn.
Đi theo hắn chính là hai tên mặt hơi đen đại thúc, bộ dạng có chút hèn mọn bỉ ổi, Triệu Vô Cực cũng không muốn mô tả nhiều, chính là người qua đương giáp loại kia, vừa nhìn liền quên.
Đối phương từ bàn ăn đứng dậy đi tới bên cạnh bàn hắn, tên kia đại hán lại nói:
“ thế nào, không phải là bị câm a? ta hỏi ngươi tên gì đâu? Hành tẩu giang hồ chẳng lẽ tên cũng không dám báo?”
tên đại hán này tên là Lý Ngưu, là Thanh Khâu một cái đệ tử, cảnh giới nhị lưu đỉnh phong, nhưng hắn một thân sức lực có thể cùng nhất lưu sơ kì so tay một thời gian dài không bại.
Trên tay hắn lang nha bổng là tinh thiết chế thành, nặng bốn năm mươi cân. Chỉ cần đập trúng người nhẹ thì da tróc thịt bong nặng thì gãy xương, không nằm trên giường một hai tháng đừng mong khỏi hẳn.
Hắn ở trong nhị lưu cảnh cũng thuộc loại vô cùng khó chơi, đánh khắp nhị lưu cũng không có mấy người là địch thủ, bởi vậy rất vênh váo.
Triệu Vô Cực hừ lạnh một tiếng nói:
“ tên của ta, ngươi còn chưa xứng biết được!”
Triệu Vô Cực lời nói vừa ra, xung quanh không ít người liền biết không ổn. Bọn hắn vội vàng để tiền lên bàn lập tức mang bát mì của mình chạy ra hướng xa.
Tiểu nhị nhanh như một làn gió xông ra vơ vét hết trên bàn tiền mì, sau đó liền lẩn trốn mất dạng.
Đám người kia cũng không hề chạy xa, chỉ đứngc cách bọn hắn một đoạn liền dừng lại tiếp tục ăn mì, một mặt hứng khởi nhìn xem bên này.
Triệu Vô Cực xạm mặt lại, hắn đây là bị đem làm xiếc khỉ xem?
Mấy tên này nhìn có vẻ rất thành thục a, chẳng lẽ ở đây thường xuyên xảy ra chiến đấu? Tập mãi thành thói quen?
Đứng bên cạnh Lý Ngưu một tên mỏ nhọn âm thanh sắc bén vang lên:
“ khá a tiểu tử, nhìn ngươi còn trẻ hẳn là mới ra giang hồ, không biết đến Ngưu sư huynh danh tiếng cũng là bình thường, ta khuyên ngươi một câu không cần quá phách lối, nếu không hạ tràng của ngươi sẽ rất thảm!”
Một tên răng chuột lập tức phụ họa:
“ Lý Ngưu sư huynh chính là Tiềm Long bảng đứng thứ năm nhân vật, ngươi đắc tội nổi sao? Ngươi đắc tội Lý sư huynh trước giờ không phải đã chết liền đang nằm trên giường dưỡng thương, ngươi tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn trả lời Lý sư huynh câu hỏi đi thôi!”
Lý Ngưu rất hài lòng nhìn hai người, hai cái này chân chó làm được mười phần chuyên nghiệp, hắn không có gì có thể mong chờ hơn ở hai người được nữa.
Đi theo hắn lâu như vậy, thật không uổng công hắn dạy dỗ hai người. Đúng là chân chó chuyên nghiệp a.
Triệu Vô Cực cũng là bội phục hai cái này hàng, chân chó làm được đến đẳng cấp này của bọn hắn, trên giang hồ cũng ít thấy, đã có thể lĩnh bằng tốt nghiệp.
Triệu Vô Cực cũng không có cái gì muốn cùng bọn hắn dài dòng, lạnh giọng nói:
“ a Tiềm Long bảng a, nghe thật quen thuộc. Đúng rồi, năm đó ta còn chưa kịp xem nó rốt cuộc là cái gì liền không cùng nó liên quan nữa rồi, đáng tiếc!”
Tiếu Mị Mị khóe miệng khẽ kéo ra một nụ cười, nàng quả thật biết Triệu Vô Cực năm đó một đường đánh vọt Tiềm Long bảng xếp hạng. Nếu không phải cái kia Tàng kiếm sơn trang thiếu trang chủ nhanh một bước đột phá, rất nhiều người sẽ đối với hắn hoài nghi hắn có phải là đối thủ của Triệu Vô Cực hay không.
Dựa theo nàng hiểu Triệu Vô Cực, cho dù hai người gặp mặt, tên kia hầu như cũng không có chút cơ hội thắng nào.
Lý Ngưu mặt lạnh nói:
“ không cần trang bức, trang bức sẽ bị sét đánh. Ngươi cũng có thể lên được Tiềm Long bảng? Nói khoác không biết ngượng! Ngươi nếu nói ngươi lên tiểu bạch kiểm bảng lão tử còn tin là thật! Ha ha ha ha!”
Lý Ngưu ngoài miệng cười to, trong lòng cũng là cười lạnh :
“ tiềm long bảng dễ lên như vậy sao? Ngươi một cái tiểu bạch kiểm cũng ở đây khoác lác?”
Triệu Vô Cực vuốt vuốt mặt hướng Tiếu Mị Mị hỏi:
“ ta rất trắng sao?”
Tiếu Mị Mị che miệng cười duyên nói:
“ có chút trắng, nhưng không phải loại kia yếu đuối trắng, trông ngươi rất khí khái!”
Triệu Vô Cực gật đầu, may mắn không phải là tiểu bạch kiểm liền được rồi, hắn cũng không muốn giống Từ Tiểu Bạch một mặt trông như nhược như vậy.
Triệu Vô Cực bẻ bẻ cổ, cổ của hắn truyền tới từng tiếng răng rắc đôm đốp nổ vang, hắn nói:
“ cho ngươi ba hơi thời gian cút đi, đừng làm mất nhã hứng của ta! Nếu không, hậu quả tự chịu!”
“ cuồng vọng!”
“Muốn chết!”
Triệu Vô Cực vừa nói xong, hai cái chân chó lập tức đỏ mặt mắng lên, nhưng không hề có ý xông lên cùng hắn đánh ngược lại nhanh chân chạy ra hai bên nhường lại bãi cho Lý Ngưu.
Hai người sớm đã ăn ý, lúc này chính là Lý Ngưu lên sàn thời gian, không thể đoạt hắn ánh sáng.
Lý Ngưu cũng cười lạnh nói:
“ đã ngươi cuồng vọng như vậy, ta đây cũng thay mặt sư phụ của ngươi dạy dỗ ngươi một chút ở trên giang hồ nên có như thế nào thái độ đối đãi người khác!”
hắn nói xong trên tay lang nha bổng lập tức hướng về phía sau kéo căng ra, một bổng mạnh mẽ hướng Triệu Vô Cực đầu lâu đập tới.
Một bổng này đánh cho không khí nổ ra từng tiếng đôm đốp âm bạo, chỉ nhìn khí thế cùng âm thanh cũng khiến người ta ghê răng không dám cùng hắn ngạnh kháng.
Một bổng này đánh trúng, Triệu Vô Cực chỉ sợ đầu lâu sẽ như là dưa hấu bị độn pháo nổ cái tung tóe khắp nơi.
Nhưng lúc này, Triệu Vô Cực chỉ là liếc mắt một cái, hừ lạnh!