Chương 313: Chương 313: Trái tim có chút không chịu nổi

Người đăng: 2B Nier Automata

Mấy vị trưởng lão nghe một tiếng rống này lập tức tỉnh hồn lại, bọn hắn cũng nhao nhao triển khai thân pháp hướng bốn phương tám hướng chạy toán loạn, không một ai dám đứng nguyên tại vị trí cũ.

Không thấy Từ Nghĩa cũng hoảng loạn tránh né sao? Bọn hắn tuy không biết tiếp theo có chuyện gì xảy ra, nhưng đứng yên tại chỗ chính là tìm đường chết a.

Bên dưới một đám Từ gia hậu bội cũng nhao nhao tránh đi, Từ gia thân pháp cũng không yếu , trong nháy mắt chỗ đứng của bọn hắn vừa rồi liền không còn một thân ảnh nào.

Nhiều người trong lòng khó hiểu, gia chủ đây là nổi cái gì điên?

Bỗng nhiên, một âm thanh mang theo vẻ uy nghiêm cùng từ tính vang lên khiến Từ gia người trong lòng đều hiện lên một vẻ sợ hãi kính phục:


Lăng Vân kiếm pháp - trời long đất lở!

Một đoàn kiếm quang ở trong sương mù lóe lên, chỉ thấy vốn khó mà tiêu tan sương mù cũng bị kiếm quang này đánh tan, trong nháy một một đoàn kiếm khí to lớn hướng bên ngoài xông ra, lao thẳng vào Từ gia tường vây.

Một đoàn bán nguyệt kiếm khí này khí thế mạnh mẽ như cầu vồng, ẩn chứa sức mạnh to lớn khiến người ta chỉ cần nhìn vào liền lập tức run sợ, trong lòng không dấy lên nổi cái gì chống đỡ tâm tư, chỉ cầu thật nhanh tránh ra một bên mà thôi.

Cho dù là Từ gia mấy cái trưởng lão, nhìn thấy cái này kiếm khí bọn hắn đều không tự chủ được trong lòng run sợ, đây chính là đỉnh phong cao thủ mới có thể đánh ra được thủ đoạn a, chẳng lẽ Từ Tiểu Bạch đã đột phá đỉnh phong rồi hay sao?

Không phải hắn vừa mới đột phá nhất lưu sao? Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?

Từ Trọng nhìn đoàn này kiếm khí, hắn nghẹn họng trân trối hướng đại ca của hắn Từ Nghĩa run run nói:

“là kiếm khí, đại ca! Là kiếm khí!”

Từ Nghĩa liếc mắt nhìn hắn một cái, ta cũng thấy rồi a, ngươi không cần kích động như thế được không?

Ầm! Ầm! ầm!

Từng tiếng ầm to lớn vang lên, cùng kiếm khí va chạm tường vây trong nháy mắt nổ tan bắn ra vô sô tung tóe mảnh vụn, một cái bức tưởng to lớn cũng bị kiếm khí đục ra một cái lỗ hổn, có thể thấy được kiếm khí này mạnh mẽ tới mức nào.

Không ít Từ gia hậu bối thấy vậy lập tức nhao nhao bỏ chạy tránh lui, bọn hắn cũng không muốn gặp phải vạ lây.

Nhưng kiếm khí cũng không phải chỉ có chút uy lực như vậy, một bức tường bị xông phá, tiếp theo lại một bức tiếp một bức bị nổ tan tàn.

Phải phá tan bốn bức tường, lúc này kiếm khí mới tản đi, bụi mù trong nháy mắt bốc lên mù mịt.

Từ Nghĩa không nhịn được lập tức vận lên nội công tung ra một chưởng, một làn gió nhẹ bị cuốn lên, không ít bụi mù cũng theo đó tán đi.

Từ Trọng cùng mấy người đứng cạnh hắn thấy vậy lập tức học theo trợ giúp hắn một tay, bụi mù nhanh chóng bị bọn hắn thổi bay.

Mọi người đều tập trung tinh thần nhìn qua bên kia, không ít người đều lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Đứng ở giữa tiểu viện chính là Từ Tiểu Bạch một thân áo trắng chỉnh tề, hắn sống lưng thẳng tắp, trên thân tỏa ra một luồng bễ nghễ thiên địa khí thế, giống như thiên địa ở giữa chỉ còn mình hắn, hắn chính là trung tâm của vạn vật vậy.

Xung quanh người Từ Tiểu Bạch còn không ít nội lực tản mát như là từng đám mây nhẹ nhàng vờn quanh người hắn, vô cùng thần kì.

Phía trước vân vụ bị hắn chém ra một cái bán nguyệt hình kiếm khí, tường vây cũng bị chém đổ bốn bức, đủ thấy được kiếm khí mạnh mẽ tới mức nào.

Tường của Từ gia cũng không phải cái gì xây rất mỏng lại bòn rút công trình vật liệu tường mà là chân chính tưởng xây, bên trong chính là trộn lẫn đá cùng cát xây lên, muốn chém tan được tường như vậy cần cực lớn lực lượng chứ không phải dạng người hời hợt nào đều có thể làm tới.

Mà Từ Tiểu Bạch một chiêu kiếm liền chém tan bốn bức, đủ thấy hắn kiếm khí kinh người cỡ nào.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Từ Tiểu Bạch là người sử xuất ra Lăng Vân kiếm pháp, vân vụ cùng kiếm khí đều là của hắn xuất ra.

Các trưởng lão không hề vì một kiếm vừa rồi khiến bản thân chật vật bỏ chạy mà phật lòng, ngược lại càng phát ra mừng như điên vẻ mặt nhìn về phía Từ Tiểu Bạch.

Quả nhiên thiếu chủ đã đột phá, hắn đã lĩnh ngộ ra kiếm ý, là chân chính Lăng Vân kiếm pháp kiếm ý a!

Từ Nghĩa dẫn đầu đám người phi thân xuống cách trước mặt Từ Tiểu Bạch năm mét khoảng cách, hắn nghi ngờ nhìn Từ Tiểu Bạch hỏi:

“ Tiểu Bạch ?”

Từ Tiểu Bạch thu lại Lăng Vân kiếm vào vỏ, gật đầu nói:

“ phụ thân!”

Từ Nghĩa trong lòng ám thở dài ra một tiếng, xem ra Từ Tiểu Bạch vẫn không có vấn đề gì, vẫn còn nhận ra hắn là được rồi.

Vừa rồi khí thế trên người hắn quá mạnh mẽ, khiến Từ Nghĩa có chút không dám tin đây chính là con trai hắn.

Khí thế lăng lệ bá đạo, kiếm chỉ vân tiêu, chí hướng thiên khung, đây không phải là loại kiếm pháp mà Từ Nghĩa thấy Từ Tiểu Bạch tu luyện hàng ngày a!

Từ Trọng ở một bên góp lời:

“ đại ca, khí thế này chính là cao thủ khí thế a, Tiểu Bạch đã có đỉnh cấp cao thủ phong phạm rồi đây. Tuy chỉ là hình thức ban đầu có chút non nớt, nhưng ở Thiên Vân Thành có thanh niên tài tuấn nào có thể cùng hắn so sánh?”

Từ Trọng lời vừa ra đám trưởng lão liền nhao nhao gật đầu nói:

“ đúng vậy gia chủ, đây chính là cao thủ phong phạm a!”

“ chúc mừng gia chủ, chúc mừng thiếu chủ!”
“ Từ gia chúng ta tương lai thịnh vượng sắp tới, cảm ơn tổ tông phù hộ!”

Không ngừng có âm thanh từ các trưởng lão truyền tới khiến Từ Nghĩa trong lòng vui vẻ không thôi, nhưng trên mặt vẫn là cẩn thận hướng Từ Tiểu Bạch hỏi:

“ Tiểu Bạch, vừa rồi kiếm khí là ngươi chém ra sao?”
Từ Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu nói:

“ vừa rồi là ta đang ở đốn ngộ Lăng Vân kiếm pháp kiếm ý, có chỗ thất lễ xin phụ thân cùng các vị trưởng bối thứ lỗi!”

“không có gì không có gì!”

“ha ha, không sao không sao!”

Mấy vị trưởng lão lập tức mặt cười ra hoa, mọi người đều không hề để chuyện này trong lòng.

Tránh né một chút thì sao chứ? Dù sao kiếm đấy bọn hắn cũng không ai đỡ cũng không dám đỡ, tất cả đều tránh né vậy không ai mất mặt.

Chém nát mấy bức tường cũng không có việc gì, Từ gia gia đại nghiệp đại, còn trả nổi thứ này.

Những thứ này so với một cái cao thủ sinh ra thật không đáng là gì, Từ gia lúc này cũng đứng trước loạn thế báo hiệu rất cần một cái cao thủ chấn hưng gia tộc, mà Từ Tiểu Bạch lại vừa là nhân tuyển thích hợp nhất.

Hắn lúc này đột phá, không thể không nói quá đúng lúc!

Từ Nghĩa có chút nghi ngờ nói:

“ Kiếm ý...”

Hắn có chút chần chờ, không rõ Từ Tiểu Bạch chính là dùng kiếm ý đánh ra kiếm khí, hay là hoàn toàn nhờ vào Lăng Vân kiếm bảo kiếm chi uy đánh ra một kiếm kia.

Từ Tiểu Bạch nhẹ nhàng gật đầu, cho ra khẳng định.

Từ Nghĩa trong lòng mừng sắp muốn nở hoa, mấy vị trưởng lão cũng liên tục gật đầu.

“ ha ha , tổ tiên phù hộ Từ gia chúng ta, cuối cùng chúng ta cũng sắp có một vị đỉnh phong cao thủ ra đời!”

“ đúng vậy, thiếu chủ từ nhỏ chăm chỉ luyện tập Lăng Vân kiếm pháp , hắn cũng chỉ luyện duy nhất một bộ kiếm pháp này mà thôi, hắn vốn thông minh sáng dạ như vậy luyện bao nhiêu kiếm pháp cũng có thể nhanh chóng thông thạo nhưng vẫn chỉ kiên trì tu luyện Lăng Vân kiếm pháp của Từ gia chúng ta, đây chính là hồi báo a!”

“ không ngờ lúc còn sống có thể thấy được Từ gia quật khởi người dẫn đường ra đời, ta đời này sống không còn luyến tiếc gì a!”

Mọi người tranh nhau cảm thán, Từ Trọng thì ánh mắt chăm chú đánh giá Từ Tiểu Bạch , giống như không chắc chắn lắm, có chút chần chờ.

Từ Nghĩa lại lên tiếng nói:


“ kiếm ý không phải là cái gì dễ dàng ngộ ra, Tiểu Bạch ngươi nếu không ngộ ra cũng không cần gượng ép, ta cũng sẽ không trách phạt gì ngươi..!”

Từ Nghĩa còn muốn nói tiếp, nhưng hắn ý nghi ngờ đã không cần nói cũng hiểu.

Đúng vậy, kiếm ý không phải là cái gì dễ dàng ngộ ra, hắn Từ Nghĩa sống đã hai phần ba cuộc đời, tu luyện tới nhất lưu đỉnh phong cảnh giới cũng chưa biết kiếm ý tròn méo ra sao, Từ Tiểu Bạch nói ngộ ra kiếm ý, quả thật có chút khó tin.

Từ Tiểu Bạch ánh mắt bỗng nhiên híp lại, khí thế tập trung nhìn về phía Từ Nghĩa lạnh nhạt nói:

“ phụ thân, lời nói của ta ngươi cũng nghi ngờ sao? Chẳng lẽ giữa chúng ta cơ bản nhất tin tưởng đều không có sao?”

Một luồng không tên khí tràng lập tức bao phủ toàn bộ đám trưởng lão, khiến bọn hắn trong nháy mắt an tĩnh như ve mùa đông, không ai dám nói một tiếng nào.

Từ Nghĩa cũng không vì Từ Tiểu Bạch hành động mà tức giận, ngược lại hắn cảm giác được khí thế lăng lệ của kiếm ý, lập tức vui vẻ nói:

“ tin, đương nhiên tin, ha ha!”

Không thể không tin, Từ Tiểu Bạch vừa tập trung tinh thần nhìn về phía bọn hắn, lập tức mỗi người đều cảm giác được không khí trầm trọng vô cùng, giống như là có hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm đang đâm đâm khắp da mặt bọn hắn, đây không phải là kiếm ý thì còn là cái gì.

Tuy Từ Tiểu Bạch sử dụng còn rất thô ráp, nhưng không hề nghi ngờ, hắn thật sự đã ngộ ra kiếm ý.

Tuy nhiên vẫn cần mài giũa một phen a.

Bởi vậy Từ Nghĩa không chút nghi ngờ lập tức tin tưởng Từ Tiểu Bạch, hắn thật sự ngộ ra kiếm ý.

Từ Trọng lúc này cẩn thận nói:

“ đại ca, ngươi thử cảm nhận trên người Tiểu Bạch khí thế xem?”

Từ Trọng lời vừa ra, Từ Nghĩa lúc này mới giống như tỉnh lại, hắn vội vàng tỉ mỉ cảm nhận Tiểu Bạch trên người khí tức.

Hắn có chút run giọng nói ra:

“ nhất lưu trung kì?”

Hít!

Từ Nghĩa một lời lập tức khiến cho đám trưởng lão lại hít một ngụm khí lạnh, đã nhất lưu trung kì rồi?

Từ Tiểu Bạch vừa mới đột phá nhất lưu sơ kì bao lâu a, tại sao liền đột phá nhất lưu trung kì rồi?

Mười bảy tuổi nhất lưu trung kì cảnh giới, vậy đám lão già này chẳng phải là tu luyện đến chó trên thân hết sao?

Ánh mắt của bọn hắn dồn dập đổ về phía Từ Tiểu Bạch, mong muốn nhân được đáp án của hắn, bọn hắn cũng không dám tin, Từ Tiểu Bạch thật sự là nhất lưu trung kì cao thủ.

Cảnh giới này có chút cao, so với tuổi của hắn lại quá nhỏ, có chút khó tin.

Nhưng Từ Tiểu Bạch rất nhanh liền khiến cho ra đáp án, một đáp án khiến bọn hắn vừa vui vừa buồn.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó sáng lên trên thân mình cương khí, cương khí vô cùng mạnh mẽ sắc bén, vừa nhìn qua liền có thể nhận ra, chính là nhất lưu trung kì sức mạnh, hơn nữa là vừa đột phá xong, có chút không ổn định.

Đến lúc này, mọi người đều không tự chủ được trợn tròn mắt, ngày hôm nay quá nhiều thứ kích thích, trái tim có chút không chịu nổi a!