Chương 13: Long Ngạo Thiên vs Kim Quân Lâm(2)

Kim Quân Lâm đường đường là thiếu chủ Kim Ô tộc lúc nào chịu cảnh này. Gầm to 1 tiếng linh lực tụ tập tại đan điền(yêu đan), cả người lông tóc bỗng nhiên phiếm hồng, hỏa bỗng từ quanh thân đốt lên, nhiệt độ nóng đến nỗi Triệu Vô Cực ở dưới sân nhỏ cũng phải vuốt vuốt một chút mồ hôi.

Linh lực được Kim Quân Lâm nén đến cực hạn bắt đầu theo đan điền dũng mãnh lao ra như nước vỡ đê, đi tới miệng hắn biến thành 1 luống nóng đến có thể phần thiên chử hải hỏa diễm bắn mạnh tới trước phía Long Ngạo Thiên.

Long Ngạo Thiên sắc mặc bình tĩnh, hắn không thể tiếp tục công kích liền lập tức thu phi kiếm về. Kim Quân Lâm chiêu này hắn không thể không tận lực đối đãi nếu không hắn là nguyên anh hậu kì cũng sẽ bị đốt thành cặn.

Long Ngạo Thiên thúc dục linh lực quán chú vào phi kiếm, Phi kiếm quang mang đại thịnh,9 kiếm hợp nhất. Trên thương khung lôi vũ bị Long Ngạo Thiên dẫn động, từng luồng tử lôi không ngừng lấp léo. Đột nhiên 1 đạo thô to tử lôi đánh xuống rơi vào Phi Kiếm, bị Phi kiếm đồng hóa hấp thu quanh thân Phi kiếm Tử lôi lượn lờ. Mượn nhờ lôi thế không ngừng xoay vòng quanh thân kiếm, Long Ngạo Thiên tỉ mỉ khống chế Phi kiếm,tay nhanh thành tàn ảnh bấm pháp quyết. Tử lôi bỗng cuồn cuộn hóa thành 1 đầu Tử Long. Phi kiếm,hay nói đúng hơn là Tử Lôi Long bắt đầu bay cao, long đằng cửu thiên, bễ nghê thiên hạ chúng sinh,thoải mái rít gào.

“ Tử Long diệt thế ” Long Ngạo Thiên rống to. Lập tức xuất kiếm

Tử Lôi Long lắc đầu quẫy đuôi liền lao tới Kim Quân Lâm.

Kim Quân Lâm Linh hỏa cũng không yếu thế, 1 bộ phần thiên chử hải chi thế lao tới Long Ngạo Thiên.

“ Oành”!!!

Một tiếng nổ to lớn vang vọng Thanh Vân Tông, Thiên Lôi đụng địa hỏa nổ ra sóng xung kích cũng để mọi người ở phía xa quan chiến khiếp sợ không ngừng.May mắn có hộ tông đại trận chống đỡ sóng xung kích nếu không những cái kia nhỏ yếu đệ tử chỉ sợ đều phải tai ương.

“ Sư Huynh công lực lại tiến bộ”. Luyện Khí phong phong chủ La Thiên cao hứng mà nói.

“Trận này thắng định rồi,hẳn là không lâu nữa sư huynh có thể đột phá đi” Cấm chế phong Mộc Thanh Hà liền tiếp lời

“ Chúng ta càng ngày càng bị sư huynh bỏ xa a” Phù phong phong chủ Hạ Chu có chút đắng chát

“ Là phúc của Thanh Vân Tông chúng ta” Kiếm phong phong chủ Thái Nhất lạnh lùng nói

Trong lúc mọi người nói chuyện thì trên bầu trời đấu pháp cũng không ngừng lại.

Nổ lớn chỉ là bắt đầu mà thôi. Linh hỏa của Kim Quân Lâm tuy mạnh nhưng Kiếm pháp của Long Ngạo Thiên cao hơn 1 bậc liền chiếm được ưu thế, Kim Quân Lâm khóe miệng đã có chút rỉ máu, quanh thân còn có lôi điện lượn lờ, xem ra bị điện không nhẹ.

Long Ngạo Thiên trước giờ không hề là người biết thương tiếc đối thủ, nếu không nhận thua thì hắn sẽ còn tiếp tục đánh, đánh cho ngươi chịu phục mới thôi.

Không hề cho Kim Quân Lâm cơ hội thở dốc, Long Ngạo Thiên trên phi kiếm truyền ra 1 cỗ chấn động linh lực rất nhanh sau đó liền thu liễm mất. Lần này cũng không có mạnh mẽ đẹp đẽ tử lôi, cũng không có khí thế như cầu vồng phi kiếm mà chỉ là đơn giản 1 thanh ngưng tụ đến cực hạn tinh-khí-thần phi kiếm. Nhất kiếm xuất, vạn vật quay trở về với tịch mịch hư không,

Long Ngạo Thiên không lại rống to mà có chút nỉ non.Kiếm thứ 3 “Quy Tịch”

Phi kiếm không chút nào hoa mĩ bay thẳng tới Kim Quân Lâm. Tốc độ không nhanh không chậm,không chút hoa mĩ nhưng lại làm cho Kim Quân Lâm cả người lông tóc dựng đứng.Một cổ tử vong sợ hãi tran ngập nội tâm hắn. Hắn muốn né tránh nhưng phi kiếm khí thế bao phủ cả người hắn, hắn biết lần này né không.

“Khốn kiếp” Kim Quân Lâm thầm mắng trong lòng.

Không chút chần chờ trên người hắn linh lực mãnh liệt hội tụ, không khí cũng giống như bị “tụ lí càn khôn” thần thông hút vào, xung quan 1 dặm bỗng nhiên hình thành 1 cỗ không thể hít thở khu vực.

Trên người Kim Quân Lâm bỗng nhiên 1 vòng Hư hỏa quang hoàn xuất hiện,không khí đột nhiên bị đốt lên tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng cực mạnh đột kích khiến tất cả mọi người vì đó nhắm chặt mắt lại,Kim Quân Lâm bây giờ đơn giản như mặt trời ban trưa,không người có thể mở mắt nhìn thẳng.

Đồng thời từ trong miệng Kim Quân Lâm cũng thét ra 1 tiếng chói tai, như là miêu trảo cào trên cửa kính mang theo từng tiếng “crit Crit” siêu cao Đề-xi-ben khiến mọi người 2 tai ông ông,các tu sĩ thần thức ngoại phóng lập tức bị đánh trở về bản thể 2 tai ong ong không ngừng, chân phát run rẩy. Nhỏ yếu tu sĩ thì trực tiếp quỳ tại trên mặt đất nôn mửa,mất hết sức chiến đấu.

Triệu Vô Cực cũng không khá khẩm hơn gì. Hắn tuy được Sở Phi Huyền che chở nhưng vẫn cảm thấy trước mặt hoa mắt, hình ảnh như là phân thành 2 4 8 cái không ngừng bay qua bay lại va chạm dung hợp lại tách ra với nhau, 2 tai ong ong cả người mềm rũ vô lực. Hắn liền cảm giác như mình vừa ăn 1 quả FlashBang trong thế giới cũ vậy, trong lòng thầm khen 1 tiếng: Đại điểu a, chiêu này của người đủ cay độc”

Kim Quân Lâm trong miệng phát ra âm thanh có chút suy yếu mà tràn ngập phẫn hận: “ Long Ngạo Thiên đúng không? Ta nhớ kĩ ngươi!”

Nói xong hắn liền như 1 vệt lưu tinh hướng về phía sơn mạch bay đi, tốc độ này muốn đuổi cũng không dễ, hơn nữa cũng không ai có tâm đuổi.

Long Ngạo Thiên nhìn thấy vậy chỉ hừ lạnh một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường. Thu lại phi kiếm hắn liền nói: “triệt tiêu hộ tông đại trận”

Các đệ tử lúc này còn có chút bủn rủn tay chân.váng đầu hoa mắt nhưng không dám chút nào chậm trễ liền thu lại hộ tông đại trận.

Long Ngạo Thiên không nói một lời liền bay về chủ phong, các trưởng lão rất nhanh cũng liền bay theo.

Sở Phi Huyền thấy mọi việc đã kết thúc liền mang Triệu Vô Cực trở lại nhà, Lại nhìn Triệu Vô Cực rất nhanh liền tỉnh táo lại không còn 1 bộ nhuyễn chân tôm liền rất hài lòng.

Triệu Vô Cực rất nhanh miệng liền hỏi lên: “mẫu thân, các trưởng lão đều tới chủ phong,ngươi ngược lại ngồi đây nhàn nhã uống trà?”

Sở Phi Huyền liếc Triệu Vô Cực 1 mắt, đưa tay liền nhấn nhẹ vào mi tâm hắn 1 cái,động tác hết sức thân thiết cưng chiều mà nói: “ngốc nhi tử, tất cả trưởng lão đều tới rồi thì sao? Cũng không phải chuyện gì to tát. Không cần xem như vậy quá nặng, Chưởng môn tu đạo đến nay bị người ghi nhớ thù hận hẳn là vô số,thêm 1 cái cũng không tính là gì. Tu sĩ chính là 1 chữ “Tranh”. Tranh đấu,tranh mệnh,tranh giành cơ duyên. Tất cả mọi thứ đều phải tranh giành. Nếu hôm nay chúng ta yếu đuối liền thật bị người cướp rồi, như vậy mới là sỉ nhục.Lại nói các trưởng lão trong đó có cha ngươi a, nếu như có quyết định gì quan trọng ta ở nhà cũng có thể biết được,không cần thiết lại tới chủ phong.”

Nhìn Sở Phi Huyền nhàn nhã bộ dạng, Triệu Vô Cực chỉ âm thầm trong lòng nhổ nước bọt: “ mẫu thân, ngươi hẳn là 1 năm nay ở nhà nhàn rỗi không muốn lại ra ngoài chứ, trộm cái lười thì cứ nói a, ta cũng sẽ không cười ngươi”

Tuy nhổ nước bọt nhưng tất nhiên không dám nói ra, nếu không hắn sẽ bị 1 trận véo tai hoặc véo mặt, đây là điều Triệu Vô Cực không hề muốn 1 chút nào.

“Không kiến thức thật đáng sợ a” Triệu Vô Cực cảm thán 1 tiếng

Sở Phi Huyền liền nói: “ 8 9 phần là thế, hắn hẳn là Kim ô tộc lăng đầu thanh như cha ngươi nói, nhưng ai biết có phải hắn cũng muốn cùng người qua tay đâu, Lần này ăn thiệt thòi lần sau sẽ không còn ngu ngốc nữa rồi. Cực Nhi, tu sĩ muốn sống được lâu bất cứ lúc nào cũng phải nhớ kĩ không được xem thường kẻ khác,nếu không chính mình sẽ có 1 ngày lật thuyền trong mương”

“Vâng.mẫu thân” Triệu Vô Cực có chút nghiền ngẫm, ghi sâu trong lòng.

Trận chiến này tuy bị 1 chiêu cuối cùng của Kim Quân Lâm làm cho chân tay run rẩy nhưng hắn thu hoạch cũng rất lớn. Được xem các cao thủ đỉnh cao giao thủ như thế này là cơ hội trăn năm có một, không phải lúc nào cũng có, hơn nữa chiêu thức của Kim Quân Lâm cho hắn một chút dẫn dắt, sau này có cơ hội hắn nhất định sẽ thử nghiệm học theo. Còn bây giờ tiếp tục luyện của hắn Cơ sở trảo pháp a